Chàng Rể Vô Dụng Là Tiên Tôn

Chương 961



CHƯƠNG 961

Có được sự khẳng định của Nghiêm Học Văn, cộng thêm Nghiêm Học Văn lại quen biết với loại nhân vật lớn thần long thấy đầu không thấy đuôi như Trình đại sư, đám người Điền Thúy Thúy đương nhiên tin cách nói của Trương Manh.

Điền Thúy Thúy lập tức nhìn Trình Kiêu băng vẻ mặt khinh bỉ, cười lạnh nói: “Trình Kiêu, tôi biết vì tôi không chọn cậu, cho nên cậu luôn ôm lòng bất mãn đối với tôi, muốn khiến tôi hối hận vì lúc đầu không chọn cậu.”

“Nhưng cậu cảm thấy dùng lời nói dối trẻ con như này thì có thể khiến tôi đánh giá cao cậu ư?”

“Đáng tiếc! Lời nói dối của cậu còn bị Manh Manh vạch trần tại chỗ, nực cười quá!”

Lời của Điền Thúy Thúy khiến cho đám người Thẩm Dũng và Trương Manh cười mỉa mai một trận Ảnh mắt mọi người nhìn Trình Kiêu, tràn ngập sự đùa cợt, giống như vạch trần một tên trộm đến chết cũng không nhận tội, khiến tên trộm đó không còn lời đối đáp.

Trình Kiêu nở nụ cười khinh thường, ngay cả giải thích cũng không, đi thẳng vào trong khu rừng được đại trận bao trùm.

Đến bây giờ, những người này còn không biết Trình đại sư thật sự là ai.

Loại nhân vật nhỏ nhoi nông cạn này, Trình Kiêu thật sự không có tí hứng thú nào phí lời với họ.

“Cậu ta vậy mà đi vào như vậy!” Điền Thúy Thúy kinh ngạc nói.

“Hừ, tạo nét mà thôi! Không lâu nữa, cậu ta sẽ giống chúng ta, quay lại đường cũi” Trương Manh cười lạnh nói “Vậy chúng ta ở đây đợi cậu ta, đợi cậu ta đi ra, xem cậu ta lúc đó còn có gì để nói!” Điền Thúy Thúy một lòng muốn trả thù Trình Kiêu, khiến Trình Kiều xấu mặt.

“Được! Làm như vậy đi, tớ nhìn không quen dáng vẻ trong mắt không có ai đó của cậu ta! Lát nữa cậu ta quay lại đường cũ, chúng ta hỏi cậu ta, có phải ngay cả nhà mình cũng không tìm được không? Ha ha, cậu đoán xem trên mặt cậu ta sẽ có biểu cảm gì?” Trương Manh mặt mày mong chờ che miệng cười, trong tiếng cười tràn ngập sự ác ý.

Mấy người ngôi trên bãi cỏ nghỉ ngơi, đợi Trình Kiêu đi ra.

Nhưng nửa tiếng qua đi, Trình Kiêu vẫn chưa đi ra.

Điền Thúy Thúy nghỉ hoặc nói: “Chúng ta đi vào 3 lần, lần dài nhất cũng chỉ loanh quanh bên trong 20 phút thì đi ra.

Trình Kiêu đã đi vào nửa tiếng, sao còn chưa đi ra?”

Mấy người đều không hiểu, Trương Manh suy đoán: “Liệu có khi nào lạc đường bên trong rồi không?”

“Không nên, hôm nay nhiều người đều đi vào như thế, không nghe nói ai bị lạc đường.” Nghiêm Học Văn nói.

“Lẽ nào cậu ta thật sự sống ở bên trên?” Vương Vũ Hàm ở bên cạnh nảy ra một suy nghĩ to gan.

“Không thể nào!” Điền Thúy Thúy và Trương Manh đồng thanh nói, phản bác nghi hoặc của Vương Vũ Hàm.

Trương Manh nói: “Học Văn nói rồi, biệt thự trên này là của ông trùm Mã Tài của Hà Tây, tên Trình Kiêu đó sao có thể sống ở bên trên?”

“Vậy cậu ta đã đi vào lâu như vậy, còn không đi ra, giải thích thế nào?” Vương Vũ Hàm nói Trương Manh không có lời để đối đáp, tức giận nhìn khu rừng bị một lớp sương mù bao trùm ở phía trước, nghiến răng nói: “Đợi thêm nửa tiếng, nếu cậu ta vẫn không đi ra, chắc chắn đã lạc đường ở bên trong. Hoặc cậu ta phát hiện chúng ta đợi cậu ta ở bên ngoài, cho nên cố ý không đi ra, tiêu hao thời gian với chúng ta.”

“Rất có khả năng!” Điền Thúy Thúy gật đầu: “Tôi hiểu cậu ta, cậu ta là cái loại gần chết cũng cần thể diện kia. Nếu chúng ta không đi, cậu ta có thể ở bên trong đợi đến ngày mail”

“Tôi thấy bỏ đi, chúng ta vẫn là đi thôi!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.