Chàng Rể Vô Dụng Là Tiên Tôn

Chương 965



CHƯƠNG 965

Người thanh niên đó ngồi trên sô pha, ngoảnh đầu nhìn Lâm Ngọc, lập tức ánh mắt sáng lên: “Yo, trợ lý Lâm, cô đến rồi! Qua đây ngồi, đừng khách sáo!”

Nghe thấy giọng điệu này, thật sự coi mình thành chủ nhân của nơi này.

Lâm Ngọc lập tức tê dại da đầu một trận, tên này vốn rất đẹp trai, nhưng giọng điệu nói chuyện rất dẹo, giống như thái giám trong hoàng cung thời cổ đại.

“Yến Minh Vũ, cậu rốt cuộc muốn như nào?” Sắc mặt của Lâm Ngọc hơi lạnh.

“Ha ha, tôi có thể như nào chứ? Tập đoàn Đông Vương các cô lừa khách, một người tiêu dùng nhỏ bé như tôi, còn có thể làm gì các cô?” Yến Minh Vũ trưng ra bộ dạng tội nghiệp.

Nếu loại biểu cảm này xuất hiện ở trên người một kẻ yếu, có lẽ thật sự là biểu cảm bất lực. Nhưng nếu loại biểu cảm này xuất hiện ở trên người một kẻ mạnh, điều đó chứng tỏ là đang mỉa mai, sỉ nhục.

“Cậu là người tiêu dùng nhỏ bé!” Lâm Ngọc tức đến mức lông ngực phập phồng, cũng không có lời đối đáp. Sự vô sỉ của Yến Minh Vũ, lần nữa làm mới nhận thức của cô.

Trên đường đến đây, Trình Kiêu đã biết, Lâm Ngọc đã giao phong vài lần với đối phương, thậm chí đã đưa ra điều kiện đền bù, nhưng đối phương không chấp nhận, thậm chí bắt chẹt, Lâm Ngọc trong lúc bất lực, lần này mới nghĩ tới tìm Trình Kiêu trợ giúp.

Lâm Ngọc không khách sáo mà nói: “Yến Minh Vũ, chúng ta người ngay thẳng không nói chuyện lòng vòng, rốt cuộc phải như nào cậu mới chịu để yên?”

Yến Minh Vũ cười ha ha nói: “Trợ lý Lâm, nhìn cách cô nói, làm như tôi đến tống tiền vậy. Rõ ràng là vệ sinh của các cô có vấn đề, bị tôi phát hiện còn không nhận, thái độ của tập đoàn Đông Vương các cô thật sự khiến người ta lạnh lòng”

Lâm Ngọc bị tức đến bật cười: “Yến Minh Võ, là cậu cố ý vu oán hay là vệ sinh của khách sạn chúng tôi có vấn đề, mọi người đều biết rõ, cậu từng thấy Con cá nhà ai nuôi sẽ mọc lông chưa?

Cậu bắt một con cho tôi xem đi!”

ủ Cá mọc lông, điều này đồng nghĩa là nói, tôi là đến gây sự, các người xem mà làm!

Yến Minh Vũ vẻ mặt rất vô lại, phách lối nói: “Trợ lý Lâm, cô nói tôi vu oan, nhưng tôi rõ ràng tìm được một mớ tóc đen trên người cá mà các cô làm, còn xoăn nữa! Các cô còn muốn chối sao?”

Vẻ mặt của Lâm Ngọc có hơi đỏ bừng, Sự VÔ lại này thật sự không có gì để nói!

“Nói đi, cậu rốt cuộc muốn như nào mới chịu để yên?”

Yến Minh Vũ thu lại nụ cười trên mặt, biểu cảm có chút lạnh lùng: “Rất đơn giản, chỉ cần cô chịu theo tôi một năm, tôi không truy cứu chuyện này nữa. Nếu không, chỉ có thể đợi tập đoàn Đông Vương các cô đóng cửa tôi mới có thể hài lòng.”

“Cậu khốn kiếp!” Lâm Ngọc bị tức đến mức thật muốn muốn mắng chửi.

Trình Kiêu một tay ấn vai của Lâm Ngọc, lạnh nhạt nói: “Chị Lâm Ngọc, đối phó với loại vô lại như này, vần là để tôi đi”

Trình Kiêu bước lên một bước, bảo vệ Lâm Ngọc ở đằng sau, lạnh lùng nhìn Yến Minh Vũ, hờ hững nói: “Nói đi, ai kêu anh đến?”

Ảnh mắt của Trình Kiêu nhìn sang Tống An Dân ở đằng sau Yến Minh Vũ: “Là nhà họ Tống?”

Sắc mặt của Tống An Dân không thay đổi, nhưng nụ cười lạnh trên mặt rõ ràng có chút cứng đờ.

Yến Minh Vũ nhìn Trình Kiêu với vẻ mặt âm trâm, giọng điệu khinh thường: “Tôi đang nói chuyện với trợ lý Lâm, cậu là cái thá gì, cũng xứng nói chuyện với tôi!”

Tống An Dân hơi hất đầu lên, vẻ mặt khiêu khích nhìn Trình Kiêu, giống như đang nói: Nghe thấy chưa, cậu tính là cái thá gì!

 


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.