Chàng Rể Vô Dụng Là Tiên Tôn

Chương 966



CHƯƠNG 966

Trình Kiêu hai tay đút trong túi quần, sau đó nhìn Yến Minh Vũ, khóe miệng bông nhiên cong lên Đột nhiên, Trình Kiêu bước lên một bước, thoáng cái bóng người của anh đã đi tới trước người Yến Minh Vũ, trực tiếp vung tay, một cái tát vả vào mặt của Yến Minh Vũ.

Ngay cả người lân sô pha, đều bị đánh lật, Yến Minh Vũ còn bay ra mấy mét, rơi ở vị trí cửa lớn.

Răng của Yến Minh Vũ cũng bị đánh rơi mấy cái, nửa bên mặt cũng sưng lên, khóe miệng chảy máu, nhìn trông dáng vẻ rất đáng sợ.

“Cậu chủ!” Mấy người thanh niên kia Sửng sốt thốt lên một tiếng, vội vàng lao tới bên cạnh Yến Minh Vũ, đỡ anh ta lên.

Đầy mắt Tống An Dân hiện ra sự mừng rỡ, sau đó cũng vội vàng trưng ra vẻ lo lắng, chạy tới bên cạnh Yến Minh Vũ.

“Cậu Yến, cậu không sao chứ? Tên này quá đáng hận rôi, vậy mà đánh lén!”

Tổng An Dân mặt mày phần nộ quát Lâm Ngọc không ngờ cách xử lý của Trình Kiêu lại trực tiếp như thế, vậy mà vừa lên thì động thủ.

Hơn nữa, Lâm Ngọc tuyệt nhiên không ngờ, thân thủ của Trình Kiêu lại siêu như thết Lúc đầu ở trong hội nghị thượng đỉnh Trung Châu, cuối cùng là Tô Kinh Tử ra tay giết tông sư của nhà họ Vương, Trình Kiêu căn bản chưa từng thể hiện thực lực, cho nên Lâm Ngọc không rõ về thực lực của Trình Kiêu.

Chỉ có điều, ngay cả Tống An Dân cũng có thái độ cung kính đối với Yến Minh Vũ này, có thể thấy bối cảnh của Yến ủ Minh Vũ đáng sợ cỡ nào.

Lâm Ngọc vội vàng đi tới bên cạnh Trình Kiêu, nhỏ giọng nhắc nhở: “Trình Kiêu, thân phận của người này e là không tầm thường, cậu ra tay đừng quá nặng.”

Trình Kiêu cười hờ hững: “Chị Lâm Ngọc Yên tâm, tôi tự có chừng mực!”

Lâm Ngọc nói trong lòng, có chừng mực mới lại Có điều, Trình Kiêu là cô mời đến, cô cũng không tiện nói gì nhiều.

Yến Minh Vũ lần nữa đứng dậy, sờ nửa bên mặt sưng như cái đầu heo, hai mắt đỏ ngầu nhìn Trình Kiêu: “Mẹ kiếp, tôi lớn như này, chỉ có tôi đánh người khác, Còn chưa có ai dám động vào một cọng tóc của tôi!”

“Oắt con, tôi phải giết sạch tất cả đàn ông trong tam tộc nhà cậu, ném tất cả đàn bà vào trại tập trung của tội phạm, : tôi muốn khiến cậu sống không bằng chết!”

Yến Minh Vũ gầm lên đầy sắc lạnh.

Đột nhiên, mọi người cảm nhận được nhiệt độ trong đại sảnh bông hạ xuống rất nhiều, Lâm Ngọc và tổng giám đốc Trương thậm chí đều không nhịn được mà rùng mình.

Lâm Ngọc theo bản năng nhìn sang Trình Kiêu, phát hiện gương mặt vốn tuấn tú của Trình Kiêu, lúc này rất lạnh lẽo, không mang theo tí tình cảm của con người, giống như một vị thần cao cao tại thượng, khinh thường chúng sinh!

“Cậu đáng chết.” Giọng của Trình Kiêu lạnh lẽo lại trống rỗng, kèm theo một cõ sát khí, người nghe trong lòng nổi da gà.

Tất cả mọi người trong đại sảnh đều cảm thấy linh hồn run rẩy, Trình Kiêu rõ ràng là một thanh niên, nhưng lúc này anh cho mọi người cảm giác giống như một ngọn núi to chỉ có thể ngước nhìn.

Đồ sộ, cao lớn, không thể khinh thường!

Trong lòng Yến Minh Vũ chấn động “Đáng chết, cô khí thế này! Tông sư Hóa Cảnh!”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.