Chàng Rể Vô Dụng Là Tiên Tôn

Chương 967



CHƯƠNG 967

“Chuyện này sao có thể chứ! Cậu ta vậy mà là một tông sư Hóa Cảnh! Mình bị ba nhốt 18 năm, hiện nay chỉ có có thực lực Tiên Thiên đỉnh phong, tuổi của cậu ta trạc tuổi mình, sao có thể mạnh hơn mình chứ!”

Trình Kiêu bước từng bước đi tới, cảm giác áp bức mạnh mẽ khiến Yến Minh Vũ không nhịn được mà nuốt nước bọt, với thực lực Tiên Thiên đỉnh phong của anh ta, vậy mà cảm nhận được lồng ngực giống như bị một tảng đá lớn đè vào, không thở được.

Với độ tuổi khoảng 20 như Yến Minh Vũ, đã đạt tới cảnh giới Tiên Thiên đỉnh phong, cho dù đặt ở cả giới võ đạo, cũng là thiên tài tuyệt đỉnh Khó trách sẽ trở thành bảo bối của nhà họ Yến, được cả nhà họ Yến coi là hy vọng của tương lai Chỉ đáng tiếc, bởi do quá kiêu ngạo, khiến anh ta bị người khác lợi dụng, trở thành con dao giết người trong tay người khác.

Tốc độ của Trình Kiêu nhanh hơn, lập tức đi tới trước mặt Yến Minh Vũ, một tay tóm cổ của Yến Minh Vũ, xách anh ta lên giống như xách con gà con.

Đường đường là cường giả võ đạo của Tiên Thiên đỉnh phong, ở trước mặt Trình Kiêu, vậy mà không có sức đánh trả “Thả cậu chủ ra!” Mấy thanh niên giống như mới phản ứng lại, sau một tiếng quát lạnh, lập tức vung nắm đấm về phía Trình Kiêu.

Một tay còn lại của Trình Kiêu tùy ý vung lên, giống như đuổi mấy con ruồi, mấy thanh niên chỉ có cảnh giới Hậu Thiên kia, trực tiếp bị đánh bay ra Tổng An Dân mặt mày sững sờ, nhưng sâu trong đáy mắt lại tuôn ra sự cuồng nhiệt, trong lòng gào lên: “Giết đi, giết đi, ra tay đi Trình Kiêu, mau giết cậu ta!”

Yến Minh Vũ cuối cùng cũng sợ hãi, nhìn vẻ mặt lạnh lùng của Trình Kiêu, anh ta biết người trước mắt thật sự sẽ do dự mà giết anh ta.

“Oắt con, tôi là cậu chủ của nhà họ Yến ở Giang Nam! Ông nội của tôi là kiếm thần Yến Nam Thiên, ông ngoại của tôi là cốc chủ đương thời của Dược Thần Cốc, cậu dám giết tôi, gần như là đối địch với cả giới võ đạo của Á tộc!” Yến Minh Vũ lắp bắp nói xong những lời này, lập tức há miệng thở dốc, giống như giây tiếp theo sẽ tắt thở.

Trong lòng Tống An Dân tối lại: “Xong rồi, vẫn là để cậu ta nói ra, lần này Trình Kiêu chắc chắn không dám giết cậu ta!”

Nhưng sự lựa chọn của Trình Kiêu lại khiển Tổng An Dân vui sướng Yến Minh Vũ không nói ra gia thế của mình còn tốt, vừa nói ra, Trình Kiêu trực tiếp dùng thêm sức, rắc một tiếng, bẻ gãy cổ của anh ta.

“Trình Thương Sinh tôi cả đời chưa từng chịu sự uy hiếp của người khác.”

“Còn Yến Nam Thiên và Dược Thần Cốc mà cậu nói, bọn họ nếu an phận thì thôi. Nếu dám gây sự, giết là được.”

Tống An Dân kinh hãi hét lên: “Trình Kiêu, cậu giết cậu ta, cậu vậy mà giết hậu nhân của kiếm thần, cậu đợi đấy, cậu chết chắc rồi!”

Nói xong, sự mừng rỡ trong lòng Tống An Dân cũng khó thể che dậy, trực tiếp cười lên, xoay người lao về phía cửa lớn.

“Tôi có cho anh đi sao?” Giọng nói lạnh nhạt lại vang lên, Trình Kiêu búng một cái, hai đạo linh lực băn về phía hai chân của Tống An Dân Phụt phụt!

Tổng An Dân đang chạy trốn bỗng nhiên ngã ra đất, ôm hai chân, rít gầm.

“Trở về nói cho Tống Hoa An, sau này nếu ông ta không thành thật, vậy tôi sẽ tiêu diệt nhà họ Tống các người.” Giọng nói bình thản của Trình Kiêu khiến người khác sợ hãi, rõ ràng là chuyện giết người diệt tộc, vậy mà bị anh nói đơn giản như thế.

Tống An Dân cũng được coi là một người đàn ông, cứ như vậy bò ra khỏi cửa lớn của khách sạn.

Ánh mắt của Trình Kiêu lại nhìn sang mấy thanh niên mà Yến Minh Vũ dẫn tới.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.