Chàng Rể Vô Dụng Là Tiên Tôn

Chương 968



CHƯƠNG 968

Mấy người đó lập tức bị dọa nằm bò ra đất, trước mắt là kẻ tàn độc ngay cả cậu cả của nhà họ Yến cũng dám giết, mạng của những lính quèn như bọn họ càng không đáng tiền “Đưa cậu ta đi, đừng làm bẩn nơi này.”

Mấy thanh niên lập tức như được đại xá, khiêng thi thể của Yến Minh Võ lên, nhếch nhác chạy trốn.

Lâm Ngọc nhìn một bàn này, trên mặt gương mặt xinh đẹp cực kỳ sững sờ, giống như còn chưa thể tỉnh táo lại.

“Chị Lâm Ngọc!” Trình Kiêu hờ hững gọi.

Cơ thể của Lâm Ngọc đung đưa, lúc này mới sức tỉnh.

“Trình Kiêu, cậu giết cậu ta, sau này e là tập đoàn Đông Vương chúng tôi sẽ không có ngày được yên!”

Nói xong, Lâm Ngọc mất tinh thần, giống như dùng hết sức cả người.

Trình Kiêu khẽ mỉm cười, cũng không giải thích, trong lòng anh rất rõ, bây giờ cho dù anh giải thích, Lâm Ngọc cũng sẽ không tin.

Chỉ có sự thật mới là minh chứng có tác dụng nhất.

Tổng giám đốc Trương mặt mày kinh sợ nhìn Trình Kiêu, giọng nói run rẩy hỏi: “Trợ lý Lâm, khách sạn của chúng ta còn tiếp tục mở không?”

Lâm Ngọc suy nghĩ, nói: “Mở, binh tới nước chặn, nước tới đất ngăn, nếu có ai đến gây phiền phức, cô trực tiếp bảo bọn họ đến tổng bộ tìm tôi là được!”

“Ừm!” Tổng giám đốc Trương ngoan ngoãn gật đầu, nếu không phải cô ta quyền cao chức trọng, ngay cả cô ta Cũng muốn chạy trốn đi xem.

Dù sao, đánh người gây sự và giết người, tính chất của hai chuyện này, thật sự là cách biệt một trời một vực.

Cũng đáng đời cho tên Yến Minh Vũ xui xẻo, cho dù anh ta chọc Trình Kiêu, cũng sẽ không gây ra họa sát thân Nhưng nơi mà anh ta chọc là tập đoàn Đông Vương, còn dám đánh chủ ý vào Lâm Ngọc. Điều này thật sự động chậm tới vảy ngược của Trình Kiêu!

Sỉ nhục bản thân Trình Kiêu, Trình Kiêu không để tâm, nhưng một khi có ai muốn làm tổn thương người mà anh để tâm, Trình Kiêu tuyệt đối không nương tay.

Hơn nữa, nhằm vào loại chuyện này, Trình Kiêu có suy nghĩ của mình.

Đối phó với những kẻ địch dám động vào người thân của anh, anh buộc phải dứt khoát, giết gà dọa khỉ, giết cho những người đó đau, sợ, bọn họ mới không dám đánh chủ ý vào người thân của Trình Kiêu.

“Chị Lâm Ngọc, tôi muốn tham quan tập đoàn Đông Vương, không biết chị có hoan nghênh không?” Trình Kiêu hờ hững cười nói Lâm Ngọc hiểu, Trình Kiêu là đang đợi Sự trả thù của nhà họ Yến.

“Trình Kiêu, thật ra cậu không cần như vậy! Chuyện này đều là tôi suy nghĩ không toàn diện, tôi nên báo cảnh sát!”

Lâm Ngọc bất lực nói.

Trình Kiêu cười mà không nói, nếu báo cảnh sát có thể giải quyết, e là Lâm Ngọc sớm đã báo rồi.

Hành vi gây sự của loại lưu manh này, thuộc hành vi quấy rối dân sự, báo cảnh sát người ta nhiều nhất cũng chỉ hòa giải, chỉ cần không xuất hiện đánh nhau gây thương tích tốn hại tài sản, không ai có quyền quản.

“Đi thôi, tôi cũng muốn gặp chủ tịch Vương, xem thử bà ấy dạo này như nào?” Câu nói này Trình Kiêu là xuất phát từ trong tim, đó là mẹ của anh.

Thấy Trình Kiêu đã đi ra ngoài trước, Lâm Ngọc do dự một lát, chỉ đành đi theo.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.