Chàng Rể Vô Dụng Là Tiên Tôn

Chương 970



CHƯƠNG 970

Giống như bác nông dân vất vả trông lúa, mắt thấy sắp thu hoạch thì đột nhiên bị sâu bệnh ăn sạch Loại tuyệt vọng và đau đớn đó suýt nữa khiến vị gia chủ đương nhiệm của nhà họ Yến này, rơi vào điên cuồng!

“AI, là ai! Ai làm!”

Cả lãnh địa của nhà họ Yến, trong phạm vi mấy dặm đều văng vắng tiếng rít gầm đáng sợ của Yến Bắc Phi.

Mấy thanh niên kia bị dọa cho run rẩy, năm rạp trên đất.

“Gia chủ, là một thanh niên tên Trình Thương Sinh.” Một tên thủ hạ run rẩy nói.

Yến Bắc Phi lập tức trừng mắt với anh ta, giống như một con hổ đói khát: “Cậu ta biết Vũ là con trai của Yến Bắc Phi tôi không?”

Người thanh niên đó lắp bắp nói: “Biết, biết ạ, cậu chủ lúc đó đã nói ra tên của lão gia chủ, còn cả Dược Thần Cốc Nhưng không nhắc tới tốt, sau khi nhắc đến, người đó trực tiếp giết luôn! Còn nói Trình Thương Sinh cậu ta cả đời chưa từng chịu sự uy hiếp của ai cả”

“AI” Yến Bắc Phi lập tức tung một chưởng, trực tiếp đập tan đầu của người thanh niên đó, máu me bắn đầy đất.

Mấy thanh niên còn lại, có một người trực tiếp bị dọa mà hét thảm một tiếng, ngất đi.

“Trình Thương Sinh, tôi phải giết cửu tộc nhà cậu!”

Đêm hôm đó, cả lãnh địa của nhà họ Yến đều vang vọng tiếng rít gầm của Yến Bắc Phi.

Tại thủ đô của Á tộc Nếu ví Á tộc là một con người thì thủ đô vừa là trái tim, vừa là bộ não của người đó.

Người nắm quyền cao nhất Á tộc, trong phòng chờ của đại tộc trưởng Á tộc Một ông lão dũng mãnh, khuôn mặt tuấn sải bước tiến vào, trên vai ông ta là quân hàm đại tướng.

“Đại tộc trưởng!”

Lão tướng quân hành lễ theo tiêu chuẩn quân đội, giọng nói vang rền.

“Ngồi đi ông Hồng!” Đại tộc trưởng đang uống trà mỉm cười nói.

Thái độ của đại tộc trưởng rất hoà nhã, nếu không biết thì còn tưởng đây chỉ là một ông cụ hiền từ trong một gia đình bình thường, hoàn toàn không giống vị : vương giả thống lĩnh cả Á tộc.

Hồng Sơn Hà không ngồi mà lại trầm giọng nói: “Tộc trưởng, thăng nhóc Trình Thương Sinh kia giết chết cháu trai của Yến Nam Thiên rồi!”

Đại tộc trưởng mỉm cười không đáp, Ông ta nhìn về phía Hồng Sơn Hà: “Sau đó thì sao?”

“Sau đó?” Hồng Sơn Hà khó hiểu nhìn đại tộc trưởng: “Đó là cháu ruột của kiếm thần một thời Yến Nam Thiên đó, một khi Yến Nam Thiên xuất quan, chẳng phải cả giới võ đạo sẽ đại loạn sao?”

“Ông Hồng đừng nóng vội!”

“Tôi hỏi ông, Yến Nam Thiên đã bế quan bao lâu rồi?”

Hồng Sơn Hà nói: “Hơn 30 năm rồi.”

“Năm đó nhà họ Yến bị người khác lục Sục báo thù, suýt chút nữa cả tộc bị diệt, nhưng Yến Nam Thiên có xuất quan không?”

Hồng Sơn Hà lắc đầu: “Không.”

“Vì vậy lần này Yến Nam Thiên cũng không dê dàng xuất quan đâu.” Đại tộc trưởng tự tin mỉm cười Hồng Sơn Hà hơi cau mày: “Nhưng dù Yến Nam Thiên không xuất quan thì bên Dược Thần Cốc thì sao?”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.