Chàng Rể Vô Dụng Là Tiên Tôn

Chương 988



CHƯƠNG 988

Một sức lực nhẹ nhàng nâng Vương Đỗ Lan dậy, Trình Kiêu vội vàng nói: “Chủ tịch Vương, tuyệt đối đừng làm thế, tôi không nhận nổi đại lễ của bà đâu!”

Cho dù Vương Đỗ Lan có cố gắng thế nào cũng không lạy được, cảm nhận được lực lượng vô hình trong không khí, Vương Đỗ Lan thâm thấy khiếp sợ.

Lúc đầu bà ta chỉ cho rằng Trình Kiêu có một sư phụ giỏi, cho nên mới không để ai vào mắt như thể Bây giờ bà ta mới hiểu, thì ra thực lực của Trình Kiêu cũng rất mạnh!

Nếu đã là một cao thủ, thì đương nhiên có tư cách coi thường người khác. Trên thê giới này, kẻ mạnh có uy nghiêm của kẻ mạnh.

Có điều Vương Đỗ Lan vẫn thấy hơi nghỉ ngờ, lúc trước khi Lôi nữ vương và mấy đại lão ở Lĩnh Nam cúi chào anh, anh vần bình thản tiếp nhận.

Bà ta cảm thấy thân phận và địa vị của mình không băng Lôi nữ vương, nhưng lúc bà ta muốn cúi chào Trình Kiêu, anh lại thay đổi sắc mặt.

“Tại sao lại như thế?”

Vương Đỗ Lan thầm quan sát Trình Kiêu, thật sự không nghĩ ra được, nhưng trong lòng Vương Đồ Lan lại mơ hồ sinh ra một suy nghĩ không thể tưởng tượng nổi.

“Đứa nhỏ này nói cậu ta họ Trình?

Chẳng lẽ…”

Vương Đồ Lan chợt cất lời: “Cậu Trình, tôi có một vấn đề riêng muốn hỏi cậu.”

Trình Kiêu đáp: “Mời Chủ tịch nói!”

“Sinh nhật của cậu là ngày nào?” Lúc hỏi ra vấn đề này, Vương Đỗ Lan thầm thấy thấp thỏm, có hơi mong đợi, cũng hơi sợ hãi.

Trình Kiêu thoáng sửng sốt, thầm nghĩ: “Mẹ nhìn ra được điều gì rồi sao? Có nhạy cảm quá không vậy!”

Nhưng vào thời điểm này của kiếp trước, Trình Kiêu hoàn toàn không biết sinh nhật mình, dù sau đó biết thì cũng là chuyện sau khi tu tiên.

ˆ “Nếu mình nói không biết thì cũng không xem như lừa mẹ đúng không?”

Trình Kiêu nhẹ nhàng nói: “Chủ tịch, không phải tôi không muốn nói, mà là tôi thật sự không biết. Từ nhỏ đến giờ tôi chưa từng gặp ba mẹ, nhà họ Tôn nhận nuôi tôi ở cô nhi viện.”

“Cô nhỉ viện?” Vương Đỗ Lan thâm thấy hoảng hốt, trong mắt lại lộ vẻ hưng phấn, tốc độ nói chuyện cũng nhanh hơn: “Cậu còn nhớ cô nhi viện đó không?”

“Cô nhi viện thành phố Hà Tây.” Trình Kiêu cũng không giấu giếm, anh biết năm đó Vương Đỗ Lan giao anh cho một người bạn ở gần thủ đô nuôi dưỡng, qua tay nhiều người, anh mới đến cô nhi viện Hà Tây, chắc chắn Vương Đồ Lan không ngờ rằng anh sẽ ở đó.

Quả nhiên, trên mặt Vương Đỗ Lan lộ vẻ thất vọng.

“Chủ tịch, bà hỏi điều này làm gì?” Hai mắt Trình Kiêu hơi sáng lên, anh hỏi.

“À, không có gì, tôi chỉ hỏi thăm thế thôi. Nếu con trai tôi còn sống, có lế cũng tầm tuổi cậu.” Trong mắt Vương Đô Lan lộ vẻ đau buồn.

Trình Kiêu không trả lời, dù anh rất muốn gọi một tiếng mẹ. Nhưng vì sự an toàn của Vương Đỗ Lan, bây giờ vẫn chưa phải lúc.

Một khi có người nhà thì sẽ có ràng buộc, trong lúc làm việc, anh sẽ càng sợ đầu sợ đuôi, hơn nữa còn sẽ bị kẻ thù dùng nó để uy hiếp anh Ninh Lan chính là một ví dụ.

Còn không băng cứ âm thầm bảo vệ người nhà, hơn nữa cũng sẽ không làm thay đối quá nhiều lịch sử, khiến quỹ đạo vận mệnh xảy ra sai lệch quá lớn.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.