Trong lòng nàng oán hận tăng nhân này, hy vọng chết không tử tế, lại dám ném nàng cho người trong núi, nàng mới rơi vào kết cục này.
Nhưng mà có Ngự Phong và lão phu nhân ở trước mặt, nàng không thể biểu hiện gì, chỉ có thể tức giận đến trợn mắt.
“Chủ trì biết Cầm nhi sao?” Lão phu nhân vui vẻ mở miệng, giọng nói hết sức thành kính.
Tăng nhân cười một nụ cười ẩn ý.
Sau khi ăn cơm ở chùa xong, vị tăng nhân một mình hẹn gặp Liễu Nha.
“Thí chủ hiểu được câu nói kia sao?” Đi thẳng vào vấn đề, tăng nhân không thèm kiêng dè gì hết.
“Không phải ta đã nói, không cần làm ra vẻ thần bí với ta” Âm thanh có chút không vui, hiện tại nàng quan tâm nhất là chuyện của Kim Minh, muốn chỉ trốn cho dù khó khăn thế nào nàng cũng không để ý tới.
Tăng nhân lắc đầu một cái, thì thầm một câu: “Thí chủ vẫn chưa hiểu được, thiện tai thiện tai” Nói xong liền quay người đi.
Liễu Nha sững sờ tại chỗ, trong lòng có chút hốt hoảng, nhưng đây không phải là lúc để nàng do dự, mấu chốt nàng phải nghĩ biện pháp chạy trốn.
Hoàng hôn, không giống với trần thế, vừa yên tĩnh, ngay cả gió hay tuyết rơi đều rất nhẹ nhàng.
Đưa mắt nhìn quanh, chỉ có mấy tăng nhân quét rác, nàng hít một hơi thật sâu, giả bộ như đang xem tuyết từ từ đi sâu vào trong chùa.
Phía sâu bên trong, là một khu vườn, tuyết đọng trên cây, hoa nở vào mùa đông, những cánh hoa bách hợp xinh đẹp, quang cảnh ấm áp vô cùng.
Giữa trưa nàng hỏi một tiểu hòa thượng đường xuống núi, biết phía sau nơi này có một cái cửa, lập tức không để ý tới cảnh đẹp, hai chân bước về phía trước.
Nhưng mà vòng quanh hai vòng nàng không phát hiện được cánh cửa như lời tiểu hòa thượng nói, nàng lại nhìn thấy một nam tử đang quay lưng về phía nàng.
Trời đất mênh mông, nam tử đứng ngược chiều ánh sáng, hào quang xung quanh tỏa ra khắp chốn.
Gió nhẹ nhàng thổi qua, tuyết không tiếng động rơi xuống đầu vai hắn, một cỗ lạnh lẽo tan vào trong ngực.
“Thật là hăng hái, thậm chí còn có ý định thưởng thức cảnh tuyết?” Nam tử xoay người lại, ánh mắt khẽ nhíu, nụ cười thâm thúy cùng với đôi mắt màu xanh làm cho lòng người sợ hãi.
Trong lòng Liễu Nha có chút tức giận, nam nhân này đã sớm phát hiện ý định của mình, nhưng không thèm lên tiếng, chỉ như thợ săn, ung dung nhìn con mồi của mình đang bị sập bẫy, cho dù cố gắng như thế nào, đến lúc con mồi mệt mỏi mới thu lưới.
Có lẽ - Liễu Nha ngắm vòng quanh nơi đây, buồn bực nguyền rủa một tiếng, có lẽ căn bản không có cái gọi là cửa sau.
Liễu Nha hừ lạnh một tiếng, xoay người đi ra ngoài.
“Đã đến đây rồi, cùng ta thưởng thức cảnh tuyết đi” Vừa dứt lời, hắn đưa tay ngăn nàng lại.
Giữa hai hàng lông mày của nam tử toát ra sự lạnh lẽo
Không đợi nàng cự tuyệt, hắn nắm lấy tay nàng.
Bớt ngờ, mãnh mẽ, lại dùng sức rất lớn.
Trong nháy mắt, nàng muốn chạy trốn cũng không kịp.
Những ngón tay lạnh lẽo, thế nhưng lòng nàng cảm giác quen thuộc vô cùng, đã từng có một người, ngón tay mảnh như thế, lạnh lẽo, lạnh đến thấu lòng người.
Nàng ngước mắt nhìn nam tử, một ít tóc vàng xõa xuống khuôn mặt hắn, đầy hấp dẫn, đôi mắt xanh như hồ nước mùa thu sâu thăm thẳm, mềm mại. Hắn nắm tay nàng, từ từ đi về phía trước, chân giẫm trên tuyết, phát ra từng tiếng sàn sạt.
Liễu Nha dừng một chút, những ngón tay của hắn làm cho nàng hoảng hốt, nhưng mà tỉnh táo lại, nàng lại muốn giãy giụa chạy trốn.
Nam tử quay đầu nhìn lại, nhìn khuôn mặt giãy giụa đến đỏ bừng, khuôn mặt thoáng qua nụ cười lạnh lẽo.
“Ngươi không giống nàng, nàng luôn thản nhiên tiếp nhận, nhưng sau lưng lại…” Lời nói đầy ẩn ý, “Ta chưa bao giờ biết trong lòng nàng lại chán ghét ta như vậy, ta chỉ dùng phương thức của mình đi yêu nàng, che chở nàng, hi vọng mang đến hạnh phúc cho nàng, cuối cùng đổi lại là sự phản bội của nàng”
Hắn khổ sở cười cười, vẻ mặt ưu thương làm cho nàng từ từ an tĩnh lại.
Nàng để mặc cho nam tử nắm lấy bàn tay nhỏ bé của mình, xuyên qua rừng mai, gió lạnh, mai nở trong tuyết, mùi hương tỏa ra làm cho người ta say mê.
Hai mắt Kim Minh lạnh lùng nhìn chằm chằm vào hai mảnh ngọc vỡ, hai chữ Ngự Kiếm lây dính máu của hắn, hết sức chói mắt.
“Hoàng thượng” Mạc Tang gọi lại lần nữa, nam tử lạnh lùng phất tay một cái, không quay đầu, đi về phía trước, tóc vàng bay bay trong không trung, xa xa nhìn lại như thanh kiếm sắc bén.
Mạc Tang vội vàng đuổi theo.
Lưu ly cung, Kim Minh đem nhẫn ngọc bị vỡ để trước mặt Thái hậu, sắc mặt Thái hậu ngẩn ngơ: “Nhẫn phượng như thế nào lại…”
Kim Minh mím chặt môi, để cho Thái hậu nhìn hai chữ Ngự Kiếm, nhưng Thái hậu không có phản ứng gì, trong lòng hiểu được chút gì đó.
Chẳng lẽ hai chữ này không có dụng ý gì đó sao? Hắn buồn bã rời khỏi Lưu ly cung, đưa mắt nhìn trời thấy trời đã tối.
Duẫn Thiên cung, chỉ có bóng dáng cô đơn của nam tử, đôi mắt u tối kinh ngạc nhìn về phía nhẫn Phượng.
“Hoàng thượng, Vân phi nương nương cầu kiến” Trương công công cẩn thận tiến lên bẩm báo.
Nam tử cau mày, đột nhiên cảm thấy như máu chảy ngược, Vân phi?
Trương công công len lén nhìn một cái, nhẹ giọng nhắc nhở: “Là con gái Mộ Dung đại nhân, Mộ Dung Vân Cẩm, không phải lúc xuất cung Hoàng thượng đã phong thánh chỉ làm phi…” Hai chữ cuối cùng hắn không dám nói ra khỏi miệng.
Sắc mặt Kim Minh khó coi tới cực điểm, hắn mở to mắt lạnh lùng nhìn về phía Trương công công, “Vân phi? Là Vân phi ngày đó Trẫm nói sao?” Trong đầu hắn thoáng qua nụ cười nhợt nhạt của Kim Huy, là hắn, đúng là hắn cố ý phong Mộ Dung Vân Cẩm làm Vân phi, chẳng lẽ không chỉ giúp hắn xuất cung mà còn…
“Để cho nàng ta vào” Hắn lạnh lùng phân phó.
Trương Anh ra ngoài, một lát sau, Mộ Dung Vân Cẩm khẽ cười, sửa sang quần áo đi vào.
Chỉ mới hai tháng nên bụng nàng còn chưa nhô ra, mà nàng cố ý mặc áo rộng thùng thình, chính là biểu hiện nàng khác với mọi người.
Hai mắt nam tử sắc bén như kiếm, từ lúc cô gái bước vào phòng, đôi mắt hắn không chớp nhìn chằm chằm vào bụng cô gái.
“Hoàng thượng” Nàng kêu một tiếng, vẻ mặt đắc ý.
Nam tử cười lạnh, “Trương công công, có phải Duẫn Thiên cung còn thiếu một cung nữ đổ bô không?”
Trương Anh ngẩn ra, không hiểu ý Hoàng thượng, một lúc sau mới đành trả lời theo: “Vâng thưa Hoàng thượng”
“Để Mộ Dung Vân Cẩm làm nô tỳ đi đổ bô” Hắn cười lạnh, ánh mắt lạnh lẽo.
Cô gái ngẩn ngơ tại chỗ, lầu đầu tiên nàng vào cung cầu hoan, chỉ cách Hoàng thượng năm bước, thậm chí còn chưa kịp đến gần hắn, rốt cuộc cũng không có cơ hội. Nàng không thể thành phi tử.
Nàng kinh hãi đến sững sờ, mở to hai mắt, bàn tay nhỏ bé phủ lên bụng nhỏ.
“Vâng thưa Hoàng thượng” Trương Anh lạnh nhạt tiến lên, phất tay một cái, thị vệ liền kéo cô gái ra ngoài.
Cô gái ở bên ngoài Duẫn Thiên cung khóc thất thanh.
Kim Minh nhếch môi, cười một nụ cười tàn khốc.
Minh điện, khi Nhung Thiên bẩm báo tin tức này cho Kim Huy, hắn chỉ hơi nhướng mày, sau đó nở một nụ cười cao thâm khó lường.
Hắn hiểu rõ suy nghĩ của Kim Minh, Mộ Dung Vân Cẩm vào cung chỉ kéo dài thời gian bi thảm của nàng mà thôi, hắn muốn chính là muốn thư chiếu cáo thiên hạ.
Ngự Phong nắm chặt tay Liễu Nha, chấp nhất mà kiên quyết. Đầu bàn tay ấm áp của cô gái không ngừng truyền đến, trong nháy mắt hắn có chút hốt hoảng, như trở lại thời gian tốt đẹp trước kia, hắn cầm tay Tố Cầm, vui chơi giữa rừng mai.
Suy nghĩ ngừng lại, ánh mắt hắn dịu dàng, ngón tay quấn lên cổ tay cô gái.
Liễu Nha ngẩn ra, ý thức được sự thay đổi của nam tử, chợt muốn né tránh.
“Ta… sắc trời tối rồi, chúng ta nên trở về”
Trời dần tối, trước mặt nàng là một đôi mắt xanh nguy hiểm.
Nam tử nháy mắt, sự né tránh của cô gái chặt đứt mộng tưởng của hắn, hắn nhìn chằm chằm vào đôi mắt trong trẻo lạnh lùng của cô gái, một tia mãnh liệt xẹt qua mắt.
Hắn đưa tay ra, đẩy nàng dựa vào cây mai, giam cầm nàng vào đó, ngón tay lướt qua cằm nàng.
Ánh trăng chiếu xuống, có thể nhìn thấy vẻ mặt cùng ánh mắt mềm mại của cô gái, hắn kinh ngạc nhìn nàng.
Liễu Nha lạnh lùng nhìn hắn, “Ngự Phong, ngươi tỉnh táo một chút cho ta, ta không phải là Tố Cầm, ngươi so với ai cũng hiểu rõ hơn chuyện này.
Sự lạnh lùng của cô gái như chọc giận hắn, trong nháy mắt con mắt nam tử lạnh lẽo.
“Qúa khứ là quá khứ, ngươi cần gì phải chấp nhất như vậy, giữ một cô gái giống nàng, không những vũ nhục tình cảm của ngươi dành cho nàng mà còn làm cho ngươi càng hãm sâu vào trong đó mà không thể nào tự thoát ra được, ngươi thả ta đi đi, rồi ngươi sẽ từ từ tỉnh lại”
Nam tử cười một nụ cười chán nản: “Ngươi muốn rời khỏi ta sao? Không lẽ chỉ một ngày giống Tố Cầm, một đầy tớ ta mua về cũng không muốn ở cạnh ta sao?”
Liễu Nha cắn môi, sự chán nản của nam tử làm cho nàng mềm lòng, nam tử có đôi mắt xanh và mái tóc vàng giống Kim Minh, khi hắn khổ sở nhìn nàng, trong lòng nàng đều nhớ đến Kim Minh.
Ánh trăng lạnh lẽo chiếu xuống gương mặt nàng, xinh đẹp thuần khiết giống như một nữ thần “Không phải ta không muốn mà còn có chuyện ta chưa giải quyết xong, xin thả ta đi”
Thả ta đi- lời nói như vậy, ánh mắt lạnh lẽo van xin, con mắt nam tử đầy tơ máu, hắn lạnh lùng cười một tiếng, hung hăng hôn lên môi cô gái, thô bạo hết sức.
Có lẽ sự quật cường này đã chọc giận hắn, nam tử không kiên nhẫn, động tác ngày càng thô bạo, thậm chí còn để thân thể nàng dựa hết vào cây mai.
Hai tay kiềm chặt thân thể nàng, một tay khác không thương tiếc cởi váy nàng.
“Dừng tay, mau dừng lại” Liễu Nha lớn tiếng hét lên, không dám tin nhìn chằm chằm vào phía trước, không thể tin được hắn có thể làm ra loại chuyện như vậy nơi cửa phật.
“Thiếu gia, tiểu thư, thiếu gia” Ngoài rừng mai, Yến nhi lo lắng gọi tên truyền vào tai Ngự Phong, hắn từ trong tình dục tỉnh táo lại..
“Tổ mẫu” Hắn thì thầm một tiếng, buông nàng ra, lúc nàng đang thở phào nhẹ nhóm nhưng lại bị hắn bắt được cánh tay, bế nàng bay ra khỏi rừng mai.
Bên ngoài, Yến nhi thở hồn hển nhìn Ngự Phong không nói ra lời: “Thiếu gia, mau đi nhìn lão phu nhân, lão phu nhân người…” Không đợi Yến nhi nói xong, hắn đẩy Liễu Nha cho nàng, “Trông nàng cẩn thận” Sau đó một mạch vào trong phòng.
Yến nhi đỡ Liễu Nha, không kiên nhẫn đỡ nàng thăng bằng trên mặt đất, ngang ngược kéo nàng đi.
Trong lòng Liễu Nha cũng lo lắng bệnh tình của Lão phu nhân, không có giãy giụa mà ngoan ngoãn đi theo.
Trong phòng, lão phu nhân nằm ngửa mặt trên giường, mặt mũi tái nhợt, thân thể co quắp, miệng sùi bọt mép, như triệu chứng của bệnh động kinh tái phát.
Ngự Phong tiến lên vội vàng cắn ngón tay mình, máu nhỏ vào môi nữ nhân, rốt cuộc nàng cũng yên tĩnh lại.
“Phong nhi, Cầm nhi” Lão phu nhân từ từ tỉnh lại, kêu tên hai người, đôi tay khô héo sờ vào gương mặt nam nhân.
“Các con phải nhanh chóng thành thân, ta sợ không thể đợi được nữa rồi” Lão phu nhân giống như phát tác lần nữa, hơi thở cực kì yếu ớt.
Ngự Phong đưa mắt nhìn Liễu Nha đang đi theo Yến nhi vào cửa.
Hắn cúi đầu, ánh mắt u ám, Nhẹ nhàng vô tay lão phu nhân, “Tổ mẫu, tháng sau chọn ngày lành tháng tốt, chúng con thành hôn, người nhất định phải bảo trọng, con sẽ để cho biểu muội sống một cuộc sống tốt đẹp với những đứa trẻ đáng yêu” Lời nói vừa xong, khóe môi hắn hung hăng co quắp hai cái.
Đây là nam nhân tự biên tự diễn.
Nhưng lão phu nhân bởi vì lời nói của hắn mà cơ mặt từ từ giãn ra.
Liễu Nha không nhẫn tâm cự tuyệt, xoay người đi lại thấy ánh mắt cảm kích của hắn.
Nàng dịu mắt, cho là mình nhìn nhầm, nhìn lại lần nữa thì nam tử đã khôi phục vẻ mặt lãnh khốc vô tình.
Ngày hôm sau, đoàn người trở lại Ngự kiếm sơn trang. Lúc đầu nàng nghĩ rằng hắn nói đùa, nhưng hai ba ngày sau có người mang quà đến tặng, nơi đây mỗi ngày đều có khách tới.
Không phải hắn làm thật đấy chứ?
Sắc mặt Yến nhi càng ngày càng xấu, cuối cùng đến chén cơm nàng cũng phải bỏ.
Nhìn sắc mặt của nàng ta, nàng càng cảm thấy uất ức.
Sẩm tối ngày hôm đó, nàng đi qua thư phòng của Ngự Phong, đột nhiên truyền đến tiếng nàng ta và hắn đang cãi vã.
Trong lòng vừa động, thận trọng lại gần áp tai lên cửa.
“Thiếu gia, không lẽ người muốn thành thân với kẻ mạo danh đó sao? Biết là giả rồi còn thành thân?” Lời nói của Yến nhi tràn đầy tức giận.
Ngự Phong chỉ im lặng.
“Thiếu gia làm như vậy không phải sẽ phụ lòng biểu tiểu thư sao? Tiểu thư đi rồi, thiếu gia không đi tìm, ngược lại lại mang đồ giả mạo về, còn muốn thành thân, nếu tiểu thư biết, nàng sẽ đau lòng như thế nào?” Yến nhi như muốn gây sự.
Ngự Phong như đang ẩn nhẫn, một lúc sau mới lạnh lẽo mở miệng: “Tiểu thư của ngươi vĩnh viễn sẽ không trở lại, nàng đã có nam nhân mình yêu, vĩnh viễn sẽ không trở lại, Yến nhi, từ nay về sau nữ nhân kia là tiểu thư của ngươi, ngươi nhớ lấy” Yến nhi chưa kịp lên tiếng, trong phòng trở nên trầm mặc.
Thì ra là Tố Cầm bỏ trốn cùng với nam nhân, Liễu Nha đồng tình, vừa muốn rời đi lại nghe thấy Ngự Phong quát một tiếng: “Là ai ở bên ngoài?” Trong lòng nàng quýnh lên, xoay người chạy trốn sau căn nhà nhỏ.
Nơi đây có bốn tầng, bên ngoài có chút cũ kĩ, bậc thang cũng không trọn vẹn, giống như đã lâu không có người ở qua.
Liễu Nha đi lên, rất nhanh trốn vào bên trong, chợt bên ngoài truyền đến bước chân của nam nhân, thoáng qua rồi biến mất.
Dư âm ánh mặt trời xuyên qua cánh cửa chiếu vào khuôn mặt nàng, thật lâu sau nàng mới dám thò đầu ra ngoài, sắc trời ảm đạm, thế giới như rơi vào yên tĩnh.
Thân thể nặng nề dựa vào cửa phòng, nàng khó khăn thở ra một hơi, đưa mắt quan sát liền bị cảnh tượng hấp dẫn.
Thì ra đây là căn phòng chứa đồ, bên trong đồ đạc ngổn ngang, nhiều nhất là đồ chơi trẻ con, ngựa gỗ, con quay, vứt toán loạn trên mặt đất.
Ánh mặt trời chiếu vào, làm cho mấy món đồ chơi này nhìn càng tang thương.
Liễu Nha cẩn thận đi vào giữa, đến tận bên trong, chỉ thấy cầu thang hẹp, nhìn nhìn càng cảm giác thần bí.
Trong lòng nàng cảm thấy may mắn, nói không chừng bức họa đó được giấu ở đây. Nàng do dự một chút, cất bước lên cầu thang, tiếng cọt kẹt vang lên trong không gian yên tĩnh.
Tình cảnh trên này càng làm cho nàng không kịp chuẩn bị, từng cái rương đỏ chất đống trong phòng,ngoài rương ra không còn thứ gì khác.
Liễu Nha tiến lên, cố gắng mở ra, đôi mắt trợn to.
Từng rương mở ra, ngoại trừ vàng bạc chính là châu báu, rốt cuộc ở một cái rương, nàng phát hiện một cuốn sách, mở ra liền vui mừng không thôi. Không sai, là bức mỹ nhân đồ nàng thấy ở trong phòng Tố Cầm.
Nàng dò xét cẩn thận, từ đôi mắt kiều mỵ của cô gái đến chiếc váy, một chỗ nhỏ đều nhìn qua, cuối cùng dưới chân cô gái phát hiện ta một dòng chữ nhỏ xinh đẹp. Nàng đưa bức vẽ lên cao, đợi đến chỗ có ánh sáng mới khó khăn đọc được dòng chữ.
Tới cổ đại mẩy tháng, bởi vì lúc trước có cuốn từ điển da cừu, nàng biết một số chữ, một lúc sau ánh mắt tập trung mấy chỗ không hiểu.
Vẫn thế gian tình vi hà vật
Trực giáo nhân sinh tử tương hứa?
Trời nam đất bắc song phi khách
Lão cánh mấy lần rét nóng.
……
Thiên sơn mộ tuyết
Độc ảnh hướng người nào đây?
Đây không phỉa là một ca khúc về tình yêu sao?
Liễu Nha thở dài, có lẽ có gì tiến triển, không nghĩ tới chỉ là một bài thơ tình.
“Ngươi làm gì ở nơi này?” Sau lưng vang lên giọng nói nam nhân, Liễu Nha ngẩn ra, bức họa rơi xuống đát, mở ra toàn bộ bức vẽ.
Hắn đến đây lúc nào?
Ngự Phong bước đến, đốt nến, trong phòng sáng hơn rất nhiều.
Hắn nhìn bức họa rơi trên mặt đất, sắc mặt không vui. Hắn bước đến, nhặt bức họa, xé nó ra làm hai, lông mày nhăn lại, như có thâm thù đại hận với nó.
“Ngươi…” Liễu Nha kinh ngạc nhìn hắn: “Đây không phải là bức họa tổ tiên của ngươi sao? Ngươi…”
Nam tử lạnh lùng nhìn nàng, “Không lẽ ngươi cũng muốn giống nàng, bỏ trốn cùng nam nhân hay sao? Con gái Mị tộc động tình với người ngoài sẽ không có kết quả tốt, Tố Cầm cũng như vậy”
Liễu Nha ngẩn ra, bỏ trốn? Không lẽ cô gái này là đồng tử?
Nàng nhanh chóng điều chỉnh tâm trạng của mình, không để cho hắn nhìn ra sơ hở: “Ngươi nên chúc phúc cho nàng, mà không phải là nguyền rủa nàng”
“Không phải là ta nguyền rủa mà là minh ước của Mị tộc và Ngự kiếm sơn trang, trăm ngàn năm qua đều như thế. Người của Mị tộc chỉ có thể gả cho người của Ngự kiếm sơn trang, mà người Ngự Kiếm sơn trang cũng chỉ có thể cưới người của Mị tộc, tình yêu do xuất ngoại mà tìm được trong truyền thuyết, kết quả hài cốt không còn”
“Ngươi cho rằng bức họa này để làm gì? Là răn dạy con gái Mị tộc, không chỉ Tố Cầm, các cô gái Mị tộc dâm tiện đắm mình đều bị nam nhân vứt bỏ, mà Tố Cầm, nàng giấu bức họa vào phòng mình, cho đến khi nàng cùng nam nhân bỏ trốn, hiện tại ta rốt cuộc cũng hiểu vì sao Tố Cầm lại thích bức họa này như vậy” Hắn thở dài một hơi, ánh nến chập chờn càng làm cho vẻ măt hắn càng thêm cô đơn.
“Vậy ngươi thì sao? Ngươi bởi vì quy củ trăm ngàn năm qua mới đi yêu Tố Cầm sao?’’
Nam tử ngẩn ra, hắn dời mắt, ánh mắt xẹt qua sự nghi ngờ mà kinh ngạc, hình như hắn chưa bao giờ suy nghĩ về vấn đề này.
“Nếu như nàng ta không phải là người Mị tộc, nếu ngươi không có hôn ước từ nhỏ với nàng, ngươi còn thích nàng hay không?” Liễu Nha bình tĩnh nhìn hắn.
Đối với cô gái chưa từng gặp mặt này, nàng từ thờ ơ đến giờ là kính nể. Biết rõ trên lưng phải gánh số mạng bị nam tử vứt bỏ nhưng vẫn dứt khoát lựa chọn yêu một người đàn ông.
Đổi lại là nàng, nàng cần phải có dũng khí lớn mới dám hạ quyết tâm như vậy.
Nam tử tỉnh táo lại, rũ mắt, im lặng.
Thời gian từng giây từng phút trôi qua, nam tử vẫn không trả lời, chỉ rũ mắt, như nghiêm túc suy nghĩ vấn đề gì.
Nếu không có hôn ước, nếu không có quy củ ngàn năm qua, hắn sẽ yêu Tố Cầm sao? Chính xác mà nói, hắn với nàng, chân chính là tình yêu sao?
Liễu Nha không nghĩ tới một câu nói đổi lại sự thâm trầm tự hỏi nam tử, nàng chỉ lấy bức họa bị xé rách trong tay nam tử, nửa cúi nửa ngồi, từ từ vuốt lên: “Vị cô nương này tên là gì?” Nàng làm bộ vô tình hỏi hắn.
“Đồng Tử” Một lúc sau. Nam tử hừ nhẹ, tuy có chút khình thường nhưng cũng không hận thù như lúc nãy.
Ngón tay đặt lên mặt cô gái đang run rẩy.
Đồng Tử! Qủa thật là nàng.
Liễu Nha đột nhiên hiểu được nụ cười yếu ớt của tăng nhân, có lẽ sâu bên trong, sự an bài của vận mệnh là đưa nàng đến nơi khởi nguồn của mọi chuyện. Huyết chú của nàng ta mạnh là bởi vì tên của nàng bị người Mị tộc phỉ nhổ, nàng oán hận càng sâu, uy lực huyết chú càng lớn.
May mắn hiện tại mình đã hiểu. Liễu Nha thở dài, từ từ cuốn bức vẽ lại: “Ngươi không để ý ta mang nó về sửa lại chứ?”
Nam tử giật mình, rõ ràng muốn cự tuyệt nhưng nhìn ánh mắt cầu xin của nàng, vẫn không vui gật đầu một cái.
Nhưng mà như nàng nghĩ, Huyết chú có thể giải được sao?
Đêm tăng tròn, Duẫn Thiên cung.
Kim Huy cùng Nhung Thiên đứng ngoài cửa sổ, nhìn bóng lưng cô đơn của nam tử đang theo đuổi suy nghĩ của mình.
“Vương gia, Huyết chú đã được giải, tối nay Vương gia có thể yên giấc được rồi” Nhung Thiên ở phía sau mở miệng.
Kim Huy nhíu mày không lên tiếng, chỉ kinh ngạc nhìn bóng lưng nam tử, ánh mắt thâm trầm.
Hắn là Kim Minh thật sao? Mỗi lần hắn nghĩ như vật là lúc trong lòng cảm thấy không phục.
Một lúc sau hắn mới gật đầu cùng Nhung Thiên quay về.
Trong tẩm cung, Kim Minh nhìn ngoài cửa sổ, ánh mắt xanh đen xẹt qua sự quỷ dị.
Hắn đứng dậy, không nhanh không chậm ra khỏi tẩm cung, vẻ mặt quỷ quyệt.
Mạc Tang như ý thức được sự khác thường của hắn, bèn lén lén nhìn lên.
Ánh mắt ngoan tuyệt nhìn về phía hắn làm cho hắn sợ đến cúi đầu.
“Hoàng thượng, Nguyệt phi cầu kiến” Tiếng Trương Anh vang lên ngoài điện, Mạc Tang cau mày, “Lúc nãy bị từ chối rồi mà”
Kim Minh ngoái đầu nhìn lại, nở một nụ cười bí hiểm: “Để cho nàng vào”
Mạc Tang sững sờ đưa mắt nhìn lại, lại cảm thấy nụ cười của Chủ thượng càng thêm kỳ lạ.
Bên ngoài Duẫn Thiên cung, Xa Nguyệt lo lắng bất an nắm chặt tay cung nữ Thu nhi, trên trán toát ra tầng mồ hôi lạnh.
Nửa canh giờ trước Ngọc phi của Ngọc Hoa cung đến thăm.
Nàng kinh ngạc nhìn nàng ta, mặc dù nàng ta mới vào cung, vẫn luôn cùng nàng nước sông không phạm nước giếng.
“Nên đến bái phỏng tỷ tỷ từ sớm, chỉ là có nhiều chuyện vụn vặt quấn người, kính xin tỷ tỷ thứ tội” Ngọc Triệt khiêm nhường cười cười, cúi đầu làm cho Nguyệt phi hết sức hưởng thụ.
Chuyện Ngọc phi bị Hoàng thượng lạnh nhạt mọi người trong cung đều biết, dù nàng là Công chúa nước Tiên nô cũng không được Hoàng thượng sủng ái, so với Nguyệt Phi từng được Hoàng thượng cưng chiều mà nói, địa vị của Ngọc phi thấp hơn nhiều.
Nguyệt phi gật gật đầu, ban cho ghế ngồi, hai người nói chuyện khách sáo mấy câu. Ngọc Triệt khẽ thở dài một hơi, như có điều thương tiếc: “Tỷ tỷ cũng biết tình cảnh bây giờ của muội, dù hai nước kết thân, nhưng Hoàng thượng đối với muội luôn lạnh nhạt, muốn mẹ sướng nhờ con đúng là khó khăn. Vân phi mới tiến cung đã có bầu, áp lực trong lòng muội muội ngày càng lớn”
Ngọc Triệt nói như vậy, trúng chỗ đau của Nguyệt phi, Mộ Dung Vân Cẩm được phong làm Vân phi, lại có thai, lúc đầu bị Hoàng thượng lạnh nhạt, Mộ Dung Dẫn cùng mấy nhi tử của mình bắt đầu lập uy trong triều, mấy lần Hoàng Phủ Nam đều đến đây kêu khổ.
“Ta muốn liên thủ cùng tỷ tỷ, đồng mưu nghiệp lớn” Ngọc Triệt nói xong, giảo hoạt nháy mắt mấy cái, nói nhỏ bên tai Xa Nguyệt.
Nghĩ tới đây, Hoàng Phủ Xa Nguyệt như nắm chắc trong lòng bàn tay, bí mật Ngọc Triệt nói cho nàng là vũ khí bí mật.