Tiếng trống vang lên thức tỉnh Liễu Nha, nàng ngồi dậy, ôm lấy chăn bống, một cái bóng giọi bên ngoài lều.
“Minh?” Nàng mở miệng, tiếng huyên náo nơi xa truyền lại làm cho nàng cảm thấy lo lắng. Màn trướng lay động, nha hoàn áo tím đi vào, cúi người nói: “Nương nương đã tỉnh rồi sao? Nhất định là bị tiêngs gáo thét đánh thức có phải hay không? Nghe nói Hoàng thượng dẫn các tướng sĩ đánh thắng trận, đang trên đường trở về!”
Ngoài doanh trại, từng đống lửa cháy sắp hết, ngước mắt nhìn về phía đông, trời còn tối, mùa đông mặt trời mọc muộn hơn một chút, ở phía Đông Bắc, từng tiếng gào thét càng rõ ràng, quanh quẩn bên trong sơn cốc, giường như cả bầu trời cũng rung động. Liễu Nha nhìn ánh lửa chiếu cả chân trời như sáng rõ ban ngày, không kìm được mà thở một tiếng.
Chiến tranh nàng chưa từng gặp qua, nhưng mà ánh mắt khát vọng về nhà của binh lính như thanh kiếm sắc bén đâm sâu vào lòng nàng. Mỗi người đều có cha mẹ của mình, có vợ con yêu thương, nhưng bởi vì có họ mà phải ra chiến trường chiến đấu không được trở về.
Chẳng lẽ chỉ có thể lấy bạo chế bạo thôi sao, không thể dùng cách khác giải quyết hay sao? Tiên Vu - hắn đã từng là người yêu thích thanh tịnh.
“Nương nương, người xem, là Hoàng thượng đã trở lại!” Đột nhiên nha hoàn hưng phấn hét lên, nóng tay chỉ về phía Đông Bắc, Liễu Nha ngước mắt nhìn lên, ánh lửa bắt đầu di động, đoàn người từng hàng từng hàng lượn sóng quanh co tiến lại gần.
Liễu Nha đứng trước lều trại, nhìn ánh lửa ngày càng gần, càng ngày càng sáng, ở gần cuối, đoàn ngựa đến gần, nam tử nhướng mày mỉm cười, cười đến vui vẻ, nam tử đó chính là Kim Minh.
Kim Minh nhìn thấy Liễu Nha, nháy nháy mắt, để cho tướng sĩ mệt nhọc cả đêm đi nghỉ ngơi, còn mình sải bước đến.
“Kế sách của nàng thật sự rất có ích, tối nay, chúng ta công kích Tiên Nô, sáng sớm ngày mai chúng ta liền vào thành, hội hợp với Nhung Thiên, không tới nửa tháng, nhất định ta sẽ đánh lui Tiên Nô!” Nam tử ôm lấy Liễu Nha, lời nói đều có tính toán từ trước, hai mắt ngăm đen tràn đầy ánh sáng hưng phấn.
Liễu Nha gượng cười, xoay người lai, lại thấy Mạc Tang từ xa chạy tới: “Hoàng thượng, tổng cộng có 3000 tù binh, nên xử trí như thế nào?”
Nam tử suy nghĩ một chút, lạnh lùng phất tay, làm thủ thế giết không tha.
Liễu Nha cả kinh, nhanh chóng ngăn hắn lại: “Hai nước giao chiến, hay là giữ họ lại đi”
Nam tử dời mắt, khổ sở nói: “Ngày mai chúng ta vào thành, nếu mang theo bọn họ, ngộ nhỡ họ là nội ứng của Tiên Nô thì hậu hoạn vô cùng!”
Liễu Nha ngẩn ra, tại sao nàng không nghĩ tới chứ, nàng chỉ muốn ít người hy sinh , tích đức cho Kim Minh, dù sao cuộc chiến này cũng là do Kim Lang gây nên.
“Nhưng…” Liễu Nha còn muốn mở miệng, nhưng Kim Minh lại tiến lên ôm chặt lấy nàng, “Nàng đang có thai, không cần để ý nhiều như vậy, vẫn nên nghe lời ta, đi vào trong nghỉ ngơi đi” Nói xong, hắn ôm Liễu Nha vào phòng, âm thầm ra dấu tay cho Mạc Tang giết chết tù binh.
Hắn chỉ muốn cho Tiên Vu một bài học, một dạy dỗ lớn, người dám xâm phạm Kim Lang vương triều của hắn, giết!
Thân thể 3000 binh lính Tiên Nô bị ném xuống núi, lộc cộc lăn đến chân núi, thi thể chất đống, thê thảm không nỡ nhìn.
Hai mắt Tiên Vu hằn lên máu đỏ, hắn lạnh lùng đứng trước mặt thi thể binh lính, sự chán ghét và sợ hãi làm cho hắn cảm thấy mệt mỏi, “Tiên Hoa, muội nhìn thấy sao? Đây là cái giá thật cao để đổi lấy nguyện vọng thống nhất thiên hạ của muội, chiến tranh, tàn khốc như vậy”
“Thái tử, Hoàng đế Kim Lang vương triều quả nhiên lòng dạ độc ác, vốn cho rằng bọn họ sẽ mang người của chúng ta vào thành, sau đó tùy cơ khởi nghĩa, không nghĩ đến…” Phó tướng Thẩm Trầm bóp cổ tay tiếc nuối.
“Đủ rồi, đừng nói nữa, an táng những binh sĩ này cho tốt, mặt khác, an bài cho người nhà của bọn họ!” Đáy mắt Tiên Vu dấy lên sự chán ghét, hắn lạnh lùng xoay người, bước về phía lều trại.
Xuyên qua màn che bị gió thổi bay, hắn nhìn từng cỗ thi thể thê thảm được binh lính kéo đi chôn.
Nam tử lẳng lặng ngồi trong lều vải, nhìn mặt trời đỏ rực dần hiện lên phía đằng đông. Hắn cười khổ một tiếng, hắn hận Kim Minh, nhưng mà Tiên Nô có mưu đồ chiến tranh từ lâu, dù không có cái chết của Tiên Hoa thì cuộc chiến tranh này cũng không thể ngừng được. Chỉ là cái chết của nàng đẩy người không màng danh lợi như hắn lên đầu sóng ngọn gió.
Mặt trời sắp mọc, hắn cảm thấy không khí có chút phiền muộn, vì vậy vén rèm xe lên, từ từ ra ngoài.
“Tiểu Cửu, ngươi nói Kim Lang vương thật biến thành sói sao?”
Đứng cách hai lều vải, hắn đột nhiên nghe được tiếng nghị luận của binh lính, bước chân từ từ chậm lại.
Binh lính gọi là tiểu Cửu như trầm ngâm hồi lâu, mới nhỏ giọng: “Thái tử điện hạ ban bố chiếu thư, làm sao có thể giả? Nhất là tối nay, ngươi nhìn Kim Lang vương từ trên trời giáng xuống, đánh cho chúng ta hoa rơi nước chảy,h ơn nữa ngươi thấy những binh lính bị bắt làm tù binh không, cái trạng thái chết thê thảm đó, chết rồi còn bị bỏ lại trên núi, tay chân không lành lặn, không có ai có thi thể toàn vẹn! Ngươi nhìn thủ đoạn này mà xem, là chuyện con người có thể làm sao? Ta nghĩ, tám phần là thật!”
“Vậy không phải chúng ta lành ít dữ nhiều hay sao? Yêu nghiệt, hắn không phải người! Nhất là Sói tinh…” Nam tử sợ hãi mở miệng, một hồi gió lạnh thổi qua, giống như nghĩ tới điều gì, im lặng không nói.
“Hù, nói nhỏ một chút, bị người khác nghe thấy lại nói ngươi làm rối loạn lòng quân” Tiểu Cửu cảnh giác mở miệng.
Tối qua cùng tối nay, là ngày quân đội Tiên Nô bị tổn thất nghiêm trọng nhất, Kim Minh đang hướng hắn phô bày thực lực của hắn.
Trời giáng yêu nghiệt, Kim Lang hại nước, phù giúp chính nghĩa, thống nhất thiên hạ - bốn từ, từng từ dùng để công kích cùng chửi rủa Kim Lang vương triều, hôm nay lại trở thành khối đá lớn đè nặng trong lòng binh sĩ Tiên Nô.
Nếu đó không phải là yêu nghiệt, thì làm sao trong vòng một ngày, dùng năm vạn binh mã, có thể làm cho mười vạn tinh binh của Tiên Nô bị thiệt hại nặng nề, hao binh tổn tướng một vạn người.
Tiên Vu nhíu mày, không thể nghe nữa, sau bước ra khỏi khu vực doanh trướng.
Đêm qua Kim Lang vương đại thắng, không khác gì một hồi gió xuân, quét qua phố lớn ngõ nhỏ, mọi người sợ hãi truyền thuyết Kim Lang vương cùng dần dần tôn kính.
Hãn huyết bảo mã, khôi giáp khoác lên người, Nhung Thiên và Kim Huy mở cửa thành, Kim Minh uy phong lẫm liệt vào thành, ngựa vừa bước vào, bốn phía liền vang lên từng tiếng hoan hô, vang tận trời xanh.
Liễu Nha không thể tiếp tục ngồi trong xe ngựa, bèn xốc màn che nhìn ra, dân chúng trong thành bị binh lính ngăn lại hai bên, hoan hô, nhảy cẫng, hoan nghênh Hoàng thượng của bọn họ, vào giờ phút này, giường như họ đã qiên tin đôn hại nước vẫn luôn đè nặng trong lòng.
Bởi vì đang đánh giặc, nghi thức hoan nghênh đơn giản nhưng không đánh mất sự long trọng. Bên ngoài phủ Châu, thảm đỏ rải trên thềm đá, một con Kỳ lân đá ngẩng đầu, chiếc cửa màu đen treo một chiếc vòng bạc to lớn, trên nóc cửa nạm vàng ba chữ: Cừ thành!
Ở trước cửa, Nhung Thiên và Kim Huy quỳ gối hai bên, cũng mặc khôi giáp, cung nghênh Hoàng thượng.
Xuống ngựa, Kim Minh ngước mắt nhìn Cừ thành nghiêm trang, uy vũ, đẹp đẽ, tao nhã không gì sánh được, “ Cừ thành xinh đẹp như vậy sao có thể rơi vào tay của người Tiên Nô, các tướng sĩ, nâng cao tinh thần, đuổi quân xâm lược ra khỏi vương triều!” Hắn vung cánh tay, ngẩng cao đầu, mái tóc vàng chói mắt tung bay theo gió, khuôn mặt lãnh khốc, tuấn mỹ như ngọc, tròng mắt ngăm đen lóe lên sự lạnh lẽo dọa người.
“Đánh đuổi Tiên Nô, bảo vệ vương triều” Kim Huy hô lên, lập tức lấy được sự hưởng ứng của dân chúng và binh lính, người người đưa cánh tay lên, hô to một tiếng, rung động trời đất.
Liễu Nha ngồi trong xe ngựa, nghe tiếng hô của con dân Kim Lang vương triều, nhất thời trong tim rung động, nàng từ từ nhấc màn che, vui vẻ nhìn nam tử, hắn kiêu sa, lẫm liệt, toàn thân toát ra áp lực mãnh liệt, làm cho người khác không tự chủ mà ngừng thở.
“Bảo vệ vương triều!” Liễu Nha nhỏ giọng hô lên, đột nhiên có ánh mắt đang nhìn nàng, nàng ngước mắt nhìn sang, nhìn thấy đôi mắt bình tĩnh thâm trầm, chủ nhân của nó hướng nàng nụ cười nhẹ, như gió xuân.
Kim Huy? Không phải hắn đang trấn giữ ở Lang thành hay sao? Tại sao hắn lại ở đây? Liễu Nha trố mắt nhìn Kim Huy, nhưng rất nhanh gật đầu, coi như đáp lại.
Kim Minh và Kim Huy vào đại sảnh thương lượng chuyện quân tình, Liễu Nha nhàm chán ở trong nội viện, châu Phủ Cừ thành xây dựng không giống bình thường,
Không bao lâu, chỉ thấy Kim Huy từ đại sảnh đi ra ngoài, trực tiếp tiến về chỗ Liễu Nha.
“Thanh Thanh!” Kim Huy đến gần, đưa mắt nhìn lên, đôi mắt bình tĩnh, môi rung rung, rốt cuộc cũng gọi tên nàng, nhưng lại nhìn thấy sự bất động của nàng.
Nàng đẫy đà hơn một chút, khóe môi xinh đẹp, trong đôi mắt đó – có là là thỏa mãn, người hoạt bát hơn, bây giờ nàng hạnh phúc có phải không?
“Huy, không nghĩ ngươi cũng ở đây, trong cung tốt sao? Thái hậu có khỏe không?” Liễu Nha hứng thú hỏi hắn.
Hắn sững sờ, cười lạnh một tiếng: “Ngươi cũng hỏi ta như vậy, đúng là phu xướng phụ tùy, chỉ là Thanh phi nương nương, chẳng lẽ ngươi cũng muốn trị tội ta tự mình rời khỏi Hoàng cung sao?”
Liễu Nha ngẩn ra không hiểu hắn nói gì.
“Hoàng huynh muốn ta hồi cung, chỉ là Thanh phi nương nương, ta có thể tin tưởng hắn sao?” Đột nhiên Kim Huy ngước mắt, khóe môi tràn đầy sự châm chọc.
“Hắn...” Liễu Nha ngẩn ra, không hiểu giữa hai huynh đệ đã xảy ra chuyện gì, nhưng đối với chuyện hắn gọi nàng là Thanh phi, thật sự nàng không quen.
“Ngự Phong hắn cũng tới sao? Đôi mắt màu đen của hắn rất khả nghi! Hơn nữa… ” Kim Huy ngảng đầu, lời nói có chút trầm trọng: “Hắn là Kim Minh hay là Kim Nhật? Ngươi cần cho ta một đáp án!”
Liễu Nha không chần chờ, nói hết mọi chuyện xảy ra ở Ngự Kiếm sơn trang cho hắn nghe, Kim Huy vừa nghe vừa ngạc nhiên, đợi đến lúc nghe xong, sự tức giận trong lòng hắn vơi đi một ít.
“Ý của ngươi bây giờ không có Kim Lang, mà đúng là Kim Minh?” Cuối cùng, Kim Huy trầm mặc mấy giây, ngước mặt đặt ra câu hỏi.
“Chính xác mà nói, hắn là Kim Nhật và Kim Minh, hắn nhớ tất cả mọi chuyện của Kim Nhật, có lúc hắn giống như Kim Nhật, cười híp mắt, nhưng mà trước mặt người ngoài, hắn lại giống như Kim Minh, ta cũng không rõ ràng lắm!”
“Trên cuốn Đan kinh ghi lại phương pháp này có thể giải trừ Kim Lang sao? Nhưng tại sao Tiên Vu lại tìm được nó trước, hắn có biết phương pháp này hay không? Nếu như hắn biết, ta tin, Ngự kiếm sơn trang đã không còn tồn tại!” Kim Huy đưa ra chất vấn.
“Tờ cuối cùng của Đan kinh dùng tiếng Anh để viết, có lẽ hắn không thể hiểu ngôn ngữ đó!” Liễu Nha cau mày, biết trong lòng Kim Huy còn hoài nghi, dù sao một lần rắn cắn mười năm sợ dây thừng.
““Tiếng Anh?” Kim Huy đang cố tiêu hóa từ ngữ này, lông mày nhíu lại lo lắng càng dâng lên.
Nam tử tóc vàng mắt đen, hắn nên tin tưởng như thế nào đây? Huống chi những chuyện vừa xảy ra đều do hắn làm…
Vừa lúc này, ở đại sảnh Phủ châu
Kim Huy và Nhung Thiên sau khi hành lễ với Hoàng thượng liền ngồi ở hai bên.
Kim Minh ngồi ngay ngắn ở chính vị, ánh mắt tà mị quét qua người Kim Huy, không kìm được mà nhíu mày: “Hoàng đệ, nếu như Trầm nhớ không lầm, không phải ngươi nên ở Lang thành bảo vệ Hoàng cung sao?”
Kim Huy ngẩn ra, chống lại tròng mắt thâm thúy của nam tử, có chút không quen đành đứng dậy ôm quyền: “Vâng, Hoàng huynh, chỉ là nơi này chiến tranh căng thẳng, ta sợ Nhung Thiên không thể ứng phó, hai ngày trước liền tới nơi này!”
“Thật vậy sao?” Nam tử chau mày, như nhớ lại chuyện gì, cười khẽ một tiếng: “A, Trẫm nhớ rồi, lúc Trẫm ở phương Nam, từng thu được một phong mật hàm của Nhung Tướng quân, trên mật hàm biết Hoàng đệ muốn lấy tính mạng của mình để trao đổi tính mạng của Ngọc Triệt? Có chuyện này không?”
Kim Huy ngẩn ra, ngước mắt lên nhìn hắn, đối với khuôn mật tuấn dật nụ cười tà mị đó hắn càng cảm thấy xa lạ. Hắn mở miệng: “Vâng!”
Kim Minh lắc đầu một cái, không đồng ý: “Hoàng đệ, chuyện nơi này đã có Trẫm, ngươi nhanh trở về Hoàng cung đi!”
Nhất thời Kim Huy cảm thấy khó chịu, Ngọc Triệt chết ở trên tay Kim Minh, hắn chỉ muốn làm một chút gì đó cho Kim Lang vương triều, nhưng Kim Minh lại như trách hắn xen vào chuyện của người khác.
“Nhung Thiên, ban bố chiếu thư của Trẫm, nói Ngọc Triệt hại chết Nguyệt phi, trừng phạt đúng tội, nếu Tiên Nô muốn đòi công đạo cho Công chúa của bọn họ, vậy Kim Lang vương triều ta cũng sẽ vì phi tử của Trẫm mà đòi công đạo!” Nam tử đứng dậy, lạnh lùng bước đi, khôi giáp trên người phát ra tiếng.
Nhung Thiên giật mình, ngước mắt nhìn Kim Huy, Kim Huy nhíu mày.
“Như thế nào? Ngươi dám cãi lời của Trẫm?” Kim Minh lạnh lùng nhíu mày, ánh mắt u ám mấy phần.
“Mạt tướng không dám!” Nhung Thiên khom người sợ hãi.
“Hoàng đệ, người trở về thành đi, nơi này có Trẫm là được rồi!” Nam tử tiến lên, nhẹ nhàng vỗ vai hắn.
Kim Huy đành phải khom lưng hành lễ rồi lui ra.
Từ từ lật cuốn Đan kinh, nhìn chữ viết chằng chịt trên giấy đúng là chữ mà hắn chưa bao giờ thấy, một lúc sau, hắn từ từ đóng sách lại.
“Thanh Thanh, ta có thể tin ngươi sao?” Hắn ngước mắt, ánh mắt có chút không xác định.
“Huy, ta cũng không biết, nhưng mà ta lựa chọn tin tưởng Kim Minh, tin tưởng hắn có thể đánh đuổi Tiên Nô ra khỏi lãnh thổ Kim Lang vương triều! Chiến tranh cùng với Đại Hách, ngươi không nhìn thấy, vừa thảm thiết vừa oai hùng, chỉ dùng ba ngày, hắn thu phục năm tòa thành trì, đuổi quân Đại Hách ra khỏi biên giới, Huy, chẳng lẽ ngươi không thể tin hắn sao? Không thể tha thứ cho hắn sao?” Khuôn mặt Liễu Nha buông lỏng, vội vàng mở miệng.
“Không phải không tha thứ, mà là không thể nào tha thứ, tất cả những chuyện hắn làm đều hiện lên trước mắt ta, mẫu hậu chết, tai họa Kim Lang vương triều phải gánh chịu, đều do hắn tạo thành! Là hắn hại mọi người, nhưng mọi người vẫn bảo vệ hắn! Ngay cả ngươi, Thanh Thanh, ngươi vẫn đứng bên cạnh hắn, bất luận hắn làm ra chuyện tổn thương người khác như thế nào!”
Liễu Nha lắc đầu, biết nỗi khổ trong lòng Kim Huy, từ lúc hắn hiểu chuyện tới này, hắn chính là thế thân của Hoàng thượng, mọi chuyện đều do hắn xử lý, che giấy, thậm chí mất đi cô gái suýt chút nữa trở thành Vương phi của hắn! Nhưng tất cả đều do Đồng Tử tạo thành, không thể trách Kim Minh được.
Từ từ tiến lại gần, bàn tay trắng nõn nhẹ nhàng cầm lấy bàn tay nam tử, trầm mặc.
“Vương gia!” Sau lưng, Nhung Thiên vội vàng bước tới, dừng bên ngoài cách đó tầm mười mét, nhẹ nhàng gội.
Thân thể Kim Huy cứng đờ, không nỡ rút ta ra khỏi bàn tay Liễu Nha, yên lặng rời đi, tới trước mặt Nhung Thiên.
“Có chuyện gì?”
“Vương gia, thật sự người phải trở về thật sao?” Sắc mặt Nhung Thiên hết sức lo lắng.
“Ừ!” Một lúc sau, Kim Huy gật đầu một cái.
“Nhưng mà…” Nhung Thiên cúi người xuống, nói nhỏ bên tai hắn, đột nhiên Kim Huy mở to hai mắt: “Ngươi nói thật?”
“Thiên chân vạn xác, hôm nay Tiên Vu mặc đồ trắng, đốt giấy để tang cho tù binh đã chết, trùng trùng điệp điệp, xem ra, sẽ có một hồi ác chiến!” Nhung Thiên khẽ thở dài một hơi.
“Qủa thật Hoàng huynh…” Kim Huy lắc đầu, không cách nào có thể hình dung. Tình huống trước mắt mà nói, Kim Lang vương triều chỉ thắng một trận nhưng lại giết 3000 tù binh, như vậy tù binh của bọn họ… Kim Huy không dám tưởng tượng.
“Hoàng huynh vẫn ở đại điện sao?”
“Vâng!”
“Theo ta đến đó” Kim Huy lạnh lùng phất ống tay.
“Nhưng mà Vương gia, Hoàng thượng muốn ngài hồi cung!” Nhung Thiên mở miệng, bước chân Kim Huy ngừng lại.
Hắn có thể yên tâm hồi cung sao? Người kia thật sự là Hoàng huynh của hắn sao?
Bao phủ làn áo màu bạc bên ngoài Cừ thành, Tiên Vu một thân áo trắng đứng đó, phía đầu xe cắm cờ Tiên Nô, phía sau là binh lính mặc trang phục chiến đầu của Kim Lang vương triều, bọn họ quỳ ngã dưới đất, cúi thấp đầu.
Đó là tù binh Kim Lang vương triều, hôm nay, hắn sẽ cho bọn họ nợ máu phải trả bằng máu.
Đại quân Tiên Nô sắp xếp hàng ngũ chỉnh tề, vây quanh một giọt nước cũng chảy không lọt, trong tay họ nắm trường mâu, hô to vang vọng khắp trời: “Giết, giết giết, nợ máu phải trả bằng máu!”
Mạnh mẽ giơ tay, tiếng hô ngừng lại, Tiên Vu ngước mắt, lạnh lùng từ trên đỉnh núi nhìn xuống nam tử: “Kim Minh, từ trước đến giờ hai nước giao chiến không giết tù binh, nhưng ngươi lại giết 3000 tướng sĩ của ta, hôm nay, bản Thái tử bắt ngươi nợ máu phải trả bằng máu”
Hắn vung tay lên, ánh mắt sắc bén, lộ ra sát khí.
Kim Minh đứng trên đỉnh núi, u lãnh cười một tiếng, hằn giọng: “Tướng sĩ các ngươi nhìn, đám người dưới chân núi là huynh đệ của các ngươi! Người Tiên Nô, xâm lược quốc gia chúng ta, người người đều đáng chết, nhưng bây giờ bọn họ muốn ở lãnh thổ chúng ta giết hại huynh đệ chúng ta, nói xem, chúng ta nên làm gì bây giờ?”
“Cứu huynh đệ, đuổi Tiên Nô!” Tiếng hô vang động, khí thế ngất trời, binh lính Kim Lang vương triều nhẫn nại đã lâu, rốt cuộc dưới sự dẫn dắt của Kim Minh cũng ưỡn ngực ngẩng cao đầu.
Tiên Vu cười lạnh một tiếng, nhắm thẳng vào Kim Minh: “Thật sự cảm thấy buồn cười vì sự ngu muội của các ngươi, các ngươi có biết, các người các ngươi bỏ tính mạng ra đều bảo vệ là một con Lang yêu hay không, các ngươi có biết mười mấy năm qua, mỗi đêm trăng tròn, hắn hại biết bao tỷ muội của các ngươi hay không?”
Kim Minh hết sức thản nhiên, tà mị cười một tiếng: “Lang yêu? Tiên Vu, quả thật ngươi rất biết nói chuyện cười, Trẫm là người, là người hoàn toàn bình thường, ban ngày ban mặt đứng trước mặt các ngươi, ngươi có chứng cớ gì nói Trẫm là Lang yêu?”
Tiên Vu lấy một cuốn kinh thư màu đỏ sậm đưa ra: “Đây chính là trấn quốc chi bảo của Kim Lang vương triều, Đan kinh, phía trên ghi rõ nguyên do Kim Lang vương bị Kim Lang khống chế, Kim Minh, ngươi muốn chống chế nữa hay sao?”
Sắc mặt Kim Minh tối sầm lại, Đan kinh, không phải ở trong tay Liễu Nha hay sao? Tại sao lại ở trong tay hắn?
Thấy Kim Minh không nói gì, Tiên Vu càng thêm hài lòng, hắn lớn tiếng: “Kim Minh, hiện tại ngươi không còn gì để nói đúng không? Đêm trăng tròn, ngươi đều biến thành hình Sói, giết hại sinh linh, một Đế vương như vậy, các ngươi còn bảo vệ hắn làm cái gì?”
Đè lại nghi ngờ trong lòng, Kim Minh thản nhìn đón ánh mắt của nam tử: “Tiên Vu, ngươi không cần lần lỗn, cái gì mà Đan kinh, cái gì mà trấn quốc chi bảo, cho tới bây giờ Trẫm chưa từng nói qua!”
“Ngươi không chịu thừa nhận?” Tiên Vu cười lạnh một tiếng.
“Không phải của Trẫm, vì sao Trẫm phải thừa nhận? Tiên Vu, bớt nhiều lời vô ích đi, vẫn là gặp nhau ở chiến trường!” Kim Minh lạnh lùng hừ một tiếng, vung tay lên: “Giết!” Một tiếng hô vang lên, tam quân rung động, ở trên đỉnh núi, Tiên Vu lạnh lùng vung tay lên, binh lính Tiên Nô đầy tù binh lên, đá từng người trên mặt đất, cung thủ chuẩn bị, nhắm bắn.
“Ngừng!” Kim Minh vung tay lên, lạnh lùng nhìn về phía Tiên Vu, cười lạnh: “Tiên Vu, chỉ cần ngươi thả bọn họ, rút lui khỏi lãnh thổ Kim Lang vương triều, chung sống hòa bình, nếu không…” Đôi mắt nam tử như bùng cháy ngọn lửa, ngọn lửa báo thù hừng hực cháy.
“Kim Minh, cái tên yêu nghiệt này, còn giả mù sa mưa làm cái gì? Giết hết cho ta!” Tiên Nô lạnh lùng ra lệnh, cung tiễn nhất loạt bắn ra, binh lính Kim Lang vương triều từng người từng người ngã xuống, máu tươi nhuộm đỏ một vùng.