Chàng Sói Hấp Dẫn

Chương 115: Giang sơn vẫn còn



Sự khát máu bắn ra trong con mắt nam tử, hắn lạnh lùng nhìn từng huynh đệ của mình, con ngươi bốc cháy ngùn ngụt, “Giết!” Âm thanh ngoan tuyệt phát ra từ kẽ răng, hắn giống như từ địa ngục đi lên, lạnh lùng hét lên.

Kèn thổi lên, trống trận ầm ầm, khôi giáp màu bạc của quân Kim Lang vương triều từ trên đỉnh núi ào áo đổ xuống, như thác nước, nặng nề đánh về phía quân áo đen của Tiên Nô, máu bắn tung tóe, kêu rên không ngừng, hoàng hôn,ánh mặt trời chiếu xuống, mang theo từng oan hồn cố chấp.

Tình hình trên chiến trường có người báo cho Liễu Nha, nàng ôm chặt Đan kinh trong tay, rất lúc cũng chưa lấy lại tinh thần. Rõ ràng Đan kinh ở trong tay nàng, tại sao trong tay Tiên Vu cũng có một bản? Vậy một bản là thật? Một bản là giả sao? Nàng mím môi thật chặt, bắt đầu lật xem, cho đến tờ giấy cuối cùng, nàng không phát hiện được chút sơ hở nào.

“Thanh Thanh,!” Kim Huy gõ cửa bước vào phòng, ánh mặt trời còn sót lại chiếu vào hắn, vây quanh hắn đều là ánh nắng vàng nhạt, hắn nhìn cuốn Đan kinh trên người nàng, khó khăn mở miệng: “Ngươi biết chuyện gì chứ?”

Liễu Nha gật đầu một cái, đặt cuốn Đan kinh xuống giường, tỉ mỉ nhìn một lượt, không phát hiện ra đầu mối.

“Ngươi nói xem, có khả năng Tiên Vu đổi đi cuốn Đan kinh thật hay không?” Lời nói Kim Huy vang lên, có chút sâu kín không xác định.

Liễu Nha ngước mắt nhìn lên, thấy được ánh mắt hoài nghi của nam tử, kiên định lắc đầu một cái: “Không biết, tuyệt đối không thể như thế, trừ phi Tiên Vu biết tiếng Anh!”

Kim Huy nhìn cô gái, than nhẹ một tiếng: “Ngươi chắc chắn như vậy sao?”

Đón nhận ánh mắt bình thản của nam tử, Liễu Nha ngừng lại, mãi không nói gì. Kim Huy nhìn khuôn mặt nàng, như hiểu ra điều gì, hắn xoay người chạy ra ngoài: “Ta đi trộm cuốn Đan kinh trở lại, ngươi nhìn sẽ biết cái nào là thật cái nào là giả!”

Bóng cây chập chờn che khuất bóng dáng của hắn.

Liễu Nga muốn ngăn hắn lại nhưng rốt cuộc vẫn buông cánh tay xuống, có lẽ trong lòng nàng, nàng cũng có chút nghi ngờ, chỉ là miệng nàng vẫn cứng rắn mà thôi.

Chiến tranh kéo dài một ngày một đêm, tình huống thảm thiết có thể hình dung ra, cuối cùng, Tiên Vu không chịu nổi, cho quân lui đến Vận thành, nơi này giống như Cừ thành, địa thế hiểm trở, dễ thủ khó công, nếu không phải lúc trước lòng quân Kim Lang vương triều tan rã, hắn cũng không dễ dàng chiếm được Vận thành như vậy.

Bên ngoài Vận thành, Kim Minh khoác áo choàng màu vàng, đứng ở đầu xe hô hào khiêu chiến, nhưng Tiên Vu lại núp ở trong thành, mãi không chịu ứng chiến.

“Hoàng thượng, hôm nay các tướng sĩ đã mệt mỏi, không bằng đóng quân ở ngoài thành, trước vây thành, đợi thời cơ chín muồi có thể vây đánh!” Nhung Thiên bẩm báo.

Kim Minh nhìn sang binh sĩ thảm thương nghiêm trọng, chần chừ một chút cũng gật đầu một cái, hạ lệnh hạ trại trước thành, vây Vận thành một giọt nước chảy cũng không lọt.

Bên trong Vận thành, Tiên Vu đứng trên cửa thành, nhìn ở xa xa, quân đội Kim Lang vương triều đội hình chỉnh tề, ánh mắt tối đi như chim ưng lóe ra sự lạnh lùng.

Kim Lang vương quả thật không giống người bình thường, ngay cả xung quanh lều trại đều có trận pháp, tám tám sáu mươi tư phương vị, bảo vệ lẫn nhau.

“Thái tử, sĩ khí quân đội Kim Lang dâng cao, không thể so được, chúng ta khó có thể trở thành đối thủ của họ!” Phó tướng lo lắng trùng trùng.

Ánh mắt Tiên Vu tối sầm, im lặng không nói.

“Báo!” Binh sĩ mặc áo giáp đỏ quỳ trên mặt đất, Tiên Vu nhìn lên, nhận ra đó là thân tín bên cạnh Phụ hoàng.

“Báo, có thánh chỉ của Hoàng thượng tới!” Binh lính áo đỏ lấy thánh chỉ, cung kính trình lên.

Tiên Vu cả kinh, lúc này Phụ hoàng ra thánh chỉ…. Trong đầu nảy ra lời nói của Quốc sư – Sao chổi hướng về phía Hoàng cung, thiên hạ đổi chủ! Hắn mở thánh chỉ, chưa kịp đọc thì trên cửa thành đi vào hơn mười tướng sĩ mặc áo giáp đỏ, vây quanh hắn.

“Lớn mật, các ngươi dám vô lễ với Thái tử?” Phó tướng hô một tiếng, đang định phát tác thì Tiên Vu phất tay nhẹ nhàng một cái, ý bảo hắn bình tĩnh chớ nóng.

Thánh chỉ nói hắn không tuân theo thánh ý, tự mình đem binh xâm phạm Kim Lang, khiến dân chúng kêu ca, phế bỏ Thái tử, lập Tiên Diệc làm tân Thái tử.

Tiên Diệc là con trai của Tây sở Hoàng hậu.

“Thái tử, a…, không đúng, phải gọi là Vương gia, người cũng đã đọc thánh chỉ, không cần làm khó huynh đệ chúng ta!” Hoành Kiếm cầm đầu đám binh sĩ áo giáp đỏ, đứng trước mặt đề cao giọng.

Tiên Vu âm lãnh cười, tự nhiên hiểu được đây chính là trò xiếc của tiện nhân kia, nhưng nếu thật sự chiếu thư do Phụ hoàng hạ, nói không chừng người bị người khác quản chế, đáng tiếc, hắn trăm phương ngàn kế đánh hạ mười tòa thành trì, nhìn tình hình hiện giờ không công được mà chỉ có thể lui.

“Thanh tướng quân, ngươi trấn thủ biên cương, Bản điện hạ dẫn người quay về cung, cứu Phụ hoàng!” Tiên Vu hừ lạnh một tiếng, rút kiếm ra. Tướng sĩ trấn thủ thành nhất thời ủng hộ, phá mở vòng vây của binh sĩ áo giáp đỏ.

Giống như đã được chuẩn bị từ trước, cầm đầu đám binh sĩ áo giáp đỏ ban một thánh chỉ mới: “Phong Thanh tướng quân làm Tấn Xa Đại tướng quân, làm quan Nhất phẩm, tài vật chiếm đoạt từ mười tòa thành mang về kinh không được sai sót” Binh lính trên cửa thành đa số đều là thân tín của Thanh Phong, nếu đã nhận Thánh chỉ, vậy thì bọn họ sẽ đứng bên phía đối lập với Tiên Vu.

Thanh Phong trố mắt tại chỗ.

“Không được, mười thành trì này là chúng ta chiếm được, dân chúng trong thành cũng là con dân của chúng ta, chúng ta không thể làm như vậy với họ được!” Tiên Vu đứng trước mặt Thanh Phong lạnh lùng mở miệng.

“Thái tử!” Người cầm đầu đám người đó đột nhiên thay đổi giọng: “Ta khuyên ngươi tự chăm sóc tốt cho mình đi!” Lời nói chưa dứt, hắn xuất chưởng đánh về phía Tiên Vu, Tiên Vu không nghĩ tới hắn dám ra tay công kích, vì vậy không kịp tránh, bị trúng một chưởng, lồng ngực khí huyết dâng trào, thân thể lảo đảo khom người, một búng máu phun trên mặt đất.

“Ngươi…”Thanh Phong tiến lên, không dám tin nhìn hắn ta, vừa muốn đỡ Tiên Vu, lại bị người nọ đánh một chưởng: “Thanh đại tướng quân, chẳng nhẽ ngươi lại kháng chỉ?” Nam tử cười lạnh, vung tay lên, đám tướng sĩ gác thành chưa kịp phản ứng, binh lính áo giáp đỏ đã trói Tiên Vu lại.

“Rốt cuộc ngươi là ai?” Tiên Vu nhìn nam tử, lạnh lùng ra tiếng.

“Cố Vọng, Cố Thái phó bên người Diệc Hoàng tử, chắc ngươi cũng đã nghe qua?” Nam tử âm ngoan cười, tự mình đưa Tiên Vu ra ngoài.

“Một Thái phó nho nhỏ có thủ đoạn như vậy, chắc hẳn đã có âm mưu từ lâu phải không?” Tiên Vu cười lạnh, mặc cho mình bị xô đẩy ra khỏi thành.

Bên ngoài doanh trướng cách xa mười dặm, Kim Minh đang suy nghĩ kế sách, được thám tử báo lại Tiên Nô có nội chiến, làm cho hắn có cơ hội chiến đấu.

“Thừa dịp lòng quân Tiên Nô chưa ổn định, giết cho bọn hắn trở tay không kịp!” Kim Minh ra lệnh, quân của Kim lang sau thời gian nghỉ ngơi dũng mãnh cầm lấy trường mâu, tấm chắn, thang dài, công tác chuẩn bị thật tốt.

Ngoài thành, Tiên Vu bị giải đi theo đường núi, hai bên Tuyết sơn đều là sương mù, Cố Vọng nhìn Thái tử lúc trước khí phách hăng hái, nay trở thành tù binh nên tâm tình hết sức vui vẻ, nhưng bây giờ đang nằm trong phạm vi mười thành, nếu Thanh Phong phản ứng kịp, chỉ sợ sẽ đuổi đến cửa thành, vì thế Cố Vọng thúc ngựa chạy nhanh, một đường đi được năm dặm.

Trên người có xích, đứng trong xe tù, Tiên Vu nhìn nhân mã chạy như bay, rất lâu vẫn chưa hồi phục lại tinh thần. Toàn bộ chuyện phát sinh quá mức đột ngột, một khắc trước hắn còn dẫn quân liều chết đọ sức với Kim Lang vương, hiện tại lại trở thành tù binh, bị người áp giải về Đô thành.

Hắn kéo kéo xiềng xích, tiếng sắt thép trong trẻo vang lên trong không khí, rất lâu hắn mới hiểu được, nội loạn đã xảy ra.

Hắn ngầm dùng lực, muốn phá xiềng xích trong tay, lúc nay bị Cố Vọng đánh cho trọng thương, nhất thời phun ra một ngụm máu trên mặt đất. Vết máu loang lổ bị bánh xe đè xuống dưới tuyết.

“Ta vẫn khuyên ngươi đừng nên phí sức, ngoan ngoãn bị sự quản chế của ta, nói không chừng về đến Đô thành, Hoàng thượng nghe xong lời nói của ngươi, sẽ trừng phạt nhẹ với ngươi!” Cố Vọng ngoài đầu cười lạnh.

Tiên Vu tin rằng mọi chuyện không đơn giản như lời hắn nói, nói không chừng… Hắn nghĩ tới trường hợp xấu nhất.

Trên đỉnh núi, Kim Huy mang theo Nhung Thiên đến chân núi đột nhiên đoàn nhân mã đi tới, kì quái liếc nhau một cái.

“Vương gia, tù binh trong xe hình như là Tiên Vu Thái tử!” Nhung Thiên mở miệng, Kim Huy ngẩn ra, cẩn thận nhìn, nhận ra có chuyện kì lạ.

“Thật đúng là đi mòn giày không thấy, đến khi gặp lại chẳng mất chút sức nào, mặc kệ có chuyện gì phát sinh, Đan kinh vẫn còn ở trên người Tiên Vu, trước cứu Tiên Vu rồi nói sau!” Kim Huy hừ nhẹ một tiếng, nhún người một cái, như chim ưng giương cánh, bay nhanh đến bên cạnh.

Binh lính áo giáp đỏ đi đường lo lắng, không ngờ giữa đường có mai phục, nhìn thấy hai nam tử, vì thế để lại mười người ở lại giải quyết, còn lại người khác áp tải Tiên Vu đi về phía trước.

“Nhung Thiên, ngươi đối phó với bọn chúng, ta đi cứu Tiên Vu!” Kim Huy dùng kiếm nhanh chóng giải quyết một người, cáo giọng phân phó Nhung Thiên.

Nhung Thiên gật đầu, kiếm vung lên, xẹt trúng bụng ba người, một kích trọng thương, sau đó đánh mấy người đuổi theo Kim Huy.

Đứng ở trong xe tù, không dám tin nhìn bóng dáng đang đấu trong tuyết, Tiên Vu hô lên: “Kim Huy!” Tại sao lại là hắn? Hắn nở nụ cười châm chọc, thật không ngờ vào thời khắc nguy hiểm nhất thì kẻ thù lại là người cứu hắn.

Cố Vọng như con diều hâu xoay người né tránh công kích của Kim Huy, lạnh giọng quát: “Rốt cuộc ngươi là ai? Dám chặn xe tù của nước Tiên Nô?” Kim Huy không trả lời hắn, chỉ một lòng muốn cứu Tiên Vu, làm rõ chân tướng Đan kinh, đương nhiên hàn kiếm ra tay không lưu tình, hợp công ra kiếm, mỗi kiếm đều đánh vào chỗ yếu của nam tử.

Cố Vọng không phải là đối thủ của Kim Huy, liên tục bại lui, nhìn thấy binh lính đang đánh nhau với Nhung Thiên yếu thế, đột nhiên không thèm chống cự, lạnh lùng huýt sáo một tiếng, rời đi trước.

Kim Huy và Nhung Thiên nhìn bóng dáng bỏ đi, hơi trố mắt, nhưng không quan tâm nhiều, tiến lên cẩn thận đánh giá Tiên Vu.

“Là các ngươi? Cũng được, muốn chém muốn róc thịt tùy các ngươi!” Tiên Vu lạnh lùng mở miệng, ánh mắt tuyêt vọng.

“Tiên Vu, nếu muốn chém giết, róc thịt ngươi thì chúng ta sẽ không tốn sức cứu ngươi! Chúng ra trao đổi điều kiện đi!” Kim Huy bình tĩnh nói chuyện.

“Điều kiện? Ta là tù binh vẫn có thể đổi điều kiện?” Tiên Vu cười lạnh.

“Ta hỏi ngươi, cuốn Đan kinh trên tay ngươi là thật hay giả? Không phải cuốn Đan kinh trong Tàng thư các là ngươi…”

“Ngươi muốn biết? Được, thả ta, lấy tính mạng của ta trao đổi điều kiện!” Tiên Vu lạnh lùng mở miệng.

Kim Huy ngẩn ra, ánh mắt tối lại, thời điểm này không thể thả Tiên Vu, sau khi suy nghĩ, hắn điểm huyệt đạo lên người nam tử, để Nhung Thiên tìm quần áo cho hắn thay, lại đưa trở về quân doanh.

Bên kia, quân của Tiên Nô không có Tiên Vu liên tiếp bại lui, không cần mất nhiều sức, Kim Minh lấy lại Vận thành, quân Tiên Nô thối lui đến sườn núi. Bời vì sắc trời đã tối, quân Tiên Nô treo Kim bài miễn chiến, nửa đêm, chiến tranh mới kết thúc.

Ánh trăng trong trẻo lạnh lùng, Thanh Phong nhìn tướng sĩ ủ rũ, nhớ tới Thái Tử Tiên Vu sống chết chưa biết như thế nào, đi đâu, đầu trận tuyến rối loạn, lúc sau, hắn quyết định nghe theo thánh chí, cướp tài vật của mười thành, không, hiện tại phải nói là mang tài vật cướp được của tám thành về nước.

Kim Minh lập tức vào phòng Liễu Nha, có thể vì mệt mỏi, cái gì cũng không nói, chỉ ôm lấy nàng, nhắm hai mắt.

Liễu Nha ngồi ngay ngắn lại, nhìn bộ dáng mệt mỏi của nam tử, bàn tay nhỏ xoa lên hai hàng lông mày nhíu chặt của hắn.

Minh, ta có thể tin chàng sao? Liễu Nha thở dài, kinh ngạc khi hắn không hỏi chuyện Đan kinh.

“Minh, chàng không tò mò chuyện Đan kinh lại ở trong tay Tiên Vu sao?” Một lúc sau, Liễu Nha nhỏ giọng hỏi.

Mi mắt nam tử run rẩy, sau đó từ từ mở ra, hắn mím môi, mệt mỏi cười một tiếng: “Có cái gì mà hỏi, Nha Nha tuyệt đối sẽ không hại ta, dù có Đan kinh hay không, Tiên Vu cũng không làm được gì, nàng có biết không? Tiên Nô có nội loạn, trận này rất nhanh sẽ đánh xong!” Hắn chòang tay lên eo nàng, đột nhiên ôm chặt.

Nha Nha tuyệt đối sẽ không hại ta – đột nhiên trong lòng Liễu Nha run lên, Minh tin tưởng nàng như vậy, mà nàng lại… Đột nhiên nàng ôm lấy nam tử không nói gì.

“Yên tâm đi, sau trận chiến này, Trẫm nhất định sẽ làm một Hoàng đế tốt, quốc thái dân an, nếu nàng không thích cuộc sống trong Hoàng cung, Trẫm có thể đem ngôi vị đưa cho Huy!” Nam tử nắm bàn tay nhỏ của cô gái, nhỏ giọng nói.

“Chàng thật nghĩ như vậy? Nhưng tại sao chàng vẫn đuổi Kim Huy trở về?”

“Trẫm vì muốn tốt cho hắn, thời điểm như thế này, hắn nên ở trong cung chủ trì đại cục, Trẫm không muốn hắn sa vào mạo hiểm! Nha Nha, nếu Trẫm không làm Hoàng đế nữa, nàng có nguyện ý theo Trẫm đến chân trời góc biển không?” Kim Minh mở miệng cười cười.

“Đương nhiên nguyện ý, nhưng chàng có ý nghĩ này lúc nào mà thiếp không biết?” Liễu Nha cảm thấy mọi việc quá mức đột ngột.

“Lúc Trẫm có trí nhớ hôm nay. Nha Nha, nếu Trẫm không phải là Hoàng đế, sẽ không làm nhiều chuyện tổn thương người khác như vậy, hàng loạt dân chúng sẽ không vì Trẫm mà trôi giạt khắp nơi! Trẫm không biết vì sao Phụ hoàng lại chọn Trẫm làm Hoàng đế, nhưng trong lòng Trẫm, Huy mới thích hợp với vị trí này hơn Trẫm!” Kim Minh chống đỡ ngồi dậy, nắm lấy bả vai cô gái, “Hiện tại Trẫm thật sự rất mệt, chiến tranh kết thúc sẽ nghỉ ngơi thật tốt, sau khi sinh hạ con trai của chúng ta, liền đi du ngoạn sơn thủy, tiêu dao giang hồ, nàng nói như vậy có vui vẻ không?”

Liễu Nha gật đầu. Tha nhật hồng nhan hiện, nguyệt hàn yên minh cô sơn diêu. Đây là kết cục của bọn họ sao?

Ngoài cửa phòng, Kim Huy ngẩn người trong bóng râm, ánh trăng trong trẻo lạnh lùng chiếu lên gương mặt tuấn tú của hắn, một lúc sau, hắn dịch thân thể, khuôn mặt có chút thay đổi.

Không sai, hắn muốn đòi lại ngôi vị của Kim Minh, nhưng thứ chân chính hắn muốn là cô gái bên cạnh Kim Minh. Nghe xong những lời này, đột nhiên hắn không còn dũng khí đi tranh luận điều gì, nếu đây là lời thật lòng của nam tử.

Sáng hôm sau, Kim Huy bẩm báo chuyện tình bắt được Tiên Vu với Kim Minh, Kim Minh mừng rỡ cẩn thận hỏi quá trình, trầm tư hồi lâu, đột nhiên thay đổi thu về được một tòa thành trì, cười vui vẻ, lệnh cho ba quân nghỉ ngơi cho tốt.

“Hoàng thượng đang nghĩ tới điều gì? Hiện tại Tiên Nô đại loạn, đúng là thời cơ tốt để tấn công, nhưng Hoàng thượng lại án binh bất động, như đang chờ điều gì!” Phía sau đột nhiên có tiếng nghi ngờ truyền đén, chỉ có Kim Minh ngồi trên sạp, nhàn nhã mỉm cười không nói.

Đã nhiều ngày Liễu Nha và Ngự Phong đối với chuyện giải Huyết chú trên người Kim Minh không dám khinh thường, luôn đúng giờ ngọ tam khắc thực hiện, mỗi ngày đi qua, rốt cuộc cũng đến ngày thứ chín.

Phẩy nhẹ ống tay áo, đặt tín vật vào trong ngực, Ngự Phong mỉm cười nhìn Liễu Nha, lại ôm nàng một cái: “Hiện tại mọi chuyện đã xong, ta cần trở về, đi nhiều ngày như vậy… Ta sợ Tố Cầm nhớ ta!”

Liễu Nha gật đầu, cảm kích trong lòng, chỉ ôm chặt nam tử. Lúc khó khăn nhất, nếu không có Ngự Phong giúp đỡ, hiện tại Kim Lang vương triều không chừng đã diệt vong.

Kim Minh lạnh lùng nhìn hai người đang ôm nhau, đứng trong bóng tối, không vui nhíu mày, rốt cuộc không thèm quan tâm đến chuyện mình là Hoàng đế, tiến lên kéo Ngự Phong ra, một giây sau lại ôm Ngự Phong vào trong lòng, “Này, tiểu tử, ôm Trẫm là được rồi, đừng đánh chủ ý tới Nha Nha của Trẫm!”

Ngự Phong ngẩn ra, tách hai người ra, hắn bắt đầu thích nam nhân cùng tộc với mình rồi đấy, mạnh mẽ vỗ vai nam tử, “Yên tâm đi, Nha Nha của ngươi quá ồn ào, không yên tĩnh như Tố Cầm của ta!” Hắn nói xong liền rời đi, bóng dáng hiêng ngang biến mất trong bóng tối.

Truyền nhân Ngự kiếm sơn trang đều không sống qua bốn mươi tuổi, đột nhiên Liễu Nha nhớ tới lời nói mà Ngự Phong từng nói, nhẹ nhàng thở ra một hơi. Người tốt, chắc hẳn mệnh cũng tốt đi?

Sự cố chấp bám víu trong đầu Liễu Nha, Kim Minh cười như một đứa trẻ, chóp mũi chạm vào chóp mũi của nàng: “Nha Nha, không thể nhìn người kia, tuy hiện tại ta không còn đôi mắt màu xanh xinh đẹp nhưng ta vẫn tuấn tú như cũ… cho nên, không thể nhìn nam nhân nào khác ngoài ta!”

Liễu Nha ngẩn ra, si ngốc nhìn nam tử, nằm mơ cũng không nghĩ tới hắn có thể nói ra lời nói buồn nôn như vậy. Tiểu Nhật nhi… nhìn nụ cười nghịch ngợm của nam tử, lòng nàng cảm thấy chua xót.

“Được rồi, được rồi, chúng ta rất nhanh sẽ về tới Lang thành, bởi vì trận chiến này sắp kết thúc” Nam từ gắt gao ôm nữ tử vào lòng, nhìn về ngọn núi xa xa.

Ngày thứ hai, rốt cuộc cũng có tin tức, Hoàng đế Tiên Nô băng hà, Thái tử kế vị, mà Thái tử Tiên Vu bị chụp mũ tội theo địch bán nước, tuy nhiên cái tội danh này nghe đã hết sức gượng ép.

“Tiên Vu, hiện tại ngươi cũng biết tình cảnh của mình rồi đấy!” Bên trong nhà giam, lần đầu tiên Kim Minh thẩm vấn Tiên Vu, đặt tấm bố cáo trước mặt hắn, sắc mặt Tiên Vu xanh mét.

“Gán tội cho người khác, Kim Lang vương, ngươi muốn chém, muốn róc thịt thì tùy, không cần ở đó nhiều lời!” Tiên Vu hừ lạnh một tiếng, đôi mắt hiện lên sự quật cường, nhưng bộ ngực không ngừng phập phồng cho thấy hắn không cam lòng.

“Trẫm không phải Kim Lang, Trẫm là Hoàng đế của Kim Lang vương triều, Tiên Vu, đối với cái chết của Ngọc Triệt, Trẫm thật sự xin lỗi!” Kim Minh từ từ đứng dậy, lần đầu tiên đối mặt với cái chết của Ngọc Triệt.

“Thật có lỗi? Một câu thật có lỗi là xong sao?” Tiên Vu ngẩn ra, đối với sự biến hóa của nam tử hắn có chút không hiểu, nhưng hắn không vui gào lên.

“Cho nên, Trẫm sẽ bồi thường, Trẫm sẽ giúp người đoạt ngôi vị, nhưng điều kiện ngươi phải rút khỏi Kim Lang vương triều, nhiều thế hệ sau vẫn giao hảo với Kim Lang vương triều? Ngươi có đồng ý hay không?”

Tiên Vu ngẩn ra, không thể tin được trên đời này còn có chuyện tốt như vậy, “Ngươi, nói thật sao?”

“Đúng vậy, chuyện này vì Trẫm mà ra, tất nhiên do Trẫm tự giải quyết, đây là nhượng bộ lớn nhất của Trẫm dành cho ngươi!” Kim Minh thở dài một hơi.

Tiên Vu cười lạnh: “Kim Lang vương, ngươi đừng mơ đánh chủ ý gì, muốn ta tin ngươi, nói dễ hơn làm!” Dứt lời, hắn quay đầu, không để ý tới Kim Minh.

Kim Minh thở dài, cũng hiểu được mọi chuyện ngày xưa mình làm bây giờ muốn lấy được sự tín nhiệm của người khác, vì vậy ngước mắt nhìn lên: “Ngươi nói Trẫm là Kim Lang vương, nếu đêm trăng tròn Trẫm không biến thành sói, nếu Trẫm để ngươi nhìn thấy Trẫm không biến thành sói, ngươi có tin Trẫm hay không?”

Tiên Vu ngẩn ra, không ngờ lần này hắn lại nói như vậy, nhất thời không thể đáp lại.

“Như thế nào? Vẫn không thể tin được sao?” Kim Minh nhìn hắn, một lúc sau Tiên Vu mới gật đầu, một lúc sau mới lên tiếng: “HIện tại Tiên Nô có quốc loạn, ngươi thừa thắng xông lên, đuổi quân Tiên Nô ra khỏi lãnh thổ Kim Lang vương triều, ngươi vì cái gì còn muốn bỏ gần tìm xa?”

Kim Minh cười yếu ớt: “Tiên Vu, đây là Trẫm nợ ngươi, Trẫm không thể trả lại Ngọc Triệt cho ngươi, nhưng Trẫm vẫn có thể trả lại giang sơn cho ngươi!”

Nghe được lời này, mãi lâu sau Tiên Vu vẫn chưa thể bình tĩnh.

Kim Minh đi rồi, Kim Huy từ trong tối đi ra, nhìn bóng dáng tuấn dật cao ngất của nam tử, lâm vào trầm tư.

Sự thông minh, thâm trầm như hắn cũng không biết được rốt cuộc có phải là Kim Lang vương hay không?

Hắn nên tin tưởng Kim Minh sao?

Bên ngoài đại lao, Mạc Tang tiến lên nói nhỏ: “Chủ thượng, vừa rồi Huy vương gia cũng ở trong đại lao!”

Kim Minh cười nhạt một tiếng: “Trẫm biết, Trẫm nói những lời này vừa giải hòa với Tiên Vu, vừa tiêu trừ nghi ngờ vô căn cứ của hắn, Huy, Trẫm thiếu hắn quá nhiều!”

“Vâng, chủ thượng, mấy ngày này Vương gia luôn lén lút, thuộc hạ sợ hắn gây bất lợi cho chủ thượng!” Mạc Tang lo lắng mở miệng.

Mấy ngày hôm nay, Kim Huy luôn thừa dịp chạng vạng liền tới đại lao, nói chuyện với Tiên Vu, còn nói chuyện gì không ai biết được.

“Hắn hiện tại giống Trẫm lúc trước, đã tới vách núi đen, Trẫm không thể để cho hắn đi vào con đường cũ của Trẫm!” Kim Minh cười nhạt, hai tay đặt sau lưng, nheo mắt nhìn sắc trời về chiều, “Mạc Tang, Trẫm nghĩ muốn làm Hoàng thượng mà Mạc Thương đã từng mong muốn! Chỉ là Trẫm tỉnh lại quá muộn!”

Mùa đông, mặt trời ban chiều như ngọn lửa thê lương, ảm đám, màu sắc biến ảo mê hoặc lòng người.

Lúc còn sống, hắn sẽ cố gắng bồi thường, bồi thường những gì hắn thiếu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.