Liễu Nha ngờ vực, theo tầm mắt của nàng ta nhìn lại, ngoài cửa gỗ cũ kỹ, bóng dáng từ từ lướt qua. Tóc bóng người rất dài, nhìn lần lượt qua hành lang hẳn là một nữ nhân.
"Thế nào?" Liễu Nha ngoái đầu nhìn lại vài nàng, chỉ thấy sắc mặt Tiền Dung chợt tái nhợt lắc đầu một cái, cũng không dám lên tiếng, đẩy dưa muối và màn thầu tới trước mặt Liễu Nha, hơi mím môi.
Trong lòng Liễu Nha hoài nghi, nhưng thấy nàng ta trầm mặc, bụng lại đói, cũng không quan tâm nhiều, bánh bao khô và dưa muối ăn cũng rất ngon, ngước mắt trông thấy Tiền Dung không ngừng nuốt nước miếng, Liễu Nha ngẩn ra, chia một nửa bánh màn thầu cho nàng ta: "Ăn chung đi, dù sao ta cũng không ăn hết!"
Tiền Dung do dự hai giây, vẫn không chống nổi nên nhận lấy, sau đó ăn như hổ đói.
"Chậm một chút!" Liễu Nha bị tướng ăn của nàng ta hù dọa.
"Cô nương. . . . . . Không biết, nô tỳ đã lâu. . . . . . Ách!" Nàng ta đột nhiên bị nghẹn, nấc cục, bưng nước trà trên bàn lên uống một hơi cạn sạch.
Trông thấy gương mặt Tiền Dung màu xám tro, Liễu Nha khẽ thở dài, đều là bởi vì mình, một nữ tử thật tốt thế nhưng chịu tội này, lập tức không nhịn được nét nửa chiếc bánh màn thầu cầm trong tay vào trong tay Tiền Dung: "Ngươi mau ăn đi, ăn nhiều một chút, ta giảm cân!"
Tiền Dung ngẩn ra, gật đầu một cái, liều mạng ăn, có lẽ là đói quá lâu, mùi vị bánh màn thầu như thế nào đã không quan trọng, quan trọng là no bụng, nàng ta mới có thể cảm giác mình là một con người, một người còn sống.
Nhìn Tiền Dung ăn như hổ đói, lại chuyển mắt nhìn sang gian phòng tan hoang, trong lòng Liễu Nha đột nhiên sinh ra lạnh lẽo. Chỉ là mấy ngày ngắn ngủn mà thôi, một người thật tốt thế nhưng biến thành bộ dáng này, nếu như nàng ở chỗ này lâu, đó không phải sẽ. . . . . .
Xem ra trước mắt cần phải chữa khỏi vết thương, nhanh chóng trốn ra ngoài!
Ban đêm tới sớm hơn so tưởng tượng, trong đêm tối bạo thất đen giống như vẩy mực, đưa tay không thấy được năm ngón, gió rét rít gào, làm bóng nến thổi ngã trái ngã phải.
Cái mông đau rát, Liễu Nha chỉ có thể nằm ở trên giường cứng ngắc, nghe tiếng gió gào rít bên ngoài, dường như trời mưa, gió ẩm ướt thổi từ cửa sổ khép hờ vào trong, ẩm ướt lành lạnh.
Mơ mơ màng màng nằm ở trên giường vừa muốn ngủ, bên ngoài đột nhiên truyền đến tiếng khóc của nữ tử, như có như không, đứt quãng, cảm giác quỷ dị giống như ở địa ngục. Gian phòng này nằm ở hậu viện của tòa bạo thất, bình thường hiếm có người nào tới, khi đêm tối yên tĩnh lại, liền cực kỳ trầm tĩnh, hôm nay đột nhiên vang lên tiếng khóc của nữ tử, vì vậy không khí càng trở nên quỷ dị.
"Người nào đang giả thần giả quỷ?" Liễu Nha nổi giận bò dậy từ trên giường, trợn mắt nhìn thở phì phò kêu to, nàng đã quá xui xẻo rồi, bị đánh 30 đại bản, cái mông cũng nở hoa, còn bị giam vào trong bạo thất, thậm chí ngay cả những thứ ma quỷ kia cũng muốn bắt nạt nàng!
Tiếng khóc của nữ nhân từ từ biến mất, bên tai chỉ có tiếng gió thổi qua, nhưng ngừng một lát, tiếng khóc đứt quãng kia lại truyền đến, quậy làm Liễu Nha không được an bình.
"Bà ngoại ơi, ta là người theo chủ nghĩa duy vật, cũng xin vào đảng hai lần, còn sợ ngươi giả thần giả quỷ ư!" Liễu Nha bị tiếng ầm ĩ làm phiền lòng chợt ngồi dậy, cái mông mới vừa rời giường đệm, cả người tựa như lên dây cót, ô chao, cái mông thật là đau, có cơ hội đi ra ngoài, nàng nhất định sẽ chỉnh đốn Kim Minh một lượt.
Trong miệng nàng không ngừng lẩm bẩm, quay một vòng ở trong phòng, tìm một chậu rửa mặt, rồi bước ra ngoài gian phòng.
Một hồi gió lạnh thổi qua, kích thích từng đợt gió lạnh, cây nến trong phòng đột nhiên bị dập tắt, thế giới nhất thời lâm vào một vùng tăm tối, khi mắt nhìn không thấy, lỗ tai càng thêm bén nhạy, tiếng khóc đứt quãng càng thêm rõ ràng, truyền vào trong tai Liễu Nha rất rõ ràng.
Đứng ngẩn ngơ tại chỗ hồi lâu, trong bóng tối, Liễu Nha lập tức mất dũng khí đi tìm tòi nghiên cứu, hành lang, tường gạch, đỉnh ngói, từng tòa nhà trong bạo thất, sau nửa đêm gió lùa khá lớn, cộng thêm tiếng mưa rơi lác đác, cho nên trên hành lang, đen không thấy năm ngón tay, thỉnh thoảng có hạt mưa rơi xuống đất, quánh đặc, mang theo bùn đất, giống như rễ cỏ hư thối.
Liễu Nha đột nhiên cảm thấy trước mặt có bóng trắng thoáng qua, gió lạnh xen lẫn vải xù xì nhẹ nhàng đánh vào trên mặt nàng, nàng đưa tay muốn túm lấy, nhưng bóng dáng màu trắng thoáng qua rồi biến mất, nhàn nhạt, chỉ để lại xúc cảm nhàn nhạt trên trán.
Trả lời Liễu Nha vẫn một mảnh tối đen, đứng ở ngoài phòng lâu, hai chân cũng tê dại, nàng xoay người vào phòng, ở trong bóng tối mò hộp quẹt rồi thắp sáng nến đỏ, lại đột nhiên bị cảnh xốc xếch trên giường nhỏ dọa sợ hết hồn.
Trên giường nhỏ bị lún giống như mới vừa bị người bay qua, lộn xộn lung tung vê thành một đoàn, nhất là ở phía dưới đệm giường, giống như bị người lật lên, mặt đất gian phòng có mấy dấu chân rõ ràng, mang theo bùn đất.
Có người tiến vào, chính là bóng trắng trong đêm tối? Liễu Nha đột nhiên siết chặt hai quả đấm, chút gió lạnh xâm nhập vào cốt tủy của nàng, nàng thận trọng cầm cây nến lên, một cái tay chelại, không để cho gió lớn thổi tắt, vừa từ từ nằm sấp thân thể trên mặt đất.
Dấu chân rất nhỏ, theo tiêu chuẩn ở hiện đại ước chừng là chân nhỏ cỡ 35, nhìn độ lớn nhỏ, hẳn là một nữ nhân! Liễu Nha nằm sấp trên mặt đất, tiến lên theo dấu chân, dấu chân chỉ có hai hàng, chỉ có dấu chân tiến vào, đi tới bên cạnh giường hẹp liền biến mất.
Trong lòng Liễu Nha chợt trầm xuống, hai mắt nhìn chằm chằm giường hẹp bất động, chẳng lẽ nữ nhân kia vẫn chưa đi, vẫn còn ở lại trong phòng? Nàng nhanh chóng xoay vòng mắt liếc xung quanh, trong phòng bài biện rất đơn giản, một cái giường, một cái bàn, lại có bàn trang điểm cũ kỹ nhìn không rõ niên đại, gần như không có chỗ có thể ẩn núp, trừ phi. . . . . . Liễu Nha đột nhiên nhìn chằm chằm giường hẹp, trừ phi, gian phòng này tựa như phòng Thái hậu, phía dưới giường đệm là mật thất!
Liễu Nha không do dự, nàng chợt nhảy lên giường hẹp, ván giường lạnh cứng phát ra âm thanh thùng thùng, nàng hơi động lòng, ngón tay từ từ đánh mặt giường, đông đông đông, thanh thúy, trống rỗng, quả nhiên, dưới giường là cơ quan!
Liễu Nha để nến ở một bên, đôi tay nhấc ván giường, hàm răng cắn chặt môi anh đào, trong lòng thầm đếm một hai ba sau chợt mở ra —— một nơi đen ngòm tối tăm từ từ kéo dài, mùi ươn ướt hôi hám xông vào mũi.
"Hắt xì!" Mũi bị mùi gay kích thích hắt xì, Liễu Nha cầm nến chiếu vào trong, ám đạo này có thông với chỗ dưới giường Thái hậu hay không, miệng phía trên ám đạo không có quy tắc, dường như là dùng dụng cụ đơn sơ đào móc mà thành, không hề tỉ mỉ giống như ám đạo kia, hợp quy tắc.
Ám đạo rất sâu, ánh nến không thể soi sáng tới đáy, Liễu Nha đứng ở cửa động do dự một hồi, lòng hiếu kỳ làm nàng không nhịn được muốn dò xét đến cùng, nàng vén váy dài tới bên hông, lại trở về tìm hai cây nến, sờ soạng hộp quẹt ở trong túi, khẽ cắn răng, khó khăn chui thân thể vào trong ám đạo.
Cũng không biết bò bao lâu trong bóng đêm, ám đạo chật hẹp thấp lùn, hoàn toàn không thể ngồi thẳng lên, rất nhanh, Liễu Nha cũng cảm thấy không khí trầm muộn mỏng manh, hô hấp từ từ khó khăn, ánh nến cũng lập lòe bất định, giật giật, dường như muốn dập tắt, vào lúc Liễu Nha muốn buông tha, không gian trước mặt đột nhiên trống trải, giống như vào thế giới khác, thậm chí có bậc thang, không khí cũng mát mẻ hơn rất nhiều, ánh nến càng ngày càng sáng.
Bên tai đột nhiên truyền đến âm thanh nước chảy róc rách, trong lòng Liễu Nha khẽ động, không khí âm u ẩm ướt, bậc thang chật hẹp, âm thanh nước chảy róc rách, tại sao ám đạo cuối cùng cực kỳ giống dưới giường Thái hậu?
Nàng đứng ở trên bậc thang, bò lổm ngổm, muốn nhìn rõ cảnh trí trước mặt, bởi vì có nến trên tay, ánh nến làm hoa mắt nàng, nàng gần như cũng nhìn không rõ gì, đột nhiên, nàng đứng lại bất động, ánh sáng khả nghi chiếu sáng áo lót màu trắng như tuyết, nàng theo ánh sáng nhìn lại, mới đột nhiên phát hiện ánh sáng là rọi ra từ trên vách tường bên trái bậc thang.
Nàng đặt cánh tay ở trên vách tường bên cạnh, thử đẩy ra, tuy nhiên phí công, đột nhiên, bên cạnh có một bóng đen vọt qua, Liễu Nha sợ hãi a một tiếng, chân trượt, té xuống từ trên bậc thang, nến cũng bị rơi sang một bên.
"A!" Tiếng kêu sợ hãi của nàng vang dội ở trong phòng tối dưới đất, vách tường lạnh lẽo không ngừng phát ra hồi âm, "Xèo xèo!", tiếng hai con chuột thét chói tai vang lên cùng, lúc này Liễu Nha mới nhìn rõ, thì ra bóng đen mới vừa rồi là hai con chuột, vừa định lấy hơi trong bụng nàng đột nhiên trầm xuống, ánh sáng rọi ra từ trong vách tường đột nhiên biến mất, bởi vì nàng ném nến ở một bên, thế giới của nàng lại lọt vào một vùng tăm tối.
Nhanh chóng lấy hộp quẹt ra đốt sáng lên, sờ cây nến thắp sáng, khi ánh sáng trở về lần nữa, Liễu Nha không ngừng thở phào nhẹ nhõm, sử dụng tay chân bò dậy, lại phát hiện ở nấc thang dưới cùng, có một bức hoạ quái dị, trên bức hoạ là một quái vật đầu sói thân người, bộ lông màu vàng óng, con mắt xanh quỷ dị, xem xét kỹ lưỡng, Liễu Nha suýt nữa cho rằng quái vật đầu sói thân người chính là Kim Minh.
Nàng thấy buồn cười, làm sao lại tưởng tượng Kim Minh thành quái vật chứ, chỉ là ám thất này tồn tại thật kỳ hoặc, nàng đứng dậy, nhìn không gian không lớn một lượt, cũng không tìm thấy vách tường phát ra ánh sáng lúc trước.
Trong tai truyền đến âm thanh nước chảy róc rách rõ ràng, nhưng nàng không tìm được phương hướng nước chảy, giống như, ám thất này có động tiên khác.
Mệt mỏi, mệt mỏi, Liễu Nha ngồi xuống ở trên bậc thang, chuyển con mắt vừa lúc nhìn thấy bức hoạ quỷ dị trên tường, ngắm nhìn một lúc lâu, Liễu Nha đột nhiên phát hiện, coi như ánh nến không có trực tiếp soi sáng bích hoạ, cặp mắt xanh quỷ dị của con sói kia cũng tách ra ánh sáng mê hoặc lòng người, độ sáng nếu so với cả bức bức hoạ thì mạnh hơn một chút.
Trong lòng Liễu Nha khẽ động, do dự đưa ngón trỏ ra, từ từ ấn vào cặp mắt lang quỷ dị, chỉ nghe một tiếng kêu, vách tường phía trên bậc thang thế nhưng từ từ chia thành hai nửa. . . . . . Bên trong tường tự có lối đi, còn có bậc thang thông hướng khác.
Liễu Nha đứng ngẩn ngơ chốc lát giương mắt mà nhìn mật đạo, dựa vào bức tường trên bậc thang.
Trên vách tường, năm bước có một đèn dầu tinh xảo, lượng dầu bên trong đèn đầy đủ, Liễu Nha không chút do dự đốt sáng lên, tiếp tục con đường đó, tổng cộng thắp hai mươi đèn dầu, tính ra có năm mươi bậc thang.
Đã đến cuối cùng, phơi bày trước mắt chính là một gian thạch thất, nói nó là thạch thất, vì phía trên rõ ràng dùng bút lông vẽ một cái cửa.
Nhẹ nhàng đặt tay nhỏ bé ở trên, thạch bích bịch một tiếng mở ra, làm Liễu Nha kinh ngạc chính là trong thạch thất thế nhưng rỗng tuếch, chỉ có trên vách tường là phác hoạ mười bức hoạ màu sắc tươi đẹp.
Liễu Nha tiến vào thạch thất, rất nhanh phát hiện ra quỷ dị, trong thạch thất trống rỗng, thậm chí chẳng có đèn, nhưng khi Liễu Nha chuyển động thân hình, cái bóng của nàng hướng bên ngoài thạch thất, cái này nói rõ, nếu so với phía ngoài ánh sáng bên trong thạch thất nhiều hơn.
Ngước mắt cẩn thận nhìn bức hoạ, Liễu Nha rốt cuộc phát hiện chỗ đặc biệt, bức hoạ màu sắc tươi, vật liệu vẽ tranh cực kỳ giống hiện đại, chỗ bất đồng là, nhiên liệu trong lúc này giống như tăng thêm một thành phần ánh sáng, không cần ánh nến, mười mấy bức hoạ sẽ phát ra ánh sáng, như ban ngày.
Nội dung bức hoạ cũng quỷ dị, thứ nhất là một nam tử tóc màu tím nhạt con ngươi màu đen và một nữ tử áo trắng tựa sát vào nhau, trước mặt là thảo nguyên rộng lớn mênh mông bát ngát, nữ tử rất đẹp, mặc dù chỉ vài nét bút, liền vẽ ra nữ tử phong tình vạn chủng, nhất là nàng ta có đôi mắt giống như Liễu Nha mới sinh, làm lòng người say, nụ cười quyến rũ giống như bách hợp đầy nọc độc, mang theo hấp dẫn trí mạng.
Bức thứ hai, vẫn là nam tử đó, nữ nhân trong ngực cũng là một nữ tử có con ngươi màu đen, dịu dàng uyển chuyển hàm xúc, nhẹ nhàng lôi kéo bàn tay nam tử, trước mặt, chính là dư âm trời chiều chân trời hé ra rặng mây màu xanh, quang đãng trong suốt vô ngần.
Bức thứ ba, sắc điệu đột nhiên trở nên tối tăm, ngay cả trời cũng đỏ tươi, một nam nhân hai nữ nhân tề tụ ở trong tấm hình, trường kiếm trong tay nam tử đâm về tròng mắt đen của nữ tử, đỏ tươi nhiễm đỏ nửa bầu trời, nữ tử tóc vàng mắt xanh lại cười tà mị.
Bức thứ tư, sắc điệu cũng vẫn tối tăm, nam tử ôm nữ tử chết đi, bầu trời xanh biếc quỷ dị.
Bức thứ năm, chân sau nam tử quỳ xuống đất, hàn kiếm từ bụng nữ tử xỏ xuyên qua thân thể của hắn.
Đến bức thứ sáu càng thêm quỷ dị, cả bức hoạ chỉ có một loại màu sắc, màu đỏ yêu dị, làm vách tường nhiễm thành đại dương màu đỏ, nhìn lâu, thế nhưng sinh ra một loại ảo giác, giống như máu và thịt văng tung tóe trước mặt, tiếng kêu thảm thiết, cảnh tàn sát khốc liệt, một loại bi thương, tâm tình sợ hãi trong nháy mắt xâm chiếm lòng Liễu Nha, giống như trước mặt là một Tu La Địa Ngục, từng khuôn mặt thê lương, từng tiếng hét thảm làm người ta không đành lòng nghe.
Bật ra từ trong đôi môi khô nứt, toàn bộ ngũ quan bởi vì khổ sở quá độ mà vặn vẹo, sợ hãi trong ánh mắt đầy tràn bóng ma tử vong.
Chết không đáng sợ, đáng sợ là đối mặt cái chết. Trên mặt Liễu Nha đột nhiên co, âm thanh vang lên bên tai khiến cho nàng thoát ra khỏi dòng suy nghĩ, nàng thở hổn hển, giống như hơi sức toàn thân bị rút cạn, thân thể nhẹ nhàng tựa vào trên tường không có chút hơi sức.
Hồi lâu sau, lúc này Liễu Nha mới dám ngước mắt nhìn bức tranh thứ bảy, đó là một thiếu niên mặc cẩm y hoa phục, bộ dáng gần như không khác nam tử trong bức tranh thứ nhất, tóc dài màu tím nhạt, con ngươi đen nhánh, đứng ở trong muôn hoa cười nhạt nhòa, đường cong nụ cười khiến Liễu Nha không nhịn được nhớ lại Kim Nhật, như ánh mắt ngây thơ, đơn thuần.
Bức thứ tám, một mặt trăng vừa lớn vừa tròn gần như chiếm cứ cả bức họa, hình ảnh trong bóng tối, một con Kim Lang khổng lồ, dưới vuốt đỏ thẫm, giống như —— máu! Liễu Nha đột nhiên sinh ra loại cảm giác này.
Bức thứ chín, là một thiếu nữ áo xanh, tư thái ưu nhã, dung nhan xinh đẹp, tựa như một rặng mây rơi vào trong trần thế, thân thể nằm sấp, phía trên lưng có bớt Nguyệt Nha rõ ràng màu đỏ thẫm như ẩn như hiện.
Trong lòng Liễu Nha vừa động, đột nhiên cảm thấy mặt mày thiếu nữ cực kỳ giống mình, vì vậy vội vàng chuyển ánh mắt sang bức họa thứ mười, lại đột nhiên hít vào một hơi khí lạnh.
Bức thứ mười, lại là trống rỗng, trống rỗng chiếm hết một mặt vách tường.
Phía dưới mỗi một bức hoạ đều có chữ viết, mơ mơ hồ hồ, nhìn không rõ ràng.
"Bức thứ mười chưa họa lên vì chuyện tình còn chưa có xảy ra!" Sau lưng đột nhiên vang lên âm thanh của nam nhân, Liễu Nha hồi hồn, đột nhiên bị âm thanh này kinh sợ, hét lên một tiếng, thân thể nhảy cao nửa thước, nhanh chóng xoay người nhìn nam nhân phía sau.
Một bóng dáng mạnh mẽ rắn rỏi đứng ở bên ngoài thạch thất, trang phục màu đen giả khiến nam tử dễ dàng ẩn thân ở trong bóng tối, khuôn mặt thần bí mặc dù bị mặt nạ màu đen che lại, nhưng cũng sáng chói như kim cương, con ngươi sắc bén như báo lại sáng loáng, hắn ta lẳng lặng nhìn nữ tử, trong ánh mắt toát ra quyến luyến.
Chỉ có lúc núp ở trong bóng tối, hắn ta mới có thể si mê nhìn nữ tử như vậy, áo đen, chiếc khăn đen, che kín cả người, lại làm cho hắn ta có thể thật lòng đối xử với nữ tử yêu mến.
"Ngươi. . . . . . Mặc Trạc?" Liễu Nha híp mắt, một cái tên đã lâu thế nhưng không kiềm hãm được bật thốt lên.
"Đúng, Thanh Thanh, là ta!" Nam tử tiến lên, mi tâm theo sát nhăn lên, trong ánh mắt ẩn chứa không đành lòng, bàn tay từ từ đặt ở bả vai nữ tử, khi nhìn thấy vết máu trên người nữ tử, ánh mắt chợt sắc bén.
"Hắn ta lại dám đánh ngươi?" Nam tử lạnh lùng lên tiếng, ánh mắt đột nhiên sắc bén, hắn ta bay qua thân thể nữ tử, nhỏ giọng nói: "Cho ta xem vết thương."
"Không!" Liễu Nha trực tiếp cự tuyệt, nàng bị thương ở mông, đừng nói trước kia nàng không rõ ràng lắm về quan hệ với nam tử thần bí này, dù làm rõ rồi, nàng cũng tuyệt đối sẽ không cho phép một nam nhân nhìn mông nàng.
Lại nói cũng không biết tại sao, Liễu Nha rốt cuộc không có cảm giác đau đớn.
"Ngoan, đừng động, ta mang theo thánh dược chữa thương!" Nam tử khẽ mở miệng, cũng chú ý nàng ngăn trở, muốn cởi quần của nàng ra.
"Này, ngươi muốn vô lễ với ta à, ta chính là nữ hài tử!" Liễu Nha chợt cầm lấy bàn tay nam nhân, cái miệng nhỏ nhắn tiến tới bên tai nam tử lớn tiếng gầm thét, tiếng gầm thét thật vẫn có tác dụng, bàn tay nam tử đột nhiên sững lại, sau đó nhanh chóng thu hồi, lúng túng mở miệng: "Ta quên mất, Thanh Thanh đã trưởng thành, không còn là tiểu cô nương nữa!"
Liễu Nha vừa nghe hắn nói chuyện, không khỏi hoài nghi nheo mắt, trưởng thành, chẳng lẽ Mặc Trạc và Thanh Thanh là thanh mai trúc mã sao?
"Ngươi không cần lo lắng vết thương trên người ta, đã không sao rồi, ta chỉ muốn biết, tại sao lần trước ngươi đánh ta ngất, hơn nữa, đây rốt cuộc là nơi nào, tại sao ngươi ở chỗ này?" Liễu Nha liên tiếp hỏi ra nghi vấn.
"Vấn đề của ngươi nhiều như vậy, ta trả lời người cái nào trước đây?" Nam nhân nhẹ nhàng cười cười, mặc dù trên mặt che cái khăn đen, Liễu Nha không nhìn thấy vẻ mặt hắn ta, nhưng cặp mắt có chứa nụ cười lại làm cho Liễu Nha an lòng không thôi.
Ánh mắt nam tử dịu dàng cưng chiều, đắm chìm trong đó, Liễu Nha cảm thấy an lòng.
"Trả lời từng cái một!" Liễu Nha nghiêng đầu nhỏ, lần này, nàng nhất định không thể bỏ qua cho Mặc Trạc, nhất định phải hỏi rõ thân thế của Thanh Thanh.
"Vì muốn tốt cho ngươi mà thôi. Đây là Ám đạo ở Hoàng cung. Ta ở đây bởi vì ngươi bị thương!" Nam tử không nhanh không chậm trả lời xong câu hỏi của nữ tử.
Liễu Nha ngẩn ra, Mặc Trạc nói ba câu không hiểu liên hệ với vấn đề trước mặt mới biết đây là trả lời câu hỏi của nàng, chỉ là câu trả lời này cũng không có một chút giá trị.
"Ta hỏi ngươi, làm sao ngươi biết ta bị thương? Chẳng lẽ ngươi luôn ẩn núp trong hoàng cung?" Liễu Nha thở dài, quyết định hỏi từng câu.
Mặc Trạc ngây ngẩn, cười không nói, chỉ từ từ nheo mắt nhìn bức hoạ trên tường.
"Ngươi nói mau!" Liễu Nha vội vàng mở miệng.
"Thanh Thanh, ta hỏi ngươi, khi ngươi thấy bức họa này, có phải lâm vào trong phán đoán hay không, giống như. . . . . ." hắn ta dừng lời, khẽ mở miệng: "Giống như là lâm vào Tu La Địa Ngục, thi thể chất đống ở trước mặt, từng tiếng rú thảm tiếng vang bên tai?"
Liễu Nha ngẩn ra, gật đầu một cái, nếu như vừa rồi không phải là bên tai có âm thanh dị hưởng kia, nàng thật không chắc chắn mình có thể lâm vào trong bức hoạ không cách nào tự kềm chế hay không.
Đột nhiên, Liễu Nha hồ nghi nhìn sang Mặc Trạc, chẳng lẽ tiếng vang đó là hắn ta chế tạo ra, hắn ta luôn ở đây? Ánh sáng, dấu chân đều là của Mặc Trạc? Nhưng không đúng, chân của Mặc Trạc không thể là 35! ?
"Đưa chân của ngươi ra!" Liễu Nha nhìn thẳng vào hai chân của hắn ta, bởi vì bị trường sam màu đen che đi, nàng không nhìn ra cỡ chân lớn nhỏ của nam nhân.
"Làm gì?" Mặc Trạc ngẩn ra, do dự đưa chân trái của mình ra, quả nhiên không phải hắn ta, nếu chân nam nhân là cỡ 35, thì như tàn tật!
"Không phải ngươi? Không phải ngươi dẫn ta tới nơi này? Mật thất này còn có người khác biết sao?" Liễu Nha nhíu nhíu mày, ngước mắt nhìn hắn ta.
"Có người dẫn ngươi tới nơi này?" Mặc Trạc ngẩn ra, hắn ta vốn muốn lặng lẽ đưa thuốc cho Liễu Nha, nhưng không nghĩ sẽ gặp nàng tại ám thất.
"Đó là đương nhiên rồi, chẳng lẽ ngươi cho là tự ta có bản lãnh này tìm được nơi này à? Hơn nữa còn là một nữ nhân!" Liễu Nha thần thần bí bí mở miệng.
Mặc Trạc nặng nề hơi nhếch môi, lâm vào trong suy tư, Liễu Nha thừa dịp hắn ta chưa chuẩn bị, đột nhiên nhấc vạt áo của hắn ta lên, xẹt xẹt, ở dưới áo đen là khôi giáp màu bạc.
"Mặc Thanh Thanh!" Mặc Trạc lạnh lùng mở miệng, thân thể nhanh chóng chuyển, đêm tối vèo một tiếng biến mất ở trong tay Liễu Nha.
"Khôi giáp màu bạc? U Dạ La, ngươi còn không thừa nhận mình là U Dạ La sao?" Liễu Nha ngẩn ra, lập tức đuổi lên trước, nhảy vọt, muốn kéo cái khăn đen trên mặt nam nhân xuống. Khôi giáp màu bạc, chỉ có thể là U Dạ La.
"Mặc Thanh Thanh, thu hồi lòng hiếu kỳ của ngươi, ngươi chỉ cần làm xong bổn phận của ngươi là tốt rồi!" Sắc mặt Mặc Trạc trong nháy mắt trở nên xanh mét, một đôi mắt sắc bén không kiên nhẫn nhìn về Liễu Nha.
"Ngươi không phải nói chúng ta cùng nhau lớn lên từ nhỏ ư? Nếu là bằng hữu, tại sao không thể để cho nhìn bộ mặt thật của ngươi một chút? U Dạ La, ngươi vẫn còn giả bộ cái gì?" Liễu Nha không chịu thua đưa tay nhỏ bé chống ở bên hông không kiên nhẫn mở miệng, hai quai hàm thở phì phò.
Bổn phận, cái gì là bổn phận, tất cả mọi người cảnh cáo nàng phải tuân thủ bổn phận, nhưng nàng là Liễu Nha, không phải Mặc Thanh Thanh, nàng đến từ thế kỷ hai mươi mốt, nàng không vướng không víu, tại sao phải làm con cờ trên bàn cờ của bọn họ!
Nàng không muốn!
"Ngươi đến cùng có phải Thanh Thanh hay không, tại sao. . . . . ." Nam tử lẩm bẩm mà nói, trong ánh mắt xẹt qua hoài nghi, hắn ta đột nhiên tóm lấy tay của nữ tử, nhẹ nhàng lôi kéo, Liễu Nha bị nam tử ôm vào trong ngực, bàn tay bị hắn ta đè lên đầu, buộc nàng phải cúi đầu, một bàn tay to vung lên phía sau lưng nàng, rất rõ ràng, nam tử nhẹ nhàng thở phào nhẹ nhõm, bàn tay nhẹ nhàng vỗ mông nàng: "Ngươi luôn nghịch ngợm, về sau đừng đùa ta kiểu này!"
"Ai da!" Vết thương trên mông còn chưa lành, Liễu Nha bị đau hô một tiếng, nam tử ngẩn ra, lập tức thả bàn tay ra xoa xoa, lời nói cũng biến thành dịu dàng: "Thật xin lỗi, ta quên trên người ngươi còn có vết thương, chỉ là có lúc, ngươi hoạt bát không giống như nàng. . . . . ." Hắn ta khẽ mở miệng, giống như đột nhiên nhớ tới cái gì, vì vậy lắc đầu một cái, "Ngươi xem, ta lại hoài nghi ngươi nữa rồi, chỉ là lần sau ngươi đừng đùa ta kiểu này, ngươi quên, ngươi đã thề, cả đời này, tuyệt đối sẽ không chủ động tìm hiểu hình dáng của ta, ta là ai, trừ phi hoàn thành nhiệm vụ!"
Liễu Nha ngẩn ra, không để ý cái mông bị nam nhân sờ soạng, nắm thật chặt cánh tay của nam tử không ngừng hỏi: "Ngươi nói cái gì? Nhiệm vụ gì đó?"
Ánh mắt Mặc Trạc tối sầm lại: "Thanh Thanh, đừng nói đùa nữa!" Hắn ta nặng nề mở miệng, trong ánh mắt thoáng qua khủng hoảng.
"Ta không có nói giỡn, thật ra thì. . . . . ." Liễu Nha dừng lại, lông mày giương lên: "Đêm vào cung, đầu của ta đụng vào càng xe, hình như mất trí nhớ!" Nàng giống như phiền não gõ gõ đầu.
"Mất trí nhớ? Tại sao ta không biết?" Mặc Trạc ngẩn ra, hồ nghi mở miệng.
"Dĩ nhiên không biết á, đêm vào cung ta bị một nam nhân tên là U Dạ La quẳng vào xe, đầu đụng vào trên càng xe, lập tức liền mất trí nhớ!" Liễu Nha lẩm bẩm, mắt nhìn hắn ta, muốn nhìn ra một chút manh mối, nhưng nam tử chỉ rủ lông mi, nhẹ nhàng ồ một tiếng.
"Bây giờ có thể nói nhiệm vụ của ta chưa?" Liễu Nha trơ mặt ra tiến lên, mắt to nháy nháy.
Trong hai tròng mắt nam tử thoáng qua không tin tưởng, nhưng bớt Nguyệt Nha trên lưng Mặc Thanh Thanh là thực, nếu như Thanh Thanh thật sự mất trí nhớ, gần như có thể giải thích về một đoạn thời gian khác thường.
"Còn không nói sao?" Liễu Nha nhìn hắn ta, cặp mắt đen to linh lợi làm bộ đáng thương, khóe miệng trề xuống thất vọng.
"Thanh Thanh, nhiệm vụ của ngươi chính là đến gần Hoàng thượng, để cho hắn tâm cam tình nguyện yêu ngươi, đây cũng là nguyên nhân ngươi vào lầu Hợp Hoan." Mặc Trạc khẽ mở miệng.
"Nhưng ngươi cũng không tán thành? Ngươi đã từng nhờ cậy Lục Ánh chăm sóc ta thật tốt, dẫn ta rời đi, nhưng sau ngươi lại đổi ý, hóa thân nam nhân tên là U Dạ La đưa ta vào hoàng cung!"
"Thanh Thanh, ta nói rồi xin ngươi không nên đoán bừa thân phận của ta, nếu như có thể nói cho ngươi, ta sẽ nói cho ngươi biết!" Mặc Trạc không kiên nhẫn mở miệng.
"Được rồi, ta không tìm hiểu, nếu đây là nhiệm vụ của ta, tại sao ngươi phải dẫn ta xuất cung, chỉ là trên nửa đường gặp phải khó khăn, ngươi, lại đưa ta về trên tay Kim Minh!"
Mặc Trạc quay mặt đi coi như là cam chịu.
"Nói chuyện với ngươi đó, tại sao không nói lời nào, tại sao không nói tất cả cho ta biết, để cho ta làm con cờ của các ngươi, ít nhất nên để cho ta biết đây là vì cái gì? Hoặc là rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì!"
Liễu Nha nặng nề cường điệu, nàng không biết trên người Mặc Thanh Thanh rốt cuộc xảy ra chuyện gì, nhưng hiện tại nàng là Mặc Thanh Thanh, nàng có quyền biết tất cả, hiện tại rốt cuộc là tình huống gì!
Nam tử ngoái đầu nhìn lại, trong ánh mắt hiện ra khổ sở: "Thanh Thanh, nếu như ngươi quên hết tất cả, có lẽ là một chuyện tốt, ngươi chỉ cần nhớ, ngươi để Kim Minh thật lòng thích ngươi, nhưng ngươi nhất định không thể thích Kim Minh, hiểu chưa?"
Liễu Nha gầm hét lên, vẻ mặt kích động: "Ta không rõ, cái gì cũng không hiểu, ta cảm thấy mình đang ở trong âm mưu to lớn, nhưng không biết, hóa ra ngươi là người khởi xướng âm mưu này, tại sao? Tại sao muốn Kim Minh yêu thích ta? Đây là mỹ nhân kế sao? Ta làm vì ai, ít nhất ngươi nên cho ta một câu trả lời chứ?"
Ánh mắt Mặc Trạc đột nhiên khổ sở: "Thanh Thanh, ngươi không được quên ngươi là người Mặc tộc, là săn Lang Tộc, từ khi sinh ra, thân phận của ngươi chính là thề không lưỡng lập với Kim Lang Vương triều, trăm nghìn năm qua, Săn Lang Tộc chúng ta bị Kim Lang Vương triều áp bức đã sống rất vất vả, bức vẽ thứ sáu, cảnh tượng ngươi thấy thực sự tồn tại, đó là chuyện xảy ra 1000 năm trước, Săn Lang Tộc chúng ta đã gặp phải chém giết trước nay chưa có, cuối cùng chúng ta ẩn cư vào trong rừng núi, trong huyệt động u ám, không dám ra, bởi vì sao? Không phải là bởi vì Kim Lang Vương triều hay sao? Kim Lang Vương triều gặp phải tai họa lớn không phải do săn Lang Tộc chúng ta tạo thành, tại sao muốn đẩy hết toàn bộ sai lầm lên trên người chúng ta, mà ngươi, Thanh Thanh, sự xuất hiện của ngươi là hy vọng duy nhất của săn Lang Tộc chúng ta, mặc dù ta phản đối ngươi tiếp nhận nhiệm vụ này, bởi vì. . . . . ." Hắn ta chợt ôm Liễu Nha vào trong ngực, "Ngươi là của ta, là của ta, chúng ta cùng nhau lớn lên, một sợi tóc của ngươi, đều là của ta, nhưng vì săn Lang Tộc, ta phải từ bỏ ngươi!"
Lời của nam tử hỗn loạn, không có logic, nhưng Liễu Nha lại nắm được một tin tức, thì ra là, Mặc Thanh Thanh quả thật mang theo nhiệm vụ tiến vào lầu Hợp Hoan, mê hoặc Kim Minh!
Mặc Trạc dùng sức ôm chặt Liễu Nha, dường như muốn vê nữ tử vào trong thân thể của hắn ta.
"Ta biết rõ ta còn lộ ra sơ hở, ngươi bắt đầu hoài nghi ta, nhưng càng như vậy, ta càng phải khiến mình biểu hiện độc ác, để tiêu trừ hoài nghi của ngươi, Thanh Thanh, Thanh Thanh, nhanh nhanh, chỉ cần ngươi thành công khiến Kim Minh thích ngươi, chỉ cần ngươi. . . . . . Vì Kim Lang Vương triều sinh hạ một nhi tử, săn Lang Tộc, Kim Lang Vương triều, số mạng của tất cả mọi người đều sẽ cải biến, bởi vì. . . . . . Bởi vì ngươi là ngôi sao của Mặc tộc, là cứu tinh ngàn năm khó gặp của săn lang tộc, cũng là cứu tinh của Kim Lang Vương triều!"
Mặc Trạc lời nói càng làm cho Liễu Nha hồ đồ, Kim Lang Vương triều và săn Lang Tộc không phải thề không lưỡng lập sao? Tại sao nàng là cứu tinh săn lang tộc, cũng là cứu tinh Kim Lang Vương triều?
Vào lúc Liễu Nha hết sức nghi hoặc, Mặc Trạc rũ rèm mắt xuống, từ từ kéo khăn đen trên mặt đi, hiện ra ở trước mặt nàng, là gương mặt quen thuộc.