Chàng Sói Hấp Dẫn

Chương 77: Thị tẩm



Cuối thu, hoa quế trên cành đều rụng hết xuống đất, hóa thành bùn đất, ánh mặt trời gay gắt mang theo một làn gió nhẹ, cuốn đi vô số hạt bụi, quét theo lá cây lên không trung như đang nhảy múa, tình cờ có thể nhìn thấy được người trong cung đang dọn dẹp chúng.

Nhẹ nhàng dẫm trên đám lá cây, vang lên những âm thanh xào xạc.

“Nương nương, ngài đi nữa không?” Nguyệt Mi cùng Nguyệt Hà cẩn thận đỡ Liễu Nha, hôm nay nàng mặc một chiếc váy màu xanh nhạt, áo khoác trắng, tóc đen, cùng một ít trâm cài ngọc trai khác nhau, mỗi bước đi làm cho chúng khẽ chạm vào nhau vang lên âm thanh trong trẻo. Nguyệt Hà, Nguyệt Mi vẫn mặc cung trang màu hồng, mới mẻ sạch sẽ, ở trong Hoàng cung trầm tĩnh này hết sức nổi bật, giống như cành cây khô đang chờ mùa xuân đợi nở rộ, sức sống vô cùng.

Liễu Nha vừa xuất hiện khiến cho nhiều người chú ý, không dám quang minh chính đại nhìn, chỉ làm bộ quét sân hoặc nhìn lén sau hành lang, sau đó trở về bẩm báo.

Hai mắt Liễu Nha hiện lên vẻ giảo hoạt, mỉm cười nghịch ngợm, đôi mắt cười đến ngọt ngào, làm cho người ta không thể kháng cự.

“Nguyệt Mi, Nguyệt Hà, chỉ đi xung quanh Ngưng Hương cư cũng không có ích gì, không bằng đến Duẫn Thiên cung một chút, không chừng có thể nhìn thấy Hoàng thượng đấy!” Liễu Nha cố ý nói to, sắc mặt những nô tài phía sau tái nhợt, thì ra Thanh chủ tử chẳng những sống tốt còn được cưng chiều nữa.

Nguyệt Mi, Nguyệt Hà nhẹ nhàng trả lời, đỡ Liễu Nha đi đến tiền điện, đến tiền điện, Liễu Nha không đi vào mà đứng xa xa nhìn vào cửa ở Duẫn Thiên cung, đây là nơi các đại thần yết kiến Hoàng thượng, không biết U Dạ La đã hồi cung hay chưa?

Đứng trước cửa gần nửa canh giờ, không nhìn thấy người mình muốn tìm, ngược lại Nguyệt Hà Nguyệt Mi lại lo lắng cho thân thể của nàng, không thể bị cảm lạnh, muốn nàng hồi cung.

Nhìn sắc trời, mặt trời đã lặn về phía tây, trời vừa tối, không biết vì chuyện gì mà lòng nàng chợt nặng trĩu, giống như sợ Kim Nhật… Nàng lắc đầu một cái, ép mình không được nghĩ tới vấn đề này nhưng bước chân vẫn nặng nề như cũ.

Thật ra thì U Dạ La đã sớm hồi cung, lúc này đang cùng Hoàng phủ Nam và các đại thần thương lượng chuyện kết minh với Tiên Nô.

Lười biếng nằm trên Long ỷ, cùi chỏ đỡ lấy đầu, Kim Minh nhíu mày, ý bảo các đại thần nói tiếp.

Dạo này Hoàng thượng ngày càng coi trọng Thanh phi, người trong triều đều biết, nhưng chuyện tấu chương sợ sẽ chọc giận Hoàng phủ Nam.

Hoàng Phủ Nam cười nhẹ, giống như tiếp nhận ánh mắt của các vị đại thần, lập tức bước ra khỏi hàng bẩm báo: “ Vi thần cho rằng, Lưu đại nhân phân tích rất hợp lý, Hoàng thượng lạnh nhạt công chúa, vị Thái tử kia đã sớm có oán hận, mặc dù đang ở kinh đô, không có hành động gì, nếu như hôn lễ đã xong, Thái tử trở về nước, nhỡ may chọc giận Hoàng đế Tiên Nô, sợ rằng…”

U Dạ La gật đầu đồng ý.

“Ý của các ngươi là muốn Trẫm cưng chiều công chúa?” Kim Minh nhướng mày, suy tư mở miệng, ánh mắt mê người lóe ra.

“Vi thần không dám!” Ba người đồng loạt quỳ xuống đất.

“Không dám?” Kim Minh mím môi cười lạnh, ánh mắt đầy châm chọc, “Trẫm thấy các người có lá gan thật lớn, còn trông nom đến cả chuyện Trẫm thị tẩm người nào, còn có chuyện gì mà không dám?” Hắn vừa nói xong liền lạnh lùng đứng dậy, bóng dáng cao ngạo đứng thẳng, áo bào trên không trung xẹt qua một vòng bén nhọn, đôi mắt xanh đen thoáng qua vẻ quỷ dị, sắc bén khác thường. “Nhưng mà các ngươi nói đúng, nếu hiện tại kết minh với Tiên Nô, tự nhiện không thể bạc đãi công chúa, người tới, truyền chỉ, ban cho ngọc phi năm chuỗi dây chuyền mã não, vòng tay mã não một đôi, mười tấm tơ lụa, tối nay đến Ngọc Hoa cung!”

Kim Minh vừa dứt lời, mọi người đều sững sờ, liếc nhìn nhau, dập đầu tạ ơn.

Bên ngoài Ngự thư phòng, Hoàng Phủ Nam và U Dạ La đều trầm mặc, bộ dạng buồn phiền.

“U tướng quân…” Ra đến cửa thành, Hoàng Phủ Nam do dự nhìn U Dạ La, nhẹ nhàng mở miệng.

“Hoàng phủ đại nhân có gì cứ nói thẳng là được!” U Dạ La thu hồi tinh thần, ôm quyền cung kính nói.

“Ngươi không thấy chuyện hôm nay thuận lợi làm cho người ta…” Hoàng Phủ Nam lắc đầu một cái, không dám nói ra cảm giác kì lạ trong lòng. Hoàng thượng là người sâu không lường được, nhưng lần này vì chuyện kết minh với Tiên Nô mà ép mình phải sủng hạnh công chúa Tiên Nô, nếu là trước kia thì tuyệt đối không thể nào.

“Vãn bối hiểu được, nghe Trương công công nói, Hoàng thượng đối với Tiên Nô công chúa luôn bài xích, lần nãy đồng ý dễ dàng như vậy, có phải hay không..” U Dạ La cau mày, lo lắng nhìn thẳng vào mắt Hoàng Phủ Nam.

“Hoàng thượng hắn… Theo lão phu thấy, chúng ta cần bẩm báo chuyện này cho Huy vương gia, để ngài ấy tuần tra ban đêm, cũng dễ dàng phòng bị!” Hoàng Phủ Nam vội vàng mở miệng.

“Ý ngài là Hoàng thượng có thể gây bất lợi cho công chúa!” Vẻ mặt U Dạ La nghiêm trọng.

“U tướng quân, mấy lời như vậy ngươi giữ ở trong lòng được rồi, chúng ta phải đi tìm Huy vương gia ngay!” Hai người nói xong liền vội vã đi.

Bên trong Minh điện, Kim Huy như đang suy nghĩ, chỉ có Nhung Thiên chờ đợi bên cạnh mới biết Vương gia đã xem cuốn sách này từ lúc sáng sớm đến chạng vạng, nhưng chỉ xem đúng một tờ mà thôi.

“Vương gia…!” Hắn tiến lên gọi Kim Huy.

Kim Huy đưa mắt nhìn, trầm ngâm nhìn hắn: “Nói đi!”

“Vừa rồi tiểu ngũ tử tới thông báo, Thanh chủ tử không có việc gì, ngài còn lo lắng cái gì?”

Kim Huy ngẩn ra, không vui nhíu mày một cái: “Ngươi nói hươu nói vượn gì vậy?”

Nhung Thiên thấy Kim Huy không vui, cũng không dám làm càn, vội vàng cúi đầu không nói gì nữa.

Trong phòng trở nên yên tĩnh, một lúc sau, Kim Huy để cuốn sách xuống bàn, “Nhung Thiên, không lẽ ngươi nhìn ra được…” Hắn ngừng lại không nói tiếp.

“Thuộc hạ nhìn ra cái gì?” Nhung Thiên ngước mắt đầy khó hiểu.

“Thôi ngươi đi xuống đi, nơi này không cần ngươi phục vụ!” Kim Huy phiền não, phất tay một cái để Nhung Thiên lui ra, Tiểu ngũ tử bẩm báo có Hoàng Phủ Nam và U tướng quân muốn gặp.

“Mau mời vào!” Con mắt sắc bén của Kim Huy tối sầm, sắc mặt trầm trọng.

“Vâng!”

Tiểu Ngũ tử ra ngoài, một lúc sau, Hoàng Phủ Nam và U Dạ La cùng tiến vào thư phòng Kim Huy.

“Đã muộn thế này, không biết hai vị đại nhân có việc gì quan trọng không?” Kim Huy đứng dậy nghênh đón, ánh mắt nặng nề, nhưng trên mặt vẫn tươi cười bình thường, bình tĩnh như thái sơn sụp đổ cũng không loạn.

“Không giấu gì Vương gia, đúng là có chuyện quan trọng!” Hai người lập tức tóm tắt chuyện hôm nay ở Ngự thư phòng cho Kim Huy.

“Chuyện này hình như không có gì không ổn, có lẽ đột nhiên Hoàng thượng thay đổi ý định, làm việc vì dân cũng không chừng!” Kim Huy ngẩn ra, trong lòng kinh ngạc nhưng tâm tư của hắn từ trước tới nay vẫn luôn kín đáo, bất động thanh sắc, chỉ cười nói một tiếng.

“Vương gia cũng cho là vậy sao? Ngài đúng là phúc khí của Kim Lang Vương triều chúng ta” Hoàng Phủ Nam thở dài một hơi.

“Hai vị trở về đi, trong cung đã có Bổn vương, hai vị cứ yên tâm!” Kim Huy vẫn tươi cười như cũ, vẻ mặt kia giống như đang nói hai vị đại nhân lo lắng thừa.

Không còn cách nào khác, hai người đành phải cáo từ.

Hai người vừa đi, sắc mặt Kim Huy ngưng trọng, hắn cau mày gọi Nhung Thiên vào.

“Tối qua, Tiên Vu có hành động gì khác thường hay không?”

“Bẩm vương gia, nửa đêm Thái tử Tiên Vu rời khỏi Thiên điện, bước đi rất nhanh, thuộc hạ không đuổi kịp, nhìn phương hướng rời đi là đến Ngưng Hương cư, nhưng rất nhanh liền quay lại!”

“Thuộc hạ…” Nhung Thiền nhìn thấy Kim Huy nổi giận lập tức quỳ xuống.

“Hiện tại Mạc Thương đã bị Hoàng thượng điều đến bảo vệ Thiên điện, chúng ta không thể nắm giữ Hoàng thượng, chỉ cần trong cung có gì khác thường cần phải bẩm báo cho ta!”

Quá nửa đêm, là lúc Kim Nhật biến thân, Tiên Vu đến Ngưng Hương cư, nếu là hôm nay thì không có vấn đề gì, bởi vì Kim Minh không thể biết được chuyện tối qua, đột nhiên hắn sủng hạnh công chúa Tiên Nô, không lẽ vì vấn đề liên minh? Kim Huy từ từ bước đi, kinh ngạc đến nhập thần, bộ dáng như đang suy nghĩ điều gì, khiến cho Nhung Thiên đang quỳ dưới đất càng thêm lo lắng.

“Vương gia, thuộc hạ biết tội!” Nhung Thiên dập đầu trên mặt đất.

“Miễn đi, không thể trách ngươi, loại chuyện như vậy gấp gáp cũng không được, một mình ngươi thì làm được gì, Mạc Tang hắn có thể mua chuộc được sao?” Hắn tiến lên đỡ Nhung Thiên đứng dậy.

Nhung Thiên lắc đầu, do dự chốc lát, chần chừ mở miệng: “Vương gia, có chuyện này thuộc hạ cảm thấy kì quái!” Bỗng nhiên hắn dừng lại, sau đó lại tiếp tục “Mạc Tang sử dụng võ công rất kỳ lạ, hơn nữa trong cung không có ghi chép gì, giống như trong không trung tự nhiên xuất hiện, nếu thuộc hạ đoán không sai, hắn là người Hoàng thượng tự mình huấn luyện!”

“Tự mình huấn luyện?” Kim Huy nhíu mày, làm sao có thể, trước khi Mạc Tang đến, mọi cử động của Hoàng thượng hắn đều biết, trừ phi Mạc Thương lừa hắn.

“Nhung Thiên, ngươi nói Mạc Thương có lừa chúng ta không?” Kim Huy mở miệng hỏi.

Nhung Thiên giật mình, nặng nề gật đầu một cái, “Mặc dù bề ngoài hắn ra trung thành với Thái Thượng hoàng, nhưng thật ra trong lòng hắn luôn hướng tới Hoàng thượng, nếu như Hoàng thượng vụng trộm huấn luyện binh mã, Mạc Thương biết chuyện mà không báo cũng có thể!”

“Vậy thì không ổn rồi!” Kim Huy thở dài.

Bên trong Ngọc Hoa cung, Ngọc Triệt mặc một bộ váy màu trắng, ngồi ngay ngắn ngoài phòng khách, đôi mắt lướt qua xinh đẹp, Tiên Vu đứng sau nàng, nhìn bộ dáng của nàng mà không khỏi tức giận.

“Tối nay Kim Lang vương muốn ngươi thị tẩm, ngươi có nguyện ý hay không?”

Nhàn nhạt dò xét Tiên Vu, Ngọc Triệt cười nhạt một tiếng, “Ta là phi tần của hắn, chuyện thị tẩm là đương nhiên, tại sao lại không muốn!”

Tiên Vu ngẩn ra, sắc mặt khó coi, tối hôm qua hắn trở lại, không nói chuyện mình gặp được Kim Nhật cho Ngọc Triệt, hôm nay nhìn tình hình này, không thể giấu giếm nổi.

“Cũng tốt, dù sao Kim Nhật vương gia thần long thấy đầu không thấy đuôi, nếu ngươi đã nghĩ thống suốt cũng tốt!” Hắn gật đầu một cái, tâm tình tức giận có chút hóa giải.

“Kim Lang vương chính là Kim Nhật!” Ngọc Triệt nhẹ nhàng sửa tóc, ung dung mở miệng.

“Cái gì?” Tiên Vu ngẩn ra, nhìn nàng đầy khó hiểu.

“Hoàng huynh, thật ra ta vẫn không nói cho ngươi biết, Kim Lang vương là hai người cùng một cơ thể, không phải là song sinh, ban ngày là Kim Minh tóc vàng mắt xanh, canh ba sẽ là Kim Nhật mắt đen tóc tím, không may người ta thích lại là Kim Nhật!” Ngọc Triệt cười nhạt, nụ cười làm cho trái tim Tiên Vu lạnh băng.

Hai người cùng một cơ thể? Thế gian này sao lại có chuyện hoang đường như vậy?

“Ta biết ngươi sẽ không tin, nhưng ta tận mắt nhìn thấy Kim Minh biến thành Kim Nhật, chuyện này ngươi không cần nghi ngờ. Kim Nhật…!” Nàng cười một tiếng, “Hắn xinh đẹp, đáng yêu, nhưng mà ta biết đó chỉ là vẻ bề ngoài mà thôi, hắn mới chân chính là Kim Lang vương, ban ngày âm chí, Kim Minh chỉ là thế thân của hắn mà thôi. Kim Nhật ở trong Hoàng cung so với ai cũng đều bí ẩn nhất!”

Tiên Vu ngẩn ra, nam tử có nụ cười đáng yêu lại lộ ra ánh mắt lạnh lùng, xem lẫn một chút cảm giác chán nản.

“Làm sao ngươi biết?”

“Hoàng huynh cho rằng ta là người nông cạn hay sao? Người ta yêu, phải có khí phách biết cách che dấu, có dã tâm hùng bá thiên hạ, một tên tiểu quỷ nũng nịu ta sẽ thích sao?” Ngọc Triệt cười, nhưng ánh mắt đầy sắc bén.

“Ngươi…” Tiên Vu không nhịn được ngây ngẩn cả người, từ nhỏ hắn cũng biết muội muội của mình bề ngoài không phải ngốc nghếch, nhưng không nghĩ đến lại lại người thâm sâu như vậy.

“Hoàng huynh không cần sợ hãi, sợ rằng trong cung này ít người biết diện mạo thật của hắn, có lẽ vì ta là người ngoài, cho nên ta đối với hắn không có uy hiếp, do đó mới lộ nguyên hình trước mặt ta mà thôi!” Ngọc Triệt cười hài lòng, không biết đây là họa hay là phúc.

“Nhưng tối nay…” Tiên Vu lo lắng nhìn sắc trời, đã là giờ tuất, tính toán thời gian, có lẽ Hoàng thượng sắp tới.

“Hoàng huynh đi đi, một mình ta có thể ứng phó!” Ngọc Triệt đứng dậy nhỏ giọng nói.

Tiên Vu gật đầu, quy tắc trong cung, sau giờ Tuất canh ba, trừ Huy vương gia và thị vệ làm việc, bất lỳ nam nhân nào cũng không được ở lại hậu cung, ngày thường hắn có thể giả trang thành nha hoàn của Ngọc Triệt ẩn giấu bên trong Ngọc Hoa cung, nhưng hôm nay Hoàng thượng đến đây, tất nhiên không thể sử dụng cách cũ.

Tiên Vu ra ngoài, đến cửa cung thì dừng lại, nhớ tới ánh mắt hung ác tối hôm qua, suy nghĩ xem Ngọc Triệt một tay trói gà không chặt, một mình đối phó với Kim Lang vương có chút nguy hiểm, hắn nhìn xung quanh, không ai chú ý, lập tức lẻn vào Ngọc Hoa cung tìm quần áo nha hoàn thay vào.

Sau bữa tối, Nguyệt Mi hỏi thăm tin tức đã trở lại, nói Hoàng thượng muốn ở lại Ngọc Hoa cung, Liễu Nha vừa nghe, trong lòng trầm xuống, chẳng lẽ sáng này Kim Nhật vì chuyện đó mà tức giận sao? Hắn không đến Ngưng Hương cư, như vậy có phải Kim Nhật cũng không tới?”

Liễu Nha nghĩ đến đây vui buồn lẫn lộn, hình ảnh ban ngày bài xích Kim Nhật hiện ra.

“Nương nương?” Nguyệt Mi thấy nàng ngẩn người, cho rằng nàng đau lòng, lập tức tiến lên cười xòa. “Ngài không nên suy nghĩ quá nhiều, ta nghe Trương công công nói, bởi vì muốn kết minh cùng với Tiên Nô, Hoàng thượng mới bằng lòng đối tốt với công chúa Tiên Nô, Hoàng thượng vì lo lắng bệnh tình của ngài, hai ngày hai đêm túc trực bên cạnh ngài, phi tử hậu cung ai có phúc khí như nương nương?”

Nguyệt Mi cười cười sửa lại mái tóc cho Liễu Nha, “Nô tỳ vừa đi hỏi thăm tin tức gặp được Thu Nhi bên Xa Nguyệt điện, có lẽ là Nguyệt phi để cho nàng ta đi, hiện tại có lẽ Nguyệt phi nương nương đang rất khổ sở!”

Liễu Nha nhíu mày, thẩn thể vốn là người của thế kỷ hai mươi mốt, không thể thích ứng được hoàn cảnh trong cung tranh thủ tình cảm, nàng giữ tay Nguyệt Mi đang trang điểm, từ từ mở miệng: “Ngươi đi xuống trước đi, ta không có thói quen có người phục vụ vào buổi tối!” Một khắc sau, nàng lại mở miệng: “Ngàn vạn lần không được đến tiền điện, ở hậu viện ngây ngô là được rồi… Ta không muốn các ngươi gặp chuyện không may!”

Nguyệt Mi ngẩn ra, sắc mặt có chút tái nhợt, nhớ lại cái chết của a Hà, không ngừng gật đầu nhanh chóng lui xuống.

Nàng nhìn bóng lưng hốt hoảng của Nguyệt Mi, nhẹ nhàng thở dài một hơi, nàng không phải cố ý hù dọa nàng ta, chỉ là không có ai ở bên cạnh canh giữ, một số việc nàng dễ làm hơn.

Giờ Tuất canh ba, cũng phải là muộn, Liễu Nha không thể đợi được nữa, liền thay quần áo, bởi vì vừa qua mười lăm, ánh trăng vẫn còn sáng, không cần thắp đèn, nhờ ánh đen dưới mái hiên, đi đến căn phòng nhỏ bên hồ nơi các cung nữ bình thường nghỉ ngơi.

Lẩm bẩm tính gian phòng, đến gian phòng thứ năm, Liễu Nha dừng lại, đứng trước cửa, thấy ánh nến còn sáng, một bóng một bóng dáng yếu ớt in trên cửa.

“Tiền Dung?” Nàng nhẹ nhàng kêu lên một tiếng, sợ đánh thức các nô tỳ khác, liền đẩy cửa đi vào, nhưng không ngờ lại thấy nàng ta nhanh chóng đút thứ gì đó giống giường, Liễu Nha ngẩn ra, chỉ nhìn thấy một góc giấy, nhìn có vẻ quen mắt.

“Nương nương…” Sau khi vội vàng nhét đồ xong, Tiền Dung xoay người quỳ trên mặt đất.

“Miễn, đứng dậy đi!” Liễu Nha gật đầu, từ từ quan sát căn phòng, căn phòng đơn sơ chỉ có một cái bàn, ghế tròn, bàn trang điểm đơn giản, màn che trên giường cũng chỉ là tấm màn xù xì trắng xám, so với bày biện ở Ngưng Hương cư của nàng đúng là một trời một đất.

Tiền Dung thấy nàng đang quan sát căn phòng liền nhỏ giọng xin lỗi, lấy chiếc ghế duy nhất cho nàng ngồi.

“Xem ra, ngay cả ly trà cũng không có, không bằng ngươi quay về Ngưng Hương cư bưng trà đến đây, tối nay ta không ngủ được, không bằng ngươi ở cùng với ta, ta có chuyện muốn nói!” Liễu Nha cười cười ngồi xuống ghế.

Tiền Dung cắn môi, ánh mắt nhìn qua chiếc giường nhỏ, có chút không tình nguyện, nhưng chủ tử đã lên tiếng, nàng chỉ có thể cúi đầu, trong lòng thấp thỏm chạy đi.

Đợi cho cửa phòng đóng lại, Liễu Nha đi lên, lấy tờ giấy ra, vừa nhìn liền khiến nàng ngây người, thì ra là tờ giấy ban ngày nàng biết bài thơ, không hiểu vì sao lại ở trong tay nàng ta.

Bưng bình trà vào cửa, thấy Liễu Nha cầm tờ giấy đứng giữa gian phòng, đôi mắt xanh đen quan sát mình, Tiền Dung cả kinh, bình trà nghiêng một cái, đổ trên tay nhưng không cảm giác được gì, lập tức quỳ trên mặt đất: “Nương nương tha tội…!”

Liễu Nha cười một tiếng, đặt tờ giấy lên bàn, nhàn nhạt nhướng mày: “Đứng dậy đi, ta biết rõ bên cạnh ta không có lấy một người tâm phúc, toàn bộ đều là người của Thái hậu, nhưng ngươi lại không giống như vậy, ngươi là ân nhân cứu mạng của ta, ở trong căn phòng tối, nhìn dáng vẻ ăn như hổ đói của ngươi, ta liền tự mình nói chính mình sẽ bảo vệ ngươi thật tốt, nhưng…” Liễu Nha thở dài một hơi, đẩy tờ giấy lên phía trước: “Cái này ngươi cầm cũng không có ích gì, bởi vì ai nhìn cũng không thể hiểu!”

Trên mặt Tiền Dung khó chịu, cắn môi, không để cho mình khóc thành tiếng: “Nương nương, không phải là nô tỳ cầm, là… là người giữ cửa đưa cho nô tỳ, bảo nô tỳ đưa cho Thái hậu, nô tỳ đang do dự, nương nương đã tới đây rồi, nương nương, Tiền Dung sẽ không hại người!”

Lời nói chân thành, trên mặt đẫm nước mắt, nhìn hết sức đáng thương. Liễu Nha thở dài, đỡ nàng đứng lên: “Thôi, dù là ngươi cũng không sao, không phải ngươi là nghe lời làm việc hay sao, Hoàng cung có mấy người có tự do của mình!”

Nghe Liễu Nha nói vậy, Tiền Dung càng không biết nói gì, nước mắt chảy ra không nói nên lời: “Nương nương, là lỗi của Tiền Dung, Ngư ma ma nói, muốn nô tỳ nhìn kỹ ngài, không để cho ngài gặp phải chuyện gì không may, nhưng vì chuyện của a Hà, Tiền Dung sợ, không muốn trở về Lưu ly cung, Ngư ma ma bảo nô tỳ để tử khóa dưới giường ngài, tìm thêm chứng cớ tốt cho Hoàng thượng, giải sầu cho Thái hậu, nô tỳ không biết chữ, hôm đó thấy ngài vuốt vuốt tờ giấy, cho rằng nó là thư tình, cho nên…”

“Hóa ra là vậy, hình như Thái hậu rất quan tâm quan hệ của ta và Hoàng thương?” Liễu Nha nhíu mày, Thái hậu làm như vậy, như vượt qua khỏi phạm vi, trong Hoàng cung này không phải chỉ có mình nàng là phi tử, không lẽ có liên quan tới nhiệm vụ của Mặc Thanh Thanh.

Không lẽ nhiệm vụ này Thái hậu cũng biết.

“Đúng vậy, mỗi ngày Thái hậu đều nói thầm muốn nương nương sinh con cho Hoàng thượng, mặc dù phi tần trong cung đông đảo nhưng nô tỳ chưa bao giờ thấy Thái hậu để ý tới vị nương nương nào, dù là Nguyệt phi cháu gái ruột, ngài ấy cũng chỉ hỏi thăm theo thông lệ, cũng không phái cung nữ chuyên môn tới nhìn, thúc giục chuyện này.”

“Tại sao lại để ý tới ta như vậy?” Liễu Nha không hiểu, ngước mắt nhìn Tiền Dung. Tiền Dung cả kinh, lau nước mắt: “Có lẽ vì nương nương đặc biệt, giống như Ngưng Hương cư này, không phải nương nương nào cũng có thể ở!” Tiền Dung tự động nhắc tới Ngưng Hương cư, làm cho Liễu Nha tiết kiệm không ít lời muốn nói.

“Đúng rồi, lần trước ngươi nói Thái hậu đã từng ở qua nơi này?” Liễu Nah giả vờ như vô tình hỏi.

“Đúng thế, sau khi Thái tử phi chết, Thái hậu từng ở qua, bởi vì nơi này gần với Duẫn Thiên cung của Hoàng thượng, hơn nữa mỗi khi Hoàng thượng nhớ Thái tử phi, sẽ đến đây, Thái hậu cũng thuận tiện nói chuyện với Hoàng thượng!”

Sau đó thì sao?”

“Sau đó…” Tiền Dung do dự, nhưng rất nhanh nói tiếp: “Sau đó có một lần Thái hậu rơi vào trong nước, chính là cái hồ hình thoi ở Ngưng Hương cư, nghe nói là cung nữ thân cận của Thái hậu tên là Vẫn Lệ đẩy xuống, mặc dù đã được cứu lên nhưng bệnh nặng một thời gian, thầm chí phải đưa đến nghỉ ngời ở phía sau Nguyên Xuân cung.”

“Có phải cung nữ kia bị nhốt vào phòng tối, hơn nữa còn bị treo cổ ở khu rừng hắc ám?” Liễu Nha ngẩn ra, ngước mắt hỏi nàng.

Tiền Dung gật đầu, “Bẩm nương nương, đúng như vậy, thật ra không ai tin cung nữ kia đẩy Thái hẫu uống hồ hình thoi, bời vì… Bởi vì cung nữ kia lớn lên cùng Thái hậu, thậm chí so với Ngư ma ma, còn thân cận với Thái hậu hơn mấy phần, ngay cả tên cũng do Thái hậu đặt cho, cho nên có người nói, đêm đó Vẫn Lệ nổi điên, mới đẩy Thái hậu xuống hồ!”

Tiền Dung nói xong trên mặt đầy sợ hãi, lo lắng không yên nhìn Liễu Nha.

“Nổi điên?’ Liễu Nha từ từ mở miệng, chuyện gì có thể làm cho một cung nữ nổi điên, còn đẩy Thái hậu xuống hồ.

“Trong cung đồn như vậy, thật ra chuyện Thái hậu rơi xuống hồ cũng là chuyện cấm kị ở trong cung, bởi vì sau khi cung nữ đó treo cổ trong khu rừng hắc ám, cả khu rừng đều có quỷ nháo động, Thái hậu đã phái người đi thăm dò mấy lần nhưng không tra được gì nên ép chuyện này xuống, không để cho người trong cung thảo luận, nô tỳ cũng chỉ biết được lúc phục vụ cùng với Ngư ma ma, đến ngày giỗ Vẫn Lệ, Ngư ma ma luôn vụng trộm đốt chút tiền bạc một thời gian nên nô tỳ biết được!”

“Vì vậy nô tỳ sợ Ngưng Hương cư, không phải nô tỳ nguyền rủa nương nương, kể từ khi Thái tử phi chết ở Ngưng Hương cư, ở đây…” Tiền Dung nhỏ giọng nói.

“Vân phi chết ở Ngưng Hương cư sao?” Liễu Nha mở miệng, “Không phải chết ở Thanh Huy viên hay sao?”

Tiền Dung ngẩn ra, kinh dị nhìn Liễu Nha, mở miệng thật to mãi không khép lại.

“Như thế nào?” Liễu Nha nhăn mặt, không hiểu vì sao nàng ta lại có vẻ mặt kinh sợ như vậy.

“Nương nương… làm sao ngài biết được chuyện này? Thanh Huy viên là khu vườn Hoàng thượng thường dạo chơi khi còn là Thái tử, đêm Thái tử phi chết, nghe nói là chết ở Thanh Huy viên, nhưng mà…” Tiền Dung thấp thỏm nhìn về phía trước, “Thái Thượng hoàng bịt miệng nghiêm ngặt, nghe nói đã đặt thi thể của Thái Tử phi ở Ngưng Hương cư, nghe nói bởi vì con sói kia là sủng vật Thái Thượng hoàng nuôi!”

Liễu Nha ngẩn ra, hình như hiểu được gì đó, ở Thanh Huy viên là nơi Kim Nhật biến thân đã giết chết Thượng Quan Vân Nghê nhưng vì che giấu chuyện này nên Thái Thượng hoàng mới để thi thể Thượng Quan Vân Nghê chuyển đến Ngưng Hương cư, như vậy, con sói giết chết nàng ta cũng là chuyện hợp tình hợp lý.

Kim Minh thật đáng thương, mỗi mỗi tối ở Thanh Huy viên đều tái diễn lại cảnh tưởng Thượng Quan Vân Nghê chết thảm.

Nghĩ tới đây, lòng nàng căng thẳng, như có sợi dây vô tình siết chặt đau đớn làm cho nàng hơi lay động.

Tâm đau, nàng cau mày, không phải bệnh tim đã chữa khỏi rồi sao? Tại sao lại đau như vậy?

“Nhưng những chuyện này đều là bí mật trong cung, hơn nữa chuyện đã xảy ra cách đây mười mấy năm, làm sao ngươi có thể biết được?” Liễu Nha thu hồi ánh mắt, nhìn chằm chằm vào nàng.

Sắc mặt Tiền Dung tái nhợt, cắn chặt môi không nói lời nào.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.