Hậu viện, bên trong bạo thất, tay chân Tiên Vu bị gông xiềng khóa lại, ánh mắt lạnh lùng nhìn nụ cười mê hoặc của nam tử trước mắt.
Nam tử lạnh lùng qua sát hắn, ánh mắt hưng phấn dao động trên người Tiên Vu, hắn cảm thấy từng đợt lạnh lẽo trong lòng tràn ra ngoài.
“Ta biết ngươi muốn giết ta, nhưng ta là Thái tử nước Tiên Nô, không làm chuyện gì đại nghịch bất đạo, ngươi không có quyền giết ta, hơn nữa hai nước đã kí hiệp ước năm mươi năm chung sống hòa bình!” Tiên Vu giùng giằng hét lớn.
“Kết minh? Ngươi nghĩ Trẫm sẽ để ý?” Nam tử lạnh lùng hỏi lại.
“Kim Minh, chẳng lẽ ngươi muốn Kim Lang vương triều rơi vào cảnh vạn kiếp bất phục sao?” Tiên Vu ngẩn ra, xiềng xích trên tay vang lên leng keng, rỉ sắt làm hắn bị thương nhưng hắn không để ý chút nào. Sống chết của hắn là chuyện nhỏ, nhưng trên lưng hắn mang theo tính mạng hàng vạn người dân Tiên Nô và Kim Lang vương triều.
Hắn không thể chết được.
“Trẫm chỉ muốn biết, ngươi vào khu rừng hắc ám là do ai sai khiến, người sau lưng ngươi đến tột cùng là nhân vật như thế nào, về phần mạng của ngươi…” Hắn lạnh lùng nheo mắt, hắn ta nói đúng, hắn muốn tính mạng của hắn ta, đến lúc lấy đầu của hắn ta rồi đấy! Có một âm thanh giống như đang nhắc nhở hắn.
“Sai khiến? Đại nhân vật? Kim Minh, ngươi đang nói mê cái gì vậy. Ta chỉ tò mò mọi thứ bên trong Hoàng cung này, tùy tiện chạy đi lung tung mà thôi, làm sao ta biết khu rừng hắc ám? Ta đi bộ trong rừng, những thị vệ kia không nói hai lời lập tức bắt ta lại, không lẽ đây là do ngươi bày mưu tính kế sao?” Tiên Vu cười lạnh, giọng nói đầy châm chọc.
Sắc mặt Kim Minh xanh mét, ý tứ của Tiên Vu giống như chạm đến điểm mấu chốt của hắn, hắn lạnh lùng phất tay, đánh mạnh một cái vào ngực hắn ta, phốc, một ngụm máu phun ra từ miệng Tiên Vu, vết máu bắn tới khuôn mặt hắn, máu tanh như khơi dậy tà tính của hắn, trong nháy mắt ánh mắt nam tử trở nên điên cuồng, là máu, một lần nữa phất tay, mục tiêu là cổ nam tử,
Mạc Tang canh giữ bên ngoài không ngừng đi qua đi lại, sự bất an bao phủ trong lòng, không phải có chuyện gì xảy ra chứ?
Hắn nhìn trời, tối nay không có trăng, sắc trời âm trầm, không biết gió thổi lúc nào, những chiếc lá vàng khô theo gió bay xuống.
Mạc Tang nhìn phía sau lưng, mặt đất trống cách đó không xa có một bóng dáng mơ hồ, tiếng xoạt xoạt phát ra từ trên mặt đất, hắn ngẩn ra, thấy rõ người đến thì lập tức mỉm cười: “Mạc đại ca!” Hắn chạy đến nghênh đón.
Mạc Thương đang cầm chổi nghe được giọng nói của Mạc Tang, từ từ ngước mắt cười dịu dàng: “Tại sao đệ lại ở đây?”
Mạc Tang không trả lời, đoạt chiếc chổi trong tay hắn, “Đại ca, đệ quét giúp huynh!” Hắt phủi phủi mấy cái, ném cây chổi sang một bên thở phì phò: “Người ta nói nữ nhân họa thủy, đệ còn chưa tin, giờ nhìn Đại ca như vậy, huynh nhìn xem, huynh bị nữ nhân kia hại thành như vậy, đường đường là nam nhân thân cao bảy thước lại bị phạt đến bạo thất này…”
Mạc Thương từ từ lắc đầu thở dài: “Mạc Tang, đệ không cần oán Thanh phi nương nương, ở trên thế giới này, trong lòng ta chỉ bội phục hai người, một là chủ thượng một là Thanh phi nương nương, chủ thượng để ta tới đây quét sân, cũng không phải ý của hắn, hắn…” Mạc Thương ngừng lại, phất tay một cái: “Thôi, không nói nữa! Đúng rồi, đệ không ở Duẫn Thiên cung với Hoàng thượng, lại tới đây làm gì?”
Mạc Tang lắc đầu, nhìn ánh đèn sáng trong gian phòng, nhỏ giọng ra vẻ thần bí: “Huynh biết chuyện về khu rừng hắc ám không? Hôm nay ta bắt được tên giả thần giả quỷ, huynh biết là ai không? Nói ra huynh cũng không tin!”
Mạc Thương ngẩn ra, trên mặt hiện lên sự khác thường, nhưng nhanh chóng hồi phục vẻ mặt, lắc đầu một cái: “Là ai?”
“Là Thái tử nước Tiên Nô! Hắn bị ta bắt tại trận, hiện tại Hoàng thượng đang ở trong phòng thẩm vấn hắn!” Mạc Tang chỉ vào căn phòng, chợt a một tiếng, tiếng kêu đau đớn truyền đến, tâm trạng Mạc Thương chùng xuống.
Hắn xoay người bước nhanh đến gian phòng nhưng bị Mạc Tang ngăn lại: “Đại ca muốn đi đâu?”
“Ta đi xem một chút!” Mạc Thương muốn lướt qua hắn.
“Không được, Hoàng thượng đã dặn, không cho bất cứ ai đến gần!” Mạc Tang lạnh lùng nhỏ giọng nói.
“Vậy thì huynh đệ, ta đanh đắc tội vậy!” Mạc Thương đánh một quyền vào vai Mạc Tang, hắn từ từ ngã xuống đất, Mạc Thương chạy đến trước cửa phòng, gọi Hoàng thượng, cửa mở ra, toàn thân hắn lạnh như băng.
Trong phòng đỗ vỡ, khuôn mặt Kim Minh đầy vết máu, hắn không nhìn rõ được vẻ mặt của nam tử, nhìn thấy sự khác thường của hắn, thần sắc mơ hồ, giống như trúng tà, bàn tay đang giơ trên không trung.
Nam tử trước mặt đã hôn mê.
Không lẽ Hoàng thượng muốn mạng của Thái tử Tiên Vu, muốn kích thích chiến tranh hai nước hay sao? Ánh mắt Mạc Thương tối lại, thân thể lảo đảo.
Kim Minh quay đầu nhìn hắn dò xét, sau đó xoay người lại, ánh mắt xanh đén giờ đây toàn màu đỏ, bàn tay nâng lên, nhắm ngay cổ họng nam tử.
“Hoàng thượng!” Nói chậm nhưng hành động nhanh chóng, Mạc Thương kêu một tiếng, chợt chạy đến che chắn cho thân thể Tiên Vu, “Hoàng thượng, không thể làm vậy!” Nam tử như bị trúng tà, bàn tay nhanh như gió đánh vào vai Mạc Thương, cánh tay hắn huyết nhục mơ hồ, Tiên Vu không còn quan trọng nữa, trong lòng có một âm thanh thúc giục giết hắn, hắn đáng chết.
Nam tử mệt mỏi, hắn kinh ngạc nhìn máu trên cánh tay, lại nhìn Mạc Thương đang nằm trong vũng máu, đầu tiên cười một nụ cười quỷ dị, sau đó trợn tròn mắt.
“Hoàng huynh!” Sau lưng truyền đến giọng nói của Kim Huy, Kim Minh yên lặng, sau khi nhìn nam tử, ánh mắt nghi hoặc, hắn làm sao vậy, tại sao lại giết chết Mạc Thương, nhưng trong lòng có một âm thanh cổ vũ hắn không được ngừng tay.
Rốt cuộc hắn bị làm sao vậy?
“Hoàng huynh!” Kim Huy tiến lên nhìn Mạc Thương đang nằm trong vũng máu mà ngẩn người.
Kim Minh xoay người, nhìn ánh mắt Kim Huy, con mắt đầy thất vọng.
“Hoàng huynh, ngươi làm sao vậy?” Kim Huy bị ánh mắt Kim Minh nhìn sợ hết hồn, tiến lên vịn lấy hắn, một thời gian ngắn sau, Kim Minh ngất xỉu.
“Mau xem Thái tử Tiên Vu có chết hay không?” Kim Huy vội vàng phân phó, Nhung Thiên khẩn trương vươn cánh tay kiểm tra, lắc đầu một cái, “Nhưng mà vết thương không nhẹ, Vương gia ngài xem…”
“Đưa đi, truyền thái ý!” Kim Huy nhỏ giọng ra lệnh, ôm lấy Kim Minh đưa ra ngoài, ánh mắt bất an từ từ mở lớn.
Số lần Kim Minh ngất xỉu ngày càng nhiều, chứng tỏ hắn sắp biến mất sao? Nhưng mà, trước ám thất, hắn lạnh lùng nhìn vết máu đã khô, gió thổi bay áo bào của hắn, lá vang rơi xuống đậu trên vai hắn, làm cho lòng hắn cảm thấy trống vắng.
Liễu Nha lo lắng đắp chăn cho Kim Minh. Dưới ánh nến, chiếc áo gấm màu xanh càng làm cho khuôn mặt hắn trắng bệch, hai mắt nhắm chặt lại với nhau.
“Rốt cuộc có chuyện gì xảy ra?” Liễu Nha đứng dậy hỏi Kim Huy.
Kim Huy nhìn nàng, chợt giật mình, trong nháy mắt ánh mắt tối lại, nhưng rất nhanh đã khôi phục lại bình thường, hắn không trả lời câu hỏi của Liễu Nha, chỉ đột nhiên hỏi một vấn đề: “Ngươi có tin trong người hắn còn một người tốt bụng hay không, trừ Kim Nhật?”
Liễu Nha ngẩn ra, kiên quyết lắc đầu.
Kim Huy cười lạnh, từ từ mở miệng: “Hắn muốn giết chết Tiên Vu!”
“Cái gì? Tại sao lại như vậy?”
“Bởi vì Mạc Tang tìm được Tiên Vu ở trong khu rừng hắc ám, hoàng huynh cho rằng hắn có liên quan đến khu rứng hắc ám!”
“Không phải vậy, tại sao hắn có thể liên quan đến khu rừng hắc ám được, trước khi hắn đến, khu rừng hắc ám vốn đã tồn tại!”
“Không sai, mọi người đều tin hắn không liên quan đến khu rừng hắc ám, nhưng Hoàng huynh không tin, có lẽ hắn muốn Kim Lang vương triều bị diệt vong!” Kim Huy lạnh lùng nhếch môi, khóe môi đầy châm chọc.
“Sẽ không, không thể nào!” Liễu Nha kích động lắc đầu, vẻ mặt không dám tin: “Bây giờ Tiên Vu như thế nào rồi!”
“Không chết nhưng bị thương rất nặng!” Kim Huy rũ mắt im lặng một lúc, từ từ mở miệng: “Có một người ngươi cũng quan tâm, hắn sắp chết!”
Liễu Nha cả kinh: “Là ai?”
“Mạc Thương!”
Bộp, có gì đó rơi xuống lòng nàng, rung động một hồi, cuối cùng chính là đau lòng.