Chàng Thiếu Niên Xinh Đẹp Của Tôi

Chương 3: Em trai rất phản nghịch



Kinh Di luôn có thói quen dậy sớm, cô từ nhỏ lớn lên bên cạnh bà ngoại, tính cách có chút giống bà của cô, nhìn thấy ai cũng có dáng vẻ ôn hoà, làm việc thì cẩn trọng tỉ mỉ, thân thể cũng quen ngủ sớm dậy sớm, 6 giờ mỗi ngày, đúng giờ thức dậy, không ngủ nữa, cũng ngủ không được.

Ở Tạ gia thì thói quen ấy vẫn không bị ảnh hưởng.

Mặc xong quần áo bước ra cửa, lúc đi tới cửa phòng của Tạ Ngọc Võng nghe thấy bên trong có động tĩnh, trong đầu nhịn không được suy nghĩ một chút, đây là, cậu... lớp 11, là phải dậy sớm đọc sách sao...

Dì giúp việc của Tạ gia dường như chỉ làm bữa trưa và bữa tối, không làm chút gì cho cậu chàng ăn, thân thể thanh niên đang tuổi phát triển, sao có thể bỏ bữa sáng? #Kithara_team#

Nhà Kinh Di buổi sáng thích ăn bánh mỳ, nước canh của mỳ Tô Thị, thêm một chút thức ăn, hương thơm có thể lập tức dậy mùi, mở ra một ngày tâm tình tốt.

Đồ trong tủ lạnh thật ra đầy đủ cả, Kinh Di chọn ra mấy thứ liền bắt đầu nấu, đúng lúc chuẩn bị xào đồ ăn thì nghe thấy tiếng bươc chân, chắc là Tạ Ngọc Võng, lúc này Tạ Ngọc Ngô tuyệt đối sẽ không rời giường, nghĩ đến đây, Kinh Di một bên vội vàng làm việc trong tay một bên lớn tiếng gọi: "Là Võng Võng sao? Chị làm bữa sáng, em mang theo ăn lúc đi học đi."

Không thấy tiếng trả lời, Kinh Di theo bản năng quay đầu lại nhìn, chàng trai mang cặp sách chớp chớp đôi mắt to mênh mông sương mờ nhìn cô, cư nhiên không phản ứng lại, biểu tình kiểu trong nhà làm sao nhiều thêm một "Điền Ốc cô nương".

Kinh Di cười với chàng trai, nói: "Chào buổi sáng."

Cậu vậy mà sợ cô tới mức lùi về sau một bước, cúi đầu, thật vất vả mới từ nặn ra một câu: "Chào buổi sáng."

Âm sắc rất hay, đẹp động lòng người, nếu như không nói cứng đờ lại lãnh đạm như vậy.#Kithara_team#

Nhưng cũng may, Tạ Ngọc Võng tuy tính tình đạm mạc, song gia giáo từ trước tới nay rất tốt, lễ nghĩa chu toàn, vẫn biết đem chén đũa, thìa muỗng chuẩn bị đầy đủ, sợ mặt bát quá nóng, còn chủ động đem hai cái bát lên bàn.

Thật là chàng trai trẻ khiến người ta chán ghét không nổi.

"Mùi vị của mỳ vẫn được chứ? Liệu có nhạt không?", Kinh Di nhìn Tạ Ngọc Võng vùi đầu ăn mỳ, hỏi.

Chàng trai vùi đầu ăn mỳ, lí nhí nói câu: "Ăn rất ngon, cảm ơn... chị Kinh Di."

Kinh Di chỉ có thể nhìn thấy lọn tóc xoăn nhỏ trên đầu của chàng trai rung rung, thật là yêu không hết.

- ----------------------------

Tạ Ngọc Ngô không ngoài dự đoán ngủ đến 12h, ra khỏi phòng đã ngửi thấy mùi nước cam, đi theo mùi vị kia tới phòng bếp, Kinh Di đang hứng thú bừng bừng với dì giúp việc tham khảo trù nghệ.

"Nấu cái gì mà thơm vậy?" Tạ Ngọc Ngô từ phía sau ôm Kinh Di.

Kinh Di cố ý cười cô: "Tớ tưởng ai, thì ra là đại tiểu thư xuống khuê lâu rồi?"

Dì giúp việc cũng đứng sang một bên cười nói: "Ngọc Ngô hôm nay dậy quá muộn rồi."

Tạ Ngọc Ngô phối hợp với họ, làm ra dáng vẻ "uỷ khuất" nói: "Dì, dì cũng quá bất công, Kinh Di vừa tới đã ghét bỏ cháu rồi."

Ba người cười òa lên.

Tạ Ngọc Ngô nhai đồ ăn bên cạnh hỏi: "Kinh Di, cậu vẫn sáu giờ dậy à?"

Kinh Di "ừ" một tiếng, nhớ tới cái gì đó, nói: "Tớ còn làm bữa sáng cho Võng Võng ăn, em ấy rất ngoan nha, ăn hết toàn bộ rồi, canh cũng chẳng sót."

Tạ Ngọc Ngô há hốc miệng, quên cả nhai cơm, giật mình hỏi: "Thật hay giả, Võng Võng ăn bữa sáng cậu làm?"

"Thật mà, sao vậy?", Kinh Di hỏi.

Bả vai Tạ Ngọc Ngô trĩu xuống, lẩm bẩm nói: "Tiểu tử này thật biết nhặt đồ ngon để ăn, sớm biết tớ cũng dậy sớm rồi."

Dì giúp việc nghe thấy lời này liền không lưu tình nói: "Cái gì mà dậy sớm, hai chị em các cháu có bao giờ để dì qua làm bữa sáng đâu."#Kithara_team#

"Dì!", Tạ Ngọc Ngô xấu hổ không nói được gì.

- ----------------------

Hai ngày nay Bắc Kinh nóng muốn chết, Kinh Di lại cực kỳ sợ nắng nóng, kế hoạch sau cơm trưa đi ra ngoài cứ thế bỏ đi. Kinh Di kỳ thực không sao cả, cô vốn không thích chỗ đông người, nói dễ nghe một chút thì là tính thích yên tĩnh, còn không chính là làm biếng. Tạ Ngọc Ngô tuy muốn chơi, nhưng chỉ cần ở chung với Kinh Di, cô cũng không để ý ở nhà hay bên ngoài.

Không dễ gì mới tới buổi chiều, hai cô gái nhỏ chuẩn bị nhân lúc mặt trời xuống núi ra bể bơi trong hậu viện bơi một lúc, nhưng mới đem đồ tắm ra thì Tạ Ngọc Võng đã trở về, trong tay vẫn còn ôm một đống sách.#Kithara_team#

Rõ ràng không phải lúc tan học.

"Võng Võng, em trốn học?", Tạ Ngọc Ngô hỏi.

Tạ Ngọc Võng làm bộ dạng lơ đãng, ánh mắt bay tới Kinh Di của cậu, cười tủm tỉm, nói: "Em hôm trước đã nói qua với chị rồi, hôm nay em nghỉ hè."

Tạ Ngọc Ngô "à" một tiếng, cười ngại ngùng nói bản thân quên rồi, còn hỏi một câu: "Chị và chị Kinh Di định đi bể bơi, em muốn đi cùng không?"

Cũng không trông mong gì vào cậu nhóc này đồng ý, ai biết cậu "ừ" một tiếng sau đó liền lên lầu thay quần áo.

Tạ Ngọc Ngô lo lắng Kinh Di để ý, Kinh Di lập tức nói: "Để ý cái gì, em ấy vẫn là một đứa trẻ mà."

"Nhóc nhà cậu có đứa nào cao một mét tám bảy không mà đứa trẻ?"

"Ngọc Ngô, chúng ta so với Võng Võng lớn hơn bốn tuổi."

"Cũng phải..."

Kinh Di thích nghịch nước, nhưng trên thực tế cô căn bản không biết bơi, nên chỉ có thể ngồi trong cái phao trôi trên mặt nước nhìn Tạ Ngọc Ngô giống mỹ nhân ngư, qua qua lại lại bên người cô.

Nhưng cũng rất vui vẻ.#Kithara_team#

Kinh Di nhìn động tác của Tạ Ngọc Ngô, muốn học một chút, nhưng cô duỗi chân một cái, thiếu chút nữa cả người lật nhào trong nước, cũng may có một bàn tay giữ chặt cô.

Là Tạ Ngọc Võng.

Cậu chỉ mặc mỗi quần bơi, ngồi xổm bên cạnh bể bơi, một bàn tay đỡ bả vai Kinh Di, thấy cô đã ổn định lập tức buông ra, mười phần thân sĩ.

"Không phải thế.", Tạ Ngọc Võng cụp mi mắt xuống, có vẻ sợ sệt nói.

Kinh Di không khỏi đắm chìm trước dáng người của cậu trai trẻ, nhìn thì có vẻ rất gầy, nhưng vừa cởi quần áo ra thì cơ bụng cùng đường nhân ngư kia, thật sự rất đẹp.

"Sao?", Kinh Di nghe không hiểu ý cậu.

Tạ Ngọc Võng ngoan ngoãn giải thích cho cô: "Chị Kinh Di, vừa nãy tư thế của chị không đúng, rất dễ bị lật."

Còn không phải sao, cô vừa nãy thiếu chút nữa uống một bụng nước rồi.

Bên đó Tạ Ngọc Ngô thấy em trai tới rồi, ngồi xổm bên cạnh bể bơi cũng không xuống, không biết đang cùng Kinh Di nói cái gì, khuôn mặt đỏ bừng, sao lại thấy ngoan ngoãn vậy, giống như một chú cún nhỏ đợi chủ nhân khen.#Kithara_team#

Thực ra, Tạ Ngọc Võng không phải là người dễ gần, ngược lại, cậu đối với người xa lạ luôn ít nói, càng miễn bàn tới nữ giới, tuy cô luôn nhắc tới Kinh Di với cậu. Nhưng biểu hiện này của cậu thực sự có chút kỳ lạ, từ hôm qua đến giờ, cơ hồ vẫn luôn xoay quanh Kinh Di, chẳng lẽ cậu...

Tạ Ngọc Ngô càng nghĩ càng cảm thấy không tin được, muốn thử cậu.

Nghĩ vậy, liền vẫy tay với hai người, nói: "Tạ Ngọc Võng, em mau xuống hồ, chỉ chị Kinh Di của em bơi lội, chị không được, không dạy cho cậu ấy nổi!"

Kinh Di có chút ngại ngùng, vừa muốn nói không cần, lại thấy Tạ Ngọc Võng lập tức nhảy xuống, không bàn nhiều, như sợ chị mình đổi ý.

"Võng Võng..." Kinh Di gọi Tạ Ngọc Võng một tiếng.

Tạ Ngọc Võng đã xuống nước, thân cậu đủ cao để đứng trong bể bơi, nghe vậy chớp đôi mắt sáng nhìn Kinh Di.

Kinh Di cười rồi lại cười: "Em không đồng ý cũng không sao, chị bơi phao không khác mấy."

Tạ Ngọc Võng ngẩng người rồi gật đầu nhìn cô, nói: "Đồng ý."

Sợ Kinh Di đổi ý, cậu lại nói: "Em đồng ý, chị Kinh Di.", biểu tình kiên định có lực.

"Được rồi! Cảm ơn Võng Võng!"

Đứa trẻ này thật ngoan, Kinh Di nghĩ trong lòng.

Tạ Ngọc Võng dạy rất tốt, nhưng cậu tuy nhiệt tình, lại cũng mười phần giữ lễ, có thể không chạm vào Kinh Di tuyệt đối sẽ không động, mắt chỉ hướng từ cổ Kinh Di trở lên, không có ý nhìn bừa chút nào.

Kinh Di cảm thán Tạ gia giáo dục tốt, Ngọc Ngô và Võng Võng đều được dạy dỗ cẩn thận, cô cũng là một người hiểu lễ giáo, nhìn chàng trai này đối nhân xử thế phải gọi là không tìm ra thiếu sót.

Nhưng đáng tiếc, dù Tạ Ngọc Võng tận tâm tận lực chỉ dạy như thế nào, Kinh Di vẫn học không được, phí nửa ngày mà chỉ có thể bám vào phao bơi.

Tạ Ngọc Võng vội an ủi: "Tập bơi không phải một lần là xong, kiên trì học sẽ được, vấn đề không phải ở chị Kinh Di!"

Kinh Di bị biểu tình nghiêm túc của cậu chọc cười, trong lòng ấm áp, thuận tay xoa xoa đầu Tạ Ngọc Võng giống như chú cún ngoan, nói: "Uhm, Võng Võng dạy rất tốt rồi!"

Tạ Ngọc Võng được xoa xoa liền cảm thấy thoải mái, vừa muốn nói gì đó đã thấy Tạ Ngọc Ngộ đạp nước qua đây.

Tạ Ngọc Võng theo bản năng chắn trước người Kinh Di, nước té vào mặt cậu, chị cậu phía đối diện đắc ý cười, cơ hồ nhìn em trai của cô thành bộ dạng gà rớt vào nồi canh vô cùng thú vị.#Kithara_team#

Kinh Di bị Tạ Ngọc Võng che trong lồng ngực, chóp mũi đặt ở xương quai xanh của cậu, mơ hồ có thể ngửi được mùi hương thanh dịu trên người cậu.

Hai người đều chưa định thần trở lại, nước tiếp tục bị tạt qua đây, tiếng cười của Tạ Ngọc Ngô giống như chuông bạc: "Tới nào, vui vẻ nào!"

Vì thế trận thuỷ chiến bởi vậy mà nhen lửa, vốn là Kinh Di và Tạ Ngọc Võng đối chiến với Tạ Ngọc Ngô, nhưng chơi lại chơi cuối cùng trở thành hai người con gái cùng nhau đấu lại Tạ Ngọc Võng, Kinh Di còn tốt nhưng Tạ Ngọc Ngô bắt nạt em trai mình theo thói quen, thiếu chút nữa cưỡi lên đầu cậu đem cậu ấn vào nước, vẫn là Kinh Di ngăn cô lại, sợ cậu nhóc bị sặc nước không thoải mái lại vỗ vỗ vào lưng giúp cậu thoải mái, nhìn Tạ Ngọc Ngô trực tiếp ăn giấm, đem Kinh Di kéo về phía mình.#Kithara_team#

Tạ Ngọc Võng ngừng tại chỗ, ngơ ngẩn cảm nhận dư vị bàn tay mềm mại không xương của Kinh Di quẹt qua sống lưng cậu.

Dư vị thật sự hấp dẫn vô cùng.

(ง •̀ω•́)ง(ง •̀ω•́)ง(ง •̀ω•́)ง

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.