Chẳng Tìm Thấy Người

Chương 1: Sông dài



[Chào buổi sáng.]

Tiếng thông báo vang lên “ting” một tiếng, Trần Hải Thiên ngẩng đầu liếc nhìn màn hình máy tính, đoạn lại cúi đầu luồn tiếp thắt lưng qua đỉa quần bò.

[Chào buổi sáng?]

Trần Hải Thiên lật lật mấy cái áo sơ mi lựa đồ, cuối cùng chọn chiếc dạ caro tối màu.

[Ể, xác yêu.][1]

Xác yêu cái con khỉ. Có nên đeo tất không nhỉ? Đói quá đi mất. Sắp muộn tới nơi rồi. Tí nữa sẽ đến đường Tân Sinh Nam. Mĩ Lị chắc lại đứ đừ sau cơn say rồi đây. Hàng loạt suy nghĩ rối rắm nảy lên trong đầu Trần Hải Thiên, anh ngước nhìn vầng thái dương như sắp thiêu cháy hòa tan con người bên ngoài cửa sổ, bèn vứt luôn đôi tất lại vào tủ quần áo.

[Hơn bốn mươi năm cống hiến hết mình cho cách mạng quốc dân…]

Clgt? Trần Hải Thiên đóng tủ quần áo lại, nhào qua phía máy tính, gõ như chớp vài chữ: [hqi nsp tjka uu an my imno sjhhl]. Lúc gõ xong gửi đi, anh mới chợt nhận ra mình quên đổi bộ gõ, tất cả xảy ra gần như chỉ trong một chớp mắt.

Một chớp mắt. Trần Hải Thiên nghĩ, một chớp mắt tương đương với một suy nghĩ, cũng tương đương với 0.018 giây…

[Anh tải bộ gõ Cúc Hoa không che mạnh[2] phiên bản màu xanh lá coi, đảm bảo hết lỗi đổi bộ gõ.] Chưa tới hai giây, tin nhắn trả lời hiện lên trên màn hình máy tính Trần Hải Thiên.

Anh cầm balo, vừa kiểm lại ví tiền, máy ảnh, điện thoại, xác nhận hết thảy ở bên trong, vừa với tay ra gõ chữ: [Dùng bộ gõ Cúc Hoa thì có nhiều hoa cúc lắm hả?]

[Anh ảo tưởng hão huyền vào cuộc đời quá đấy, đây chỉ là một bộ gõ bình thường xài ngon ok?]

[Còn ngon hơn bộ gõ Thương Hiệt không che cực mạnh[3] tôi đang xài luôn?]. Muộn giờ rồi, đừng có xàm xí với tên này nữa, anh tự mắng mình.

[Cái này thì tôi không rõ. Nói thật thì Súng Thần Công Ngây Thơ[4] như tôi chỉ biết dùng bộ gõ Cúc Hoa không che mạnh thôi, nên không so sánh được. Song anh có thể tìm phần mềm hỗ trợ là “công cụ mở rộng”, nghe nói giờ mà tải xuống là được tặng một thùng nhựa đường đấy…]

[mgb buhu.][5] Trần Hải Thiên vứt một tin nhắn qua cắt ngang đối phương, không làm như thường mà ấn luôn vào nút x đỏ góc trên bên phải trang web, vội tắt máy tính, lao ra ngoài, lái xe máy tới tòa án.

“Dung tục.” Anh không khỏi bật thốt mắng, âm thanh vang vọng trong mũ bảo hiểm.

Người dung tục không phải là kẻ tự xưng là “Súng Thần Công Ngây Thơ” mà là chính bản thân anh – kẻ luôn hùa theo sự dung tục của y. Cơ mà tay đó thú vị thực sự, anh không kìm được bật cười, quả đúng là một tay thần kinh chuyên tấu hài.

Lúc anh dừng xe máy ở bên ngoài tòa án thì nhìn thấy ba người ngồi thành một hàng ngang ở cửa, hai nam một nữ, cả đám đều mặc đồ lòe loẹt, người tóc vàng tóc đỏ, rồi còn highlight trắng xanh. Trong biển người công sở ăn mặc chỉnh tề, bọn họ trông cực kỳ quái gở xốn mắt.

Tháng 7 cô hồn, A Di Đà Phật. Trần Hải Thiên thầm nói trong lòng, đi đến chỗ bọn họ.

“Hey, không ngờ ông lại đến muộn đấy.” Người phụ nữ tóc ngắn, đỉnh đầu vàng kim rã rời giơ tay lên vẫy anh.

“Tôi bị một tay bạn trên mạng hại cho… Mĩ Lị,” Trần Hải Thiên dòm chân của người phụ nữ nọ, “Bà đi dép lê trắng xanh?”

“Có quy định kết hôn thì không được đi dép lê hở?” Lương Mĩ Lị ngồi bên cầu thang, vung vẩy dép lê uống cà phê, tay phải đung đưa kẹp điếu thuốc lá, mái tóc vàng lấp lánh dưới ánh nắng: “Tôi nôn nao vật vã sau cơn say, đau đầu gần chết mà còn nhớ được phải tới đây kết hôn là tốt lắm rồi đấy, ok? Ông còn bắt bẻ tôi mặc gì nữa hử, với cả đừng có gọi tôi là Mĩ Lị trước mặt mọi người nữa đi, tôi tên là Natasha.”

“Ok, Hatawa.” Anh né người khỏi làn khói thuốc phả tới từ Mĩ Lị, “Vật vã thế cũng tốt, có vậy bà mới được uống loại cà phê vị cháy khét này chứ.”

Có thể nói rằng, Lương Mĩ Lị là hồng nhan tri kỷ của Trần Hải Thiên. Nhưng Lương Mĩ Lị lại không nghĩ thế, “Hồng nhan? Tôi thì hồng với nhan gì chứ? Tụi mình là soulmate, cưng biết chưa, Tiểu Vạn Vạn, chúng ta là chị em thối của nhau!”

“Mĩ Lị, ờ thì tôi thối, nhưng tôi cũng đâu coi bà là em tôi.” Trần Hải Thiên ơ hờ đáp trả.

Khi ấy, Lương Mĩ Lị hẵng đang học năm ba khoa Quảng cáo Đại học Bách thú[6], bạn trai anh là bạn cùng phòng với bạn gái Mĩ Lị, thời gian nhân từ mang bạn trai bạn gái họ đi, vô tình tàn nhẫn chỉ giữ lại chị em thối Lương Mĩ Lị của anh.

“Mĩ cái đầu ông, Lị cái đầu ông, Natasha! Tôi tên là Natasha!” Lương Mĩ Lị lấy bút viết xuống tên: Hatawa.

“Hatawa?”

“Ha cái vẹo gì, đây là tiếng Nga, tiếng Nga đó, nghe ảo diệu nhể, đọc là Natasha, Na-ta-sha.”

“Ờ, Mĩ Lị, tôi đói rồi.”

“Mĩ con khỉ nhà ông! Trần Tiểu Vạn!!!”

Khi nhìn thấy bộ dạng phát rồ nổi điên của Lương Mĩ Lị, thi thoảng Trần Hải Thiên không khỏi ghen tỵ ước ao. Cô là người ruột để ngoài da, vui thì cười, buồn thì khóc, khó chịu thì cáu bẳn bực dọc, cười thỏa khóc đã, cảm xúc qua đi lại tự do tự tại sống, tựa như khi giẫm vào một vũng nước, dẫu cho bị ngập tới mắt cá chân, thì chỉ cần nhẹ nhàng giũ vài cái là cả người lại khô ráo thoải mái.

So với cô, cảm xúc của Trần Hải Thiên tựa con sông băng trên ngọn núi Himalaya, nhìn thì bình lặng im lìm đấy, nhưng sức tàn phá lại khiến trời long đất lở.

Trần Hải Thiên quay đầu nhìn chú rể tóc đỏ, mặc quần đi biển màu quýt, đang ngồi xổm bên cạnh Lương Mĩ Lị: “Kể ra bọn bà cũng đẹp đôi phết.”

“Lại chả, tôi và Ngũ A Ca trên trời chẳng chia lìa, dưới lầu mua ba đôi.” Lương Mĩ Lị hớp trọn một ngụm to cà phê cháy khét, vươn tay quàng vai Ngũ A Ca.

“Ba đôi gì cơ?”

“Carrefour[7] ở dưới bán ba đôi 50 Đài tệ.” Lương Mĩ Lị nâng chiếc dép lê trắng xanh ở chân phải lên, “Rẻ ối.”

“… Ngũ A Ca, anh muốn kết hôn với Mĩ Lị thật hả?” Trần Hải Thiên quay qua hỏi.

“Nếu tòa án mà cho anh lấy A Minh thì việc gì anh phải kết hôn với Natasha?” Ngũ A Ca như người không xương dựa vào bả vai người đàn ông bên cạnh, thong thả trả lời: “Pháp luật bất nhân buộc anh phải bất nghĩa, chẳng mất mát gì thì tội gì mà không lấy?”

“Đúng thế, Natasha và Ngũ A Ca lo vụ kết hôn, còn tôi và Ngũ A Ca lo chuyện đi trăng mật.” A Minh ra dấu thắng lợi, “Còn cậu thì chăm mèo cho chúng tôi, yeah…”

“Phắn đê…”

“Đi thôi, kết hôn nào! Đám gay mấy ông đừng có rề rà nữa”, Lương Mĩ Lị rít thật mạnh hai hơi cuối, ngẩng cái đầu ong ong vì say rượu lên, đứng dậy, “Nhanh nhẹn lên! Tôi còn phải mua đồ ăn sáng về cho bạn gái tôi nữa đấy!”

Bốn người hùng hổ đi lên tầng hai, tìm thấy văn phòng công chứng, bên trong đã có hai đôi cùng đám đông bạn bè họ hàng, ai nấy đều trang điểm lộng lẫy, vui mừng phấn khởi, cười nói ầm ầm.

Bọn họ đồng loạt đi sang bên phải, cứ như là sợ dính phải virus dị tính đáng sợ, chỉ muốn cách đám người này càng xa càng tốt. Ngũ A Ca và Lương Mĩ Lị đứng phía trước đợi người chủ hôn, Trần Hải Thiên và A Minh ngồi ở hàng cuối cùng trong phòng dự lễ.

“Đây là lần đầu tiên tôi làm người chứng hôn.” A Minh khẽ nói với Trần Hải Thiên, “Nhìn chồng mình kết hôn với một người phụ nữ, cứ quái dị thế nào ấy.”

“Kể ra thì không thể coi Lương Mĩ Lị là nữ được, bồ ấy còn man hơn Ngũ A Ca.” Trần Hải Thiên vừa mới dứt lời đã cảm nhận được ánh mắt giết người sắc như dao của Ngũ A Ca ở phía trước, và cả những ánh mắt tò mò từ đám bạn bè thân thích của hai đôi vợ chồng mới cưới còn lại ở phía trái. Mà lối đi ở giữa như một con sông vô tận, ngăn đôi khung cảnh hạnh phúc hân hoan, bên thì là người dị tính mừng rỡ sung sướng vì được hưởng quyền lợi kết hôn, bên là những người đồng tính dửng dưng lạnh lùng lợi dụng quyền lợi kết hôn.

“Tôi cũng nộp thuế như họ, thật không công bằng.” A Minh nhìn phía bên kia, lẩm bẩm nói.

“Thế giới này rặt những điều bất công.” Trần Hải Thiên lẳng lặng đáp, từ lâu anh đã học được cách thôi đòi hỏi sự công bằng với cuộc đời này, “Điển hình là chuyện bọn anh thì đi Italy hưởng tuần trăng mật, còn tôi thì phải ở Đài Bắc trông mèo cho các anh.”

“Cậu em Tiểu Vạn, đâu thể nói thế được.” A Minh huých huých Trần Hải Thiên, “Cậu mà không nhặt Miêu Miêu về thì tôi với Ngũ A Ca đã không phải làm cha nuôi của nó…”

“Cứ Miêu Miêu này Miêu Miêu nọ, anh không đặt cho nó được một cái tên tử tế à?”

“Lỡ mà đặt bừa thì mẹ nó sẽ không vui.” A Minh cười hề hề, “Cơ mà cậu ít khi ở nhà thế, bạn trai cậu có thể chăm nó giúp không?”

“Tên đó? Chia tay từ tuần trước rồi.”

“Sao vậy? Sắp được ba tháng rồi cơ mà?”

“Chẳng có gì, cãi vã vớ vẩn ấy mà, chưa nói được vài câu anh ta đã bảo hay là chia tay đi, tôi nói ok, vậy thì chia tay.” Trần Hải Thiên nhún vai, hờ hững nói.

“Anh ta nói vậy đâu phải muốn chia tay thật…”

“Tôi biết, nhưng tôi đã cho anh ấy ba cơ hội rồi. Tôi đã từng nói với anh ấy rằng, lời nói có trọng lượng, đừng nói những lời không thật lòng, còn nếu đã nói thì đừng trách người khác coi đó là thật.” Trần Hải Thiên không phải người khó tính quá đáng gì, nhưng làm chuyện gì cũng phải có chừng mực, tình cảm đâu phải thứ thích nói là nói, hay dùng để dọa dẫm? Anh đã vẽ ra ranh giới, cho đối phương cơ hội, song chỉ vậy mà thôi.

“Sau đó thì sao? Thế là chia tay?”

“Ừ.” Ngày hôm đó anh nhìn người ấy thu dọn đồ đạc, xong xuôi mở cửa tiễn đối phương, nói gọn lỏn: “Thuận buồm xuôi gió”.

“Thuận buồm xuôi gió? Mỗi vậy? Đá tôi xong rồi cũng không thèm chào lấy một câu?” Người nọ xách hành lý, mỉa mai vặn hỏi.

“Tôi không đá anh, chính anh là người nói chia tay.” Trần Hải Thiên bình thản nói, thậm chí giọng còn thấp thoáng ý cười: “Nếu như anh cảm thấy tôi đá anh, thì đó là chuyện của anh.” Nói xong, chẳng buồn do dự giây nào, anh đóng cửa cái “rầm”. Anh không ham mấy trò dằng dưa lãng nhách, cũng không rảnh đi an ủi xoa dịu tâm trạng người khác.

“Quả là Viên Sơn[8] Trần Tiểu Vạn.” A Minh chậc chậc tấm tắc, cười lắc đầu, “Gặp thần giết thần, đánh đâu thắng đó.”

“Anh coi tôi là Thập Nhị Thiếu Gia phố Miếu hở?”[9] Trần Hải Thiên lừ A Minh.

“Hề hề, ôi chủ hôn tới rồi kìa, chồng tôi sắp kết hôn rồi.”

Quá trình công chứng kết hôn nhanh bất ngờ, chỉ thấy chủ hôn ở trên bục nói vài câu: “Chú rể Ngô Vĩnh Kỳ, cô dâu Lương Mĩ Lị…” sau đó đóng dấu, chưa tới 10 phút đã nghe thấy chủ hôn nói: “Rồi, giờ chú rể có thể hôn cô dâu.”

“Hở?!” Hình như Ngũ A Ca không ngờ vẫn còn đoạn này, sững người quay đầu nhìn Lương Mĩ Lị.

“Ôi, chồng ơi, qua đây hôn cái nào!” Lương Mĩ Lị nhào qua, hôn một cái thật mạnh thật kêu lên miệng Ngũ A Ca.

“A ~~~ Cái đồ les đàn ông[10] kia, đừng có sàm sỡ chồng ông!” A Minh ở dưới gầm lên.

Còn Trần Hải Thiên thì xém cười chảy cả nước mắt. Bởi vì từ trước tới nay, ba thứ tình yêu – hôn nhân – hạnh phúc chưa bao giờ là một hằng đẳng thức, bởi vì thế gian này chẳng hề công bằng. Bởi vì giữa hàng vạn hàng ngàn người anh đã từng nếm trải được ái tình, nhưng cuối cùng lại chỉ đành buông bỏ mặc tình yêu trôi. Bởi vì có một số thứ, dẫu anh làm cách nào cũng chẳng thể có được.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.