Đợt không khí lạnh cuối cùng trong năm ùa đến vào ba ngày trước Giáng sinh. Trần Hải Thiên thích thời tiết kiểu này, anh sẽ mặc áo len xám đậm với măng tô đen, 2 giờ chiều ra khỏi nhà, ngồi tàu điện ngầm, tới khoảng 2 giờ 45 sẽ đến Hey My, cởi măng tô xuống giũ vài cái treo lên giá áo gỗ, uống cốc trà nóng, nghe hơi ấm len lỏi tới từng ngóc ngách trong huyết quản, chấm công vào làm, quá trình ấy mới ngọt ngào ấm áp xiết bao.
4 giờ tới 5 rưỡi chiều là khoảng thời gian nhàn rỗi sung sướng nhất của anh, bởi bấy giờ đã phục vụ xong hết những khách buổi chiều, thi thoảng mới phải thêm nước, khách ban tối hẵng còn đang bận ăn uống hoặc đang chen chúc kẹt cứng trên đường. Anh có thể tự do thảnh thơi lượn lờ nơi quầy bar, học pha cà phê truyền thống hay áp suất, nhân tiện tự pha cho mình một tách.
Tận dụng thời gian làm việc để pha cà phê là một chuyện cực kỳ ý nghĩa với Trần Hải Thiên, chỉ cần Lương Mĩ Lị không xuất hiện thì tất cả đều xứng đáng với hai chữ “hoàn mỹ.”
“Tôi vừa gặp một bạn trên mạng, nhìn cũng được phết, nói chuyện cũng ok.”
Ngày hôm đó, vẫn như mọi khi Lương Mĩ Lị lại phá tan mong ước của anh, xuất hiện đúng lúc quán cà phê gần đóng cửa.
“Rồi sao?” Trần Hải Thiên rửa cốc hỏi. Giờ quán đã hết khách, Tam Khẩu đang ở bên đang vắt chân chơi PSP.
“Lúc gặp tôi, 2/3 thời gian cổ gọi điện thoại, 1/3 thời gian còn lại thì chụp ảnh, hết chụp đồ ăn chụp đồ uống đến tự sướng.” Vẻ mặt Lương Mĩ Lị như thể bị ba miếng bánh ga tô ụp lên mặt, “Là do sức hấp dẫn của tôi bằng 0 hay bởi thế giới này biến hóa quá nhanh vậy ông?”
“Chắc vế trước đấy, ơ cơ mà đáng ra lúc này bà phải đi làm chứ nhỉ?” Trần Hải Thiên lau khô tay, đẩy cửa quầy bar đi ra.
“Mới xin nghỉ hôm qua xong, tôi đã chứng kiến đủ thứ mình muốn rồi. Mấy năm nay chuyện tôi nghe với nhìn đủ để viết 20 cuốn sách ấy chớ.” Lương Mĩ Lị thở hắt ra: “Nghỉ một thời gian đã, sang năm tìm công việc khác.”
“Muốn tìm việc ở lĩnh vực gì?” Trần Hải Thiên lấy chổi ẩy ẩy vào giày Lương Mĩ Lị: “Tránh ra cho tôi quét nhà.”
“Gái bán cau, làm một năm khéo phải viết được mười quyển sách.”
“Cỡ bà thì có mà làm gái bán nghêu ấy.”[1]
“Tôi mặc đồ nữ cũng hơi bị xịn đấy nhớ…” Lương Mĩ Lị giận dữ nhìn Trần Hải Thiên, mỉm cười mãn nguyện: “Ngày kia là Giáng sinh rồi, ông ở nhà hở?”
“Ờ.” Trần Hải Thiên không thích mấy ngày lễ, đặc biệt là lễ Tình nhân và Giáng sinh, lễ Tình nhân thì đúng nhảm nhí, Giáng sinh thì bị Tây hóa quá đà. Tuy đa phần mọi người chỉ lợi dụng Giáng sinh để ăn chơi nhảy múa, nhưng anh không muốn hòa vào không khí tưng bừng đó. “Tới giờ đóng cửa rồi, tôi cùng bà đi ăn đêm nhé, bà có chuyện muốn kể hở?”
Bọn họ vùi tay trong túi áo, co người lại dạo bước tới khu kinh doanh buôn bán chợ đêm. Suốt quãng đường chẳng ai hé lời, mãi khi tới quán trứng chiên hàu[2], ngồi xuống rồi Lương Mĩ Lị mới bắt đầu kể.
“Mấy ngày trước, một người bạn tôi chết bởi bệnh lao phổi, từ lúc phát bệnh tới lúc đi chỉ đúng một tuần. Hôm qua mới xét nghiệm, hóa ra là biến chứng của HIV/AIDS.” Lương Mĩ Lị cầm đũa chọc chọc miếng trứng chiên hàu rưới nước tương: “Đến tận lúc chết cậu ấy cũng chẳng hay, phải tới tận hôm qua người yêu cậu ấy mới biết thủ phạm thực sự là HIV/AIDS. Bọn họ là đôi gay bên nhau mười năm, tôi quen họ hơn ba năm, cùng ăn thịt nướng cùng nhau quẩy bar, đêm khuya lái xe đến núi Dương Minh ngâm suối nước nóng ăn rau củ…”
Lương Mĩ Lị đang nói thì chợt khựng lại, bắt đầu ăn trứng chiên hàu.
“Để nguội ăn không ngon đâu.” Lương Mĩ Lị đẩy cái đĩa đã ăn xong, kể tiếp: “Hình như ‘cậu ấy chết rồi’ và ‘cậu ấy chết vì HIV/AIDS’ là hai chuyện hoàn toàn khác nhau.”
“Ừ.”
“Ông mà quen ai thì phải cẩn thận đấy.”
“Ừ.”
“Đừng có mà tình một đêm lung tung.”
“Tôi không thế đâu.”
“Tới lúc tụi mình già rồi mà vẫn còn độc thân thì sẽ làm hàng xóm cho tiện chăm sóc nhau nhé.”
“Thôi đừng.”
Đêm Giáng sinh, Trần Hải Thiên vẫn tan làm đúng 10 giờ như mọi khi, 10 rưỡi về đến nhà, tắm rửa, lên mạng, chat đôi câu với Nothing thì nghe thấy Lương Mĩ Lị ấn chuông cửa.
“Cưng ơi, đừng hoang phí đêm dài, nào, ăn kem Tiểu Mĩ đi.” Cả người Lương Mĩ Lị lấp lánh ánh sáng, cô tự vào phòng bếp tìm hai cái cốc, cầm theo hai hộp kem Tiểu Mĩ vào: “Ăn xong rồi mình đi.”
Lương Mĩ Lị là người có tính cách như chó con, thoải mái không câu nệ, rất kiên nhẫn với bạn bè, thích cười đùa, còn biết làm nũng, có lúc sẽ đột nhiên sợ sự cô độc, nếu buồn bã lo lắng sẽ ăn kem uống cà phê.
Lương Mĩ Lị giải thích: “Cà phê vực dậy tinh thần, kem lạnh xoa xịu cảm xúc.”
Trần Hải Thiên biết sự ra đi của cậu bạn kia khiến Lương Mĩ Lị bị sốc nặng, nảy sinh sự hoang mang với cuộc đời, thế nên mới bất ngờ nghỉ việc. Bởi thế, khi Lương Mĩ Lị cầm kem Tiểu Mĩ xuất hiện, anh không thể đóng sầm cửa hay đuổi cô đi.
Anh lặng lẽ đóng cửa nhà, cầm bình Moka pha cà phê cho hai người. Chỉ thoáng sau, bình Moka rít lên tiếng vang, anh đổ cà phê lên kem rồi bỏ thìa nhỏ vào, đưa cho Lương Mĩ Lị, hỏi: “Đi đâu?”
“Tiểu Mã bán rượu cho tôi hai chiếc vé, ở đường Hòa Bình Đông mới mở một quán bar nhạc điện tử, đi xem đi, Tiểu Mã nói có bốc thăm trúng thưởng đó.” Lương Mĩ Lị quấy kem và cà phê, uống một ngụm hết sạch.
“Đi, hai yêu ma chúng mình quẩy tung Giáng sinh, trở thành nhân vật sáng nhất đêm nay!”
“Yêu ma con khỉ ấy…”
[Tôi đi chơi Giáng sinh đây.] Trần Hải Thiên vừa thay quần áo vừa gửi tin nhắn cho Nothing.
[Tôi đã loáng thoáng nhìn thấy hồ rượu rừng thịt[3] đang chờ đón anh.]
[Này bình thường bốn chữ đó không xài như vậy đâu nhé.] Chỉ có hồ rượu thôi, anh nghĩ.
[Vốn từ của tôi hạn hẹp lắm, chỉ biết gom góp mấy tính từ có sắc thái mức độ khác nhau hoặc gần nghĩa để thay thế thôi.]
“Trần Tiểu Vạn, nhanh lên nào!” Tiếng Lương Mĩ Lị gầm lên vọng tới từ phòng khách.
[Chắc anh chỉ có mỗi hai cụm từ để dùng thôi chứ gì?] Trần Hải Thiên quyết định tốc chiến tốc thắng, cắt luôn mạch tin nhắn của Nothing: [Thế cụm từ còn lại là gì?]
[Ba chú heo con.][4]
Trần Hải Thiên không trả lời tin nhắn của Nothing, đăng xuất đúng theo trình tự. ngôn tình hoàn
Với chuyện trúng số, Lương Mĩ Lị đúng là có khả năng dự đoán như thần. Vào tiết mục bốc thăm trúng thưởng lúc 12 giờ đêm, trong hơn 800 lá thăm chỉ có vỏn vẹn 20 giải thưởng, thế mà Lương Mĩ Lị lại bốc được giải nhất: Một chai rượu Royal Salute.[5]
Lương Mĩ Lị ôm chai Royal Salute nói với Trần Hải Thiên: “Trời ơi số đỏ quá dị, biết đâu đêm nay chúng ta sẽ gặp được Thiên Sứ của đời mình. Bọn Tiểu Mã cung cấp rượu đó, không biết có thể đổi chai này qua loại rượu khác được không.”
“Thì bà cứ giữ lấy, gặp được Thiên Sứ thì chuốc say nàng bằng rượu này rồi rước về nhà.”
Để cho công bằng, lúc 1 giờ rạng sáng, bọn họ cầm chai rượu đến gay bar, uống vại bia với ba lát chanh to. Tới 2 giờ, họ lại ôm rượu lượn tới les bar[6]. Trần Hải Thiên chẳng rõ sau đó mọi chuyện xuôi ngược thế nào, chỉ mang máng hình như anh đã uống lượng bia có thể làm mười người say bí tỉ, mọi thứ trước mắt trôi nổi vô định, cõi lòng lại ấm áp lạ kỳ, nhìn chuyện gì cũng ưng nhìn ai cũng thích, anh và Lương Mĩ Lị cùng cười ầm lên, dẫu chẳng rõ vì sao mình lại cười, tất cả mọi thứ như mớ bòng bong.
Song bữa đó, trừ nhân viên nam đến bắt chuyện với Lương Mĩ Lị ở cửa quán bar nhạc điện tử thì họ chẳng gặp ai nữa, chai Royal Salute cũng không giúp Lương Mĩ Lị ngợp ngụa cô đơn khá hơn chút nào.
Buổi chiều ngày Giáng sinh, khi Trần Hải Thiên tỉnh dậy, nhìn vào gương anh thấy bản thân rệu rạo rã rời tới cùng cực, hai mắt thâm quầng, khí chất trí thức trên mặt bay biến tuốt luốt, tóc tai rối bù như kẻ lang thang, tâm trí thì như còn phiêu du tận nơi nảo nơi nao, bụng sôi ùng ục ùng ục.
Anh vào phòng bếp chiên một quả trứng lòng đào, một quả trứng chín kỹ, pha một cốc cà phê chuẩn vị và một cốc cà phê cháy khét, nướng xấp bánh mì gối rồi phết bơ mà mứt hoa quả thật dày lên.
Tới khi Lương Mĩ Lị bò ra từ phòng khách, anh đưa cô quả trứng chín kỹ, cốc cà phê cháy khét và bánh mì gối phết mứt hoa quả: “Nào, cưng, mừng tụi mình lại bên nhau thêm năm nữa, mau ăn hết đi, ăn xong chúng ta đi cung Hành Thiên[7] đổi vận.”
Với Trần Hải Thiên 27 tuổi, năm nay vừa dài đằng đẵng vừa có quá nhiều chuyện xảy ra. Thế mà cũng sắp hết năm rồi, vào ngày cuối cùng của năm 2005, Trần Hải Thiên bận bịu hí hoáy nấu nướng trong phòng bếp cả buổi chiều, làm bữa tối thịnh soạn, canh cà chua hành tây, salat hoa quả, khoai tây nghiền phô mai, mì Ý trộn thịt băm, bít tết đỉnh đại đỉnh, pudding bánh mì[8], hương thơm say ngọt nóng bỏng tan ra, lan tỏa khắp phòng. Còn Lương Mĩ Lị thì chỉ ngồi ì trên ghế sô pha, nghe December Night của Hoàng Tiểu Trinh[9], ôm chiếc gối vàng nhạt ngân nga theo.
On this cold winter night, wish you are with…me…
“Lương Mĩ Lị! Bà đừng có hát như vịt kêu nữa được không!” Trần Hải Thiên không chịu nổi thét ra từ phòng bếp.
Bọn họ cùng nhau xem Mật ngọt[10] – bộ phim họ đã xem không biết bao nhiêu lần. Khi Trương Mạn Ngọc nhảy xuống xe của Cục di dân đuổi theo xe đạp Lê Tiểu Quân trên đường phố New York, cuối cùng bị dòng người và xe cộ ngăn trở thì đến tiết mục quảng cáo, Trần Hải Thiên quay ra hỏi Lương Mĩ Lị đang liếm đĩa: “Bà thấy hai người không cùng thế giới có thể bên nhau không?”
Phải hết quảng cáo Lương Mĩ Lị mới nghĩ xong, cô đáp: “Có thể, chỉ cần đủ dũng cảm.”
Họ như một đôi chó mèo yêu thương lẫn nhau, cùng tiễn đưa năm 2005.
[Anh thấy hai người không cùng thế giới có thể bên nhau không?] – Đó là tin nhắn cuối cùng trong năm 2005 mà Trần Hải Thiên gửi Nothing.
[Hầy… người và ma không chung đường Thái Thần ạ.]
[Tôi cũng nghĩ thế, Lão Lão.] [11]
[Cơ mà Phật nói có thể nhìn thấy cả thế giới từ một bông hoa, một người đương nhiên cũng có thể là cả thế giới, vậy nên hai người bên nhau vốn dĩ là hai thế giới khác nhau gộp lại, thân phận gia cảnh khác nhau, tóm lại cuối cùng vẫn phải xem đôi bên có đủ yêu, đủ dũng cảm hay không.]
Vậy thì yếu tố tiên quyết là tình yêu hay dũng cảm? Trần Hải Thiên vẫn hoang mang tự hỏi mãi. Bởi yêu nên mới dũng cảm, hay bởi dũng cảm nên mới yêu? Nói thế nào nhỉ, vì yêu người phụ nữ ấy nên Tiểu Thạch mới dũng cảm đối mặt với sự chỉ trích hay vì anh ta dũng cảm đến mức chẳng sợ đối đầu với chỉ trích nên mới dám yêu phụ nữ?
Anh lắc đầu, không cố đào sâu vấn đề này nữa, đáp: [Thế nên ba người sẽ là ba thế giới khác nhau, bốn người sẽ là bốn thế giới?]
[Nhầm rồi, ba người trở lên sẽ gọi là thế giới Np, muốn nghe nữa xin mời tích điểm.]