Muốn đem một người tiến vào cuộc sống của mình đẩy ra
ngoài, không phải là một chuyện dễ dàng. Đây không đớn giản như việc cắt bỏ một
đoạn tóc trên đầu mình, hay là cắt một miếng thịt, bởi vì đau đớn không thể tóm
tắt được loại cảm giác phức tạp này, nếu chỉ là đau đớn đơn thuần, như vậy nhìn
một chút là trôi qua được. Nhưng mà sự thật đều không phải như thế, ngoại trừ
đau đớn, còn có rất nhiều điều mơ hồ, nói không rõ.
Thời đi học Lục Tiểu Phong từng làm một bài kiểm tra tâm
lý, đề bài kiểm tra nàng sớm đã quên, nhưng kết quả nàng còn nhớ rõ. Trên sách
viết thật là dễ nghe, bị nàng phiên dịch thông tục thành điều này nói đúng ra
loại tính cách này của nàng thật ra tàn nhẫn hơn so với tưởng tượng của người
khác, không phải là không mềm lòng, mà là có năng lực mình vừa đổ máu rơi lệ,
vừa có thể căn răng đem người khác thành thương tích đầy mình.
Không phải không đúng, mặc kệ trước kia, hay là hiện
tại, nàng luôn là một người lòng dạ độc ác.
Lục Tiểu Phong đứng ở trên ban công, bên ngoài đúng là
hết mưa nắng lại hửng lên, vô cùng ấm áp thoải mái. Buổi tối ba ngày trước một
mình nàng thật sự đi về nhà, gió táp mưa sa, lòng bàn chân phát đau, sau khi về
đến nhà sụp thẳng xuống. So sánh với cái lạnh như băng trên người, trong lòng
nàng càng lạnh hơn, lạnh từ trong ra ngoài, cho dù mặc nhiều hay ít quần
áo cũng không có cách nào giải quyết vấn đề.
Cách đó không xa, một chiếc xe thể thao bắt mắt quá
mức xông thẳng tới, tiếng động cơ gầm rú làm cho người đi đường nhao nhao nhìn
chăm chú.
Nhìn ra được, trong lòng người lái xe có chuyện không
vui lắm.
Xe ổn định dừng ở trước tòa nhà nàng ở, sau đó người
trong xe mở cửa xuống xe, T-shirt màu trắng, áo khoác màu trắng, anh tuấn khoa
trương hoàn toàn như trước đây, chỉ là têm khuôn mặt đeo kính râm, đã che đậy
đi toàn bộ cảm xúc.
Lục Tiểu Phong lập tức lui vào trong phòng, đi đến
trước cửa chính chờ.
Không ngoài dự đoán, hai phút sau có người dùng chìa
khóa mở cửa, nhưng thử vài lần mở không được, ngay sau đó tiếng đập cửa rầm rầm
vang lên, Lục Tiểu Phong không có lập tức mở cửa, người ở bên ngoài bắt đầu
chuyển sang phá cửa. Cho dù còn cách một cánh cửa, Lục Tiểu Phong cũng có thể
cảm nhận được vẻ âm thầm oán giận từ bên ngoài xuyên thấu vào trong này.
Cuối cùng Lục Tiểu Phong cũng mở cửa, Tô Trí Nhược
lạnh mặt đứng ở bên ngoài, tuy rằng không nhìn thấy ánh mắt ở bên dưới kính
râm, nhưng chỉ nhìn môi anh ta mím quá chặt, cũng biết anh ta hiện tại đang âm
trầm muốn gắt gỏng.
Tô Trí Nhược đi vào trong phòng, còn không có thay
giày liền u ám hỏi: “Cô thay khóa cửa?”
Vừa mở miệng đã dày đặc giọng mũi, chắc hẳn bị cảm.
Lục Tiểu Phong chần chừ một lát, vẫn quyết tâm khiên quyết không pha trà cho
anh ta.
“Uhm.” Nàng ôm chén trà ngồi ở trên ghế từ từ lắc lư
hai bên.
Yết hầu Tô Trí Nhược chuyển động một chút, môi mỏng
lạnh lùng nói: “Cô nghĩ rằng tôi sẽ không trả lại chìa kháo cho cô?”
“Tôi chỉ cho rằng như thế an toàn hơn.”
Lúc Lục Tiểu Phong nói chuyện mỉm cười bình thường,
điều này ở trong mắt Tô Trí Nhược cực kì chường mắt.
Đêm đó sau khi Tô Trí Nhược chịu đả kích rất sâu, lại
không quay về nơi này, ngay trong ngày hôm sau, Lục Tiểu Phong nhắn tin, bảo
anh ta mau chóng quay về thu dọn hành lý, anh ta đè nén xuống tức giận cùng oan
ức không lí do, căn cứ vào giao hẹn của cô ấy đến thu dọn đồ đạc, thật không
nghĩ rằng cô ấy lại giáng cho hắn một gậy vào đầu. Từ nhỏ đến lớn Tô trí Nhược
chưa bao giờ khó xử như vậy, làm cho hắn muốn lấy cái hố đem mặt mũi thể diện
đã mất hết của mình chôn xuống.
Lục Tiểu Phong đương nhiên không biết lúc này Tô Trí
Nhược đang im lặng nhưng tâm lý lại chuyển động, nàng duỗi lưng một cái, quay
trở lại máy vi tính bắt đầu gõ bàn phím, nhân tiện nói một câu với người phía
sau: “Anh làm việc nhanh lên một chút.”
Người phía sau không hé răng, giống như đứng yên thật
lâu, tiếp đến nghe thấy tiếng bước chân, sau đó là tiếng kéo cửa.
Cả một buổi chiều Lục Tiểu Phong ra sức đánh chữ, nhìn
lên trên con trở ở màn hình cứ chợt lóe, nàng một chút cũng không nhập tâm được
vào trong câu chuyện của mình, Nam chính bị nàng viết thành một khúc gỗ khó
chịu, nữ chính biến thành ngốc nghếch, xoa nhẹ mi tâm, vừa ngẩng đầu lên nhìn,
ngoài cửa sổ không biết đã tối đen từ bao giờ, trong phòng chỉ có mỗi chỗ của
nàng là sáng.
Chốc lát sau, Tô Trí Nhược từ trong phòng đi ra, Lục
Tiểu Phong nghe thấy tiếng động quay đầu lại, lại thấy hai tay anh ta trống
trơn.
Anh ta vẫn đeo kính râm, hai tay đút trong túi quần,
chỉ có thể nhìn từ mũi trở xuống đến môi và cằm đang căng cứng: “Đồ đạc nhiều
lắm, lần sau tôi đến lấy.”
Lục Tiểu Phong gật đầu: “Cũng được, nhưng phải nhanh
một chút, lần sau tốt nhất tìm người giúp mang hộ toàn bộ đi.” Nói xong quay
đầu lại tiếp tục đánh chữ, rồi sau đó nhớ tới một chuyện, còn nói: “Tiền thuê
phòng của anh tôi đã gửi trả vào trong tài khoản, thêm bồi thường phá hợp
đồng.”
Làm việc thật sự là gọn gàng.
Bỗng nhiên Tô trí nhược nhớ lại Hạ Kỳ đã từng nói qua,
bao dung cùng coi thường có bản chất khác nhau. Trước kia cô ấy hết lần này đến
lần khác bao dung hắn, hiện tại cô ấy không bao dung hắn nữa, cho nên coi
thường hắn. Hắn làm sao lại không nhìn ra, lúc đầu cô gái này đối với tất cả
đều rất lạnh nhạt, trên thực tế trong lòng cất giấu tàn nhẫn.
“Tôi đi đây.”
“Không tiễn.”
Trong phòng khách không có bật đèn treo, chỉ có đèn
học trên bàn Lục Tiểu Phong, bóng lưng hờ hững của nàng bị ngọn đèn phóng to
đến mấy lần.
Tô Trí Nhược hít một hơi, lại nói một lần nữa: “Tôi đi
đây.”
Tiếng đánh chữ vẫn như cũ, Lục Tiểu Phong không quay đầu
lại nói: “Đi cẩn thận.”
Đột nhiên, Tô Trí Nhược bước nhanh đến phía trước, nằm
chặt lấy tay cô ấy một phen đem cô ấy kéo dậy từ trên ghế, hắn cứ cố nhịn, cuối
cùng nhịn không được nói: “Cứ như vậy không thể tha thứ cho tôi? Tính cách con
người là trời sinh, từ nhỏ tính tình tôi vốn là như vậy. Tôi nói chuyện không
dễ nghe, thái độ cũng cứng rắn, cô nói lòng dạ tôi hẹp hòi, tùy thích, còn gì
nữa, ah, ngạo mạn, không nói lý lẽ, không thông cảm cho cô, bản thân con người
không thể không có khuyết điểm, tôi thừa nhận khuyết điểm này, nhưng tôi nói
tôi sẽ sửa, con người ở chung không phải là quá trình mài giũa giúp đỡ nhân
nhượng cho nhau sao.”
Lục Tiểu Phong nhíu mày: “Tôi và anh ở chung cho tới
bây giờ đều là một mình tôi nhân nhượng anh, anh cũng nói tính cách con người
là do trời sinh, giang sơn dễ đổi, chỉ dựa vào khoan dung cùng nhân nhượng của
tôi là không có biện pháp gắn bó quan hệ của chúng ta.”
“Một mình?” Tô Trí Nhược tức giận đến suy nghĩ choáng
váng: “Một chút cô cũng không nhìn thấy nỗ lực của tôi?”
Lực đạo trong tay anh ta lại tăng thêm một chút, thật
ra lực này cũng không lớn lắm, nhưng mà đối với Lục Tiểu Phong mà nói cũng
không chịu được, tay phải của nàng bị đau, mặt lập tức trắng bệch.
Tô Trí Nhược phát hiện thấy Lục Tiểu Phong không bình
thường, vội vàng buông tay, nhưng mà hắn cũng không có sử dụng bao nhiêu sức
lực.
“Cổ tay cô sao lại thế này?’
“Không có việc gì.” Lục Tiểu Phong bình tĩnh xoa nhẹ
chỗ đau: “Không cẩn thận bị trật.”
“Để tôi xem nào.”
Lục Tiểu Phong lùi lại phía sau: “Anh đi đi.”
Tô Trí Nhược đang vươn tay ra cứng lại trong không
trung, đột ngột thu hồi, vẻ mặt hắn nhất thời luống cuống. Lúc này Lục Tiểu
Phong mơ hồ nhìn thấy ánh mắt sau kính râm của anh ta sưng đỏ, không đợi nàng
nhìn rõ, Tô Trí Nhược bỗng nhiên xoay người, không hề quay đầu lại đi ra khỏi
cửa.
Tuy nhiên, Lục Tiểu Phong nghĩ tới hai ngày nữa anh ta
sẽ lại đến, lấy hành lý của anh ta đi, nhưng mà nàng đợi vài ngày, Tô trí Nhược
cũng không xuất hiện lần nữa.
Cũng đúng, một người đàn ông kiêu ngạo như vậy, thể diện
của mình là tính toán so đo nhất, làm sao chịu được thái độ của nàng như vậy.
Nhưng mà, một phòng đồ đạc như vậy nên xử lí như thế nào?
“A cái đầu của cậu.” Bộ dạng khuôn mặt Hạ Kỳ như kẻ
thua cuộc: “Mình gọi cậu đi ra ngoài dạo phố, không phải ngây ra, làm đồ trang
trí.”
“Ah~”, Lục Tiểu Phong vẫn còn ở trạng thái nửa ngây
ngốc: “Cậu nói đến bộ quần áo kia mà, chúng ta xem một chút đi…”
“hai bộ đó mình đều mua rồi.” Hạ Kỳ thở dài, “Hôm nay
tại sao cậu lại như vậy. ra ngoài không mang theo ví tiền, ăn cơm uống nhầm đồ
uống của mình, vừa rồi mới vào cửa liền ngây người ra, mình hỏi cậu váy đẹp hay
là quần đẹp, cậu có biết cậu trả lời ra sao không, cậu bảo: ‘Mẹ của cậu mặc đẹp
nhất.’.” (ý nói mẹ Hạ Kỳ)
Lục Tiểu Phong nghe xong cũng ngạc nhiên.
Hạ Kỳ lắc đầu: ‘Có phải đã xảy ra chuyện gì hay không,
tại sao cậu lại không tập trung như vậy?”
Lục Tiểu Phong cười cười: “Không có gì, có lẽ ngủ
không ngon.”
“Trước kia cậu thường xuyên đảo lộn ngày đêm, cũng
không có thấy cậu ngây ngốc như vậy.” Hạ Kỳ ôm lấy Lục Tiểu Phong , hạ giọng
nghiêm túc nói: “Là chuyện bên phía Liêu Khả Nham, chẳng lẽ Tiêu…”
Lục Tiểu Phong lập tức ngắt lời cô ấy: “Không phải,
cậu đừng đoán bừa.”
Hạ Kỳ thấy sắc mặt cô ấy quả thật không tốt, không
khỏi lo lắng: “Thế cậu làm sao vậy, hồn bay phách lạc, giống như đã đánh mất
món đồ quý giá vậy.”
“A?” Lục Tiểu Phong sờ sờ mặt, “ Có thật như thế
không. Thật ra không phải là chuyện lớn gì… Mình bảo Tô Trí Nhược chuyển ra
ngoài.”
Hạ Kỳ thoáng cái nghe không hiểu, sửng sốt một lúc
lâu, đột nhiên kinh hãi nói: “Cậu để cho anh ta chuyển ra ngoài? Vì sao? Anh ta
chọc giận cậu cái gì?”
Bị hỏi một chuỗi vấn đề, Lục Tiểu Phong cười khổ: “Cậu
kích động như vậy làm gì.”
Hạ Kỳ nghiêng đầu, nghĩ một lát, nói: “Mình khó hiểu
a, thật ra tiếp tục tiếp xúc, anh ta chỉ là hơi độc mồm độc miệng, tính tình có
chút quái lạ, nhưng là một người tốt.”
“Mình sợ, Tiểu Kỳ, thật sự mình vô cùng sợ hãi.” Lục
Tiểu Phong đột nhiên nói không đầu không đuôi.
Hạ Kỳ vừa nghe đã hiểu: “Việc này rốt cuộc có điều gì
đáng sợ, cậu không thể vĩnh viễn sống chung với loại trạng thái này… Cậu thích
anh ta là mình thường.”
Sắc mặt Lục Tiểu Phong cứng đờ: “Mình không thể.”
Hạ Kỳ tức giận không có chỗ xả ra: “Vì sao cậu không
thể, nhiều năm như vậy, mình vẫn mong có một người như vậy có thể dẫn cậu vượt
qua cuộc sống bình thường.”
“Anh ta không được.”
“Vì sao, anh ta không thích cậu? Nhưng mình cảm thấy
anh ta rất quan tâm đến cậu, chắc hẳn có hi vọng…”
“Tiêu Duy.”
Hạ Kỳ ngẩn ra nửa ngày, tiếp đó cả khuôn mặt cùng nhăn
lại: “Tiêu Duy? Mình không hiểu, tại sao y lại có quan hệ cũng Tô Trí Nhược?”
Lục Tiểu Phong đau đầu nói: ‘Rất phức tạp, nhưng rất
có thể sẽ có quan hệ…”
“Lục Tiểu Phong, cậu thật là…” Hạ Kỳ xiết chặt nắm
tay, muốn đánh lại không thể xuống tay được, cuối cùng đẩy Lục Tiểu Phong một
cái, thở phì phì nói: “Chỉ cần có một chút biến động nhỏ là cậu sẽ như vậy sao,
sau này cậu có gặp lại người nào, cậu lại muốn tưởng tượng xem anh ta có thể có
quan hệ với Tiêu Duy hay không sao.”
“Mình không tưởng tượng…”
“Được, cho dù là sự thật, vậy thì sao. Cậu sợ Tiêu Duy
như vậy sao, trước kia cậu chính là người một chút cũng không sợ đàn ông kia
mà, thậm chí có thể cũng họ đối diện tranh giành. Cậu nói là buông ra, thật ra
cậu chưa từng nhìn thẳng vào chính mình, cho tới bây giờ cậu cũng chưa từng đi
thăm Trình Băng, cho nên cậu không thể nói được, cậu tự ti!” Từ trước đến nay
Hạ Kỳ không có hung dữ với Lục Tiểu Phong như vậy, cô ấy thở phì phò, nhìn thấy
khuôn mặt trắng bệch của Lục Tiểu Phong trong lòng vừa vội vừa tức.
Lục Tiểu Phong giật mình đứng nguyên tại chỗ, môi đều
run lên, nàng không nói một tiếng nhìn vào mặt Hạ Kỳ, ánh mắt cũng trống rỗng.
Hạ Kỳ đột nhiên nhận ra được trong lúc mình tức giận
đã phạm phải sai lầm lớn, vội vàng dịu xuống giải thích: “Tiểu Phong, vả vào
miệng mình một cái, nói linh tinh, cậu đừng… Tiểu Phong, cậu nói gì đi.”
Hạ Kỳ vội đến muốn khóc, cô vừa mới đen tên người kia
nói ra, cô liền nhận ra được thôi hỏng rồi, cho dù cô hô gọi như thế nào, Lục
Tiểu Phong cũng không có phản ứng.
“Để mình một mình thử nghĩ xem.”
Hồi lâu, Lục Tiểu Phong cuối cùng cũng mở miệng, sau
đó, không hề nghe thấy Hạ Kỳ nói gì, im lặng rời đi.