Gân
xanh ở thái dương Tô Trí Nhược giật giật, nhưng mà quan trọng nhất của đàn ông
là phong độ, đặc biệt là ở trước mặt tình địch.
Tuy
rằng rất ghét người đàn ông này, nhưng Tô Trí Nhược vẫn đè nén tính cách lại,
một lần nữa xoay người đi về phía xe thể thao, lạnh nhạt từ chối nói: “Tôi và
anh không quen, có chuyện gì tìm anh trai của tôi ấy, hôm qua tôi chỉ thay mặt
anh ấy đi thôi.”
Tiêu
Duy quay đầu mặt nhìn về phía trước, khóe miệng mang ý cười: “Không muốn biết
sao, chuyện của Mông Sa.”
Chân
phải Tô Trí Nhược đang muốn bước vào trong xe đột ngột ngừng lại, mắt hồ ly
nhíu lại, lại quay người lần nữa, vẻ mặt ngỡ ngàng: “Mông Sa? Là ai?”
Tiêu
Duy cười nhưng không nói.
Tô Trí
Nhược thấy như vậy trong lòng lập tức sáng tỏ, tuy rằng hắn luôn lấy thân phận
là người của Tăng gia gặp mặt với y, có điều với khả năng của Tiêu Duy điều tra
ra được hắn cũng dễ như trở bàn tay, có lẽ là bại lộ. Nghĩ tới điều này, hắn
cũng không giả vờ nữa.
“Tôi có
thể tin anh?” Tô Trí Nhược lạnh lùng nhìn người đàn ông ra vẻ nho nhã kia, bắt
chước bộ dạng của y khóe miệng cũng ngầm mang ý cười.
“Chỉ có
tôi chịu nói cho anh biết chân tướng sự việc.” Tiêu Duy nghiêng nửa khuôn mặt,
giọng nói rất ung dung: “Không phải sao?”
Y cười
làm cho toàn thân Tô Trí Nhược nổi da gà, ý nghĩ lại cực kì nhanh chóng đảo qua
một vòng, đương nhiên hắn không tin y sẽ nói ra cái loại chân tướng chó má gì
đó, nhưng mà… Hắn rất tò mò, đặc biệt tò mò, năm năm trước rốt cuộc đã xảy ra
chuyện gì. Cho dù biết tự để chính mình đi tìm đến tai vạ, cũng biết những lời
Tiêu Duy nói chưa chắc đã là thật, nhưng Tô Trí Nhược do dự vài giây, vẫn ngồi
lên xe của Tiêu Duy. (vất Lamborghini ở lại k sợ mất sao anh :-s)
Trên xe
ngoại trừ hai bọn họ ra đằng trước còn có hai người ngồi là lái xe và vệ sĩ. Tô
Trí Nhược nhanh chóng nhìn xung quanh tiến hành quan sát phân tích, ở bên ngoài
chỉ là một chiếc xe Limousine bình thường, có ngóc ngách gì khác không hắn cũng
không biết. Trong xe đang phát nhạc không biết là của nữ ca sĩ thịnh hành nào,
nghe như là bài hát cổ từ mấy năm trước, chẳng lẽ Tiêu Duy thích loại âm nhạc
này?
Tiêu
Duy ngồi yên bên cạnh hắn, lò sưởi bên trong xe rất đủ ấm. Y chỉ mặc mội cái áo
sơ mi màu hồng nhạt, bên ngoài phối với một chiếc áo ghi-lê lông chồn, phảng
phất có thể ngửi được một mùi hương… bạc hà.
“Có
điều gì cứ nói đi.” Tô Trí Nhược chỉnh lại áo khoác ngoài, vắt chân chữ ngũ,
không quá bình tĩnh nói.
Tiêu
Duy tuyệt đối không sốt ruột, chậm rãi nói: “Xem ra tin tức rất đúng, tính tình
đệ nhất mỹ nhân giới cảnh sát quả thật không tốt lắm.”
Tô Trí
Nhược nghe thấy hai chữ “mỹ nhân” gân xanh trên thái dương lập tức giật lên,
hắn kiềm chế cơn tức giận, quay đầu đi không thèm nhìn khuôn mặt chọc cho người
ta chán ghét.
Tiêu
Duy không thèm để ý đến thái độ của hắn, giọng điệu vẫn ôn hòa như vậy: “Biết
ai đang hát không?”
“…” Tô
Trí Nhược bình thường không nghe nữ ca sĩ hát, nhạc thính phòng và nhạc rock
lại nghe tương đối nhiều, đối với bài hát này có chút ẩn tượng nhưng không nhớ
nổi tên.
“Asan
với bài 《 Diệp tử 》. Bài hát Mông Sa thích nhất.”
Tô Trí
Nhược sửng sốt, Tiêu Duy ở bên kia lại nói tiếp: “Thật khó nghĩ rằng một người
vui tươi như cô ấy lại thích bài hát buồn như vậy.”
Nhìn
thất trên khuôn mặt Tô Trí Nhược lóe lên ngỡ ngàng, Tiêu Duy làm như đang tiếc
nuối nói một câu: “Anh không biết là chuyện bình thường, tính cách của cô ấy
mấy năm nay thay đổi cả tôi cũng không nhận ra.”
Tô Trí
Nhược bắt đầu bị nội thương, nhưng mà trên mặt vẫn ngang bướng đáp lại một câu:
“Đừng nói là anh rất hiểu cô ấy, quan hệ của các người là gì?”
Tiêu
Duy cúi đầu một chút, khẽ cười nói: “Quan hệ của chúng tôi?”
Tô Trí
Nhược thấy y lấy ra một chiếc nhẫn đính kim cương, kim cương rất chói mắt,
nhưng nhìn kĩ không phải quá mới.
“Biết
đây là cái gì không?” Tiêu Duy từ từ quay cổ tay, ánh sáng trên kim cương có
chút chói mắt: “Nhẫn đính hôn, một chiếc này là của tôi, ở đó cô ấy cũng còn có
một chiếc. Anh nói, quan hệ của chúng tôi như thế nào?”
Tô Trí
Nhược im lặng nhìn chiếc nhẫn kia, sau một lúc lâu mới có thể tỉnh táo, lập tức
bác bỏ dữ dội: “Muốn lừa tôi sao? Chồng của Lục Tiểu Phong là ai tôi đương
nhiên biết rất rõ.”
Tiêu
Duy bình tĩnh cất chiếc nhẫn đi, hừ nói: “Chồng của Lục Tiểu Phong là Trình
Băng, nhưng mà chồng của Mông Sa, không phải là Trình Băng.”
Giọng
nói của Tô Trí Nhược có chút run run: “Anh có ý gì?”
“Có
biết anh ở cùng một chỗ với một cô gái như thế nào không? Lúc đầu cô ấy bỏ rơi
bạn trai thanh mai trúc mã để yêu tôi, sau khi đã đồng ý lời cầu hôn của tôi
lại phản bội tôi, tiếp theo bởi vì sai lầm của chính mình mà hại chết bạn trai
cũ, lại đem cái tội danh này đổ lên trên đầu tôi, cuối cùng khi ở trong tình
cảnh bạn trai cũ hấp hối mới đồng ý lập gia đình cũng với anh ta, biến thành
Lục Tiểu Phong hiện tại.” Lúc đầu Tiêu Duy cười, sau đó càng nói càng nhanh,
lời cuối cùng nói xong trên mặt hoàn toàn không có chút ý cười, một tia lạnh
buốt từ đáy mắt từ từ tản ra.
Bên
trong xe vẫn cứ lặp lại tiếng hát trầm thấp hơi khàn khàn của Asan, những ca từ
nhẹ nhàng trong đó kể rõ ưu thương khó nói lên lời.
Sau một
thời gian dài im lặng, Tô Trí Nhược dùng lý trí đè nén tình cảm của mình, lạnh
mặt trần giọng nói: “Cô ấy không phải là người như vậy.”
Tiêu
Duy khinh thường lặp lại một câu: “Không phải là người như vậy?”
Đột
nhiên y đưa tay chạm vào mặt Tô Trí Nhược, Tô Trí Nhược giận dữ, dùng sức chụp
được tay của y: “Mày làm gì đó!”
Tiêu
Duy căn bản không thèm để ý đến bàn tay đã muốn đỏ lên, thản nhiên hỏi Tô Trí
Nhược: “Biết không, anh rất giống với tôi.”
“Cái
gì?” Lỗ tai của hắn bị hỏng rồi, nếu không chính là đầu óc của người đàn ông
này có bệnh.
Tiêu
Duy tháo kính mắt xuống, vén tóc mái lên: “Chúng ta đều vô cùng … xinh đẹp.”
Trong mắt Tô Trí Nhược đều là khinh thường cùng phiền chán.
Tiêu
Duy không đồng ý nói tiếp: “Không chỉ có như thế, chúng ta đều rất tự do phóng
khoáng.” Tiêu Duy nhìn thấy sắc mặt Tô Trí Nhược có chút biến đổi, cười cười,
giống như mèo bắt được chuột, nham hiểm lại đắc ý: “Chúng ta đều thích nhạc cổ
điển, đều thích sạch sẽ, đều có nhiều tiền, đều thích dùng … sữa tắm mùi bạc
hà. Mông Sa thích mùi bạc hà, trước kia như thế, hiện tại cũng như vậy.”
Nhìn
thấy Tô Trí Nhược ngẩn mặt ra, Tiêu Duy rất hài lòng hỏi: “Có phải đã hiểu ra
điều gì hay không?”
Tô Trí
Nhược nghiêm mặt, nói: “Vì sao anh phải nói với tôi những chuyện này?”
“Tôi có
ý tốt, hi vọng có người không cần phải đảm đương gì cho cô ấy.”
Tô Trí
Nhược châm chọc nói: “Anh cho là anh nói như vậy tôi sẽ tin anh sao?”
“Không
biết.” Tiêu Duy khẳng định.
“Vậy
anh…”
Tiêu
Duy lại đeo kính mắt vào, ánh sáng trong đôi mắt đào hoa chìm xuống vài phần:
“Nếu như lời nói của chính chủ, anh sẽ lập tức tin chứ.”
——————————————————————————————————————————
Lục
Tiểu Phong nhìn đồng hồ, đã qua hơn hai tiếng, cho dù kẹt xe, từ nhà Hạ Kỳ đến
nhà nàng chắc hẳn không cần thời gian dài như vậy. Sau khi gọi điện thoại cho
Hạ Kỳ xong, tâm tình Lục Tiểu Phong bình tĩnh lên không ít, nàng tắm rửa qua,
thay đổi quần áo trên người, tuy rằng ánh mắt còn hơi sưng, nhưng chủ yếu không
nhận ra bộ dạng vừa khóc xong.
Trở lại
phòng khách ăn chút gì đó, Hạ Kỳ vẫn còn chưa tới, điện thoại của Lục Tiểu
Phong lại vang lên, là Hạ Kỳ đang gọi.
“Alo,
cậu vẫn chưa tới
sao?”
“Lục
tiểu thư.” Là giọng của đàn ông.
Linh
cảm bất an bùng nổ ở trong đầu Lục Tiểu Phong: “Anh là ai?”
“Không
cần biết tôi là ai, Hạ tiểu thư đang làm khách ở chỗ của chúng tôi, nếu muốn
gặp cô ấy thì chính cô đến đây một chuyến.”
Lục
Tiểu Phong nắm chặt lấy khăn trải bàn: “Tiêu Duy? Anh là người của Tiêu Duy
đúng không?”
Giọng
của người đàn ông cứng nhắc nói: “Mời lập tức đến đây.”
“Ở
đâu?”
“Cô
biết rõ mà.”
Nói
xong liền cúp máy.
Lục
Tiểu Phong nhìn điện thoại ngây người hai giây, lập tức chạy như điên ra ngoài.
Nhưng
mà, rốt cuộc Hạ Kỳ ở đâu? Lục Tiểu Phong đứng ở trên đường lớn ngừng bước chân
lại, lòng nóng như lửa đốt, nàng cần phải bình tĩnh, cần tỉnh táo, nghĩ lại một
chút, cái tên điên kia sẽ đưa Hạ Kỳ đến đâu? Rốt cuộc là ở đâu?
Bỗng
nhiên có một chỗ hiện lên trong đầu Lục Tiểu Phong.
Lục
Tiểu Phong lập tức bắt taxi. Nếu nàng đoán không nhầm, chắc hẳn là ở chỗ đó.
Lục Tiểu Phong lo lắng ngồi ở trong xe, nàng đã không suy nghĩ vô ích xem lát
nữa sẽ phải đối mặt với điều gì, nàng chỉ cần Hạ Kỳ ngàn vạn lần không xảy ra
chuyện gì.
Xe đi
rất nhanh, nhưng Lục Tiểu Phong lại cảm thấy thời gian trôi qua rất chậm, xe
vừa đến nàng lập tức vọt vào nhà hàng trước mắt.
Trong
nhà hàng không có một bóng người, Lục Tiểu Phong giật mình, đây là chuyện gì,
chẳng lẽ là cạm bẫy? Lúc này một người từ bên cạnh đi ra, Lục Tiểu Phong cảnh
giác lui ra phía sau vài bước, mỗi một khớp xương đều đang đề phòng.
Bạch
Phi nhìn Lục Tiểu Phong khẽ gật đầu, nghiêng người qua nhường đường: “Mời Lục
tiểu thư lên lầu.”
Khoảng
cách gần như vậy cuối cùng có thể thấy rõ vết sẹo ở đầu lông mày phải của người
này, là dấu vết đỡ đạn cho Tiêu Duy bị xẹt qua.
“Hạ Kỳ
ở
đâu?”
“Mời
Lục tiểu thư lên lầu.” Bạch Phi hoàn toàn không để ý đến Lục Tiểu Phong.
“Tôi
hỏi anh Hạ Kỳ ở đâu!”
“Mời
Lục tiểu thư lên lầu.”
Hai
người giằng co một lúc, Lục Tiểu Phong nhẫn nhịn lại, cuối cùng bước từng bước
lên lầu.
Trang
trí của lầu hai đã hoàn toàn được thay mới, nhưng bố cục không thay đổi, giữa
bàn với bàn được dùng bình phong ngăn thành các phòng nho nhỏ, chỉ là giấy dán
tường cũ màu vàng lúc đầu đã được thay thành giấy dán tường mới, rèm cửa sổ màu
vàng kim cũ đã được đổi thành rèm cửa sổ màu vàng kim mới, bình phòng hoa văn
tối cũ đã được đổi thành bình phong hoa văn tối mới, cũ biến thành mới, nhưng
toàn thể cũng chưa từng thay đổi… vẫn là hình dạng của năm năm trước kia.
Lục
Tiểu Phong nhìn thấy có chút hoảng sợ, tầm mắt đảo qua một người ở phía sau,
đứng ở cuối cùng bên trong góc gần cửa sổ, bình phong bị chuyển qua một bên,
nàng có thể nhìn thấy người ở bên trong.
Tiêu
Duy giơ chén rượu lên, nhìn cô ấy cười: “Tôi còn lo rằng em không tìm ra chỗ,
xem ra em vẫn còn nhớ.”
Sao
thế, hôm nay không có ý định giả bộ sao? Chỉ là hiện tại nàng cũng không có tâm
trạng cùng anh ta tính toán những chuyện này.
Lục
Tiểu Phong đi đến trước mặt anh ta, mặt trầm như nước: “Hạ Kỳ ở đâu?”
Mí mắt
Tiêu Duy vẫn chưa nâng lên, chỉ nhìn vào chén rượu trong tay, nhàn nhã nói:
“Chai rượu vang này hôm nay mới từ vườn nho của nước Pháp chuyên chở bằng máy
bay đến đây, nếm thử chứ?”
“Hạ Kỳ,
anh đã đem cô ấy đưa đến nơi nào rồi?”
“Em
thật sự là càng ngày càng không đáng yêu.” Ý cười trên khóe miệng Tiêu Duy hơi
lạnh: “Ngồi xuống, rót rượu.”
Ngay
khi người này không cười, hơi ấm toàn thân trong nháy mắt biến thành những lưỡi
băng lạnh đọng ở trên mặt người khác.
Không
phải Lục Tiểu Phong sợ anh ta, mà là nàng lo lắng đến an nguy của Hạ Kỳ đang ở
trong tay anh ta. Nàng hít một hơi thật sâu, nghiêm mặt ngồi xuống chỗ đối diện
với anh ta.
Nàng
ngồi xuống, Tiêu Duy lại cong khóe môi lên: “Tối hôm qua là tôi thất lễ, ngủ
một giấc chợt nhớ ra em chính là người quen cũ kia của tôi, thật là khéo.”
Nàng
không muốn vòng vo cùng anh ta một chút nào, lòng dạ người đàn ông này quanh
co, thay đổi thất thường, không cẩn thận sẽ tự mình vướng vào luẩn quẩn: “Rốt
cuộc anh tìm tôi để làm gì?”
“Vội vã
như vậy làm gì, trước tiên uống một chén đã.”
“Không
phải anh không biết, tôi không uống rượu.”
“Nhưng
tôi muốn thấy bộ dạng mặt đỏ sau khi uống xong của em.”
Tiêu
Duy không nghiêm túc sờ sờ cằm, đáng tiệc Lục Tiểu Phong không có bởi vì thế mà
bị chọc giận: “Anh vẫn biến thái như vậy.”
Đối với
cái lời đánh giá này, Tiêu Duy thản nhiên thừa nhận: “Ha ha, trước kia em ít
nhất còn biết giả bộ cười cười, hiện tại ngay cả diễn trò cũng không làm sao?
Nơi này chính là nơi chúng ta đính hôn.”
Trong
con mắt phẳng lặng của Lục Tiểu Phong cuối cùng cũng có tí ti gợn sóng, một lát
sau cười giễu cợt: “Chẳng lẽ, anh đang ở đây tưởng nhớ đến tình cũ?”
Tiêu Duy
híp híp mắt, nhưng nhanh chóng nở nụ cười: “Hóa ra tôi và em, là có tình cũ,
tôi vẫn không biết đấy.”
Tiêu
Duy không để ý nâng ly rượu lên uống cạn rượu bên trong, sau đó nhẹ nhàng đem
cái ly không đặt ở giữa hai người: “Em đã không muốn nói đến chuyện này, như
vậy chúng ta nói chuyện khác một chút, Tô Trí Nhược.”