Chàng Trai Khôi Ngô Trầm Lặng

Chương 40



Cùng ngày, Mộc Miên liền dọn ra ngoài, hành lý thu thập rất đơn giản, gồm vài bộ quần áo với vật dụng hàng ngày.

Cô ở trong phòng khách bận rộn, Lâm Mộ An đứng ở nơi đó, nhìn cái ly màu xanh lè lỗi nằm trên giá bồn rửa tay kia, rũ mắt xuống dấu đi cô đơn nơi đáy mắt.

Cô của Mộc Miên dường như là nhận được chỉ thị nào đó, trừ việc thầy đổi đa dạng món ăn để bồi bổ cho cô, còn lại hầu như không cho cô đi ra ngoài.

Cho nên trong mười ngày nghỉ tới, Mộc Miên mỗi lần đều là lấy cớ cùng bạn học làm bài tập, mới miễn cưỡng chạy tới.

Về tới nhà, cô cùng Lâm Mộ An ngồi ở trên thảm trong phòng khách, nghe hương vị của ánh mặt trời, cảm nhận gió nhẹ, vội vàng làm bài tập hè.

Mà lúc chạng vạng tối gần tới giờ cơm, điện thoại thúc giục liền tới.

Như thế tới rồi tới ngày đi học lại, hai người mặc đồng phục gặp nhau, đột nhiên có loại cảm giác nhẹ nhàng như trút được gánh nặng.

Cấp ba yêu cầu mỗi học sinh sớm muộn gì cũng đều phải tự học, Mộc Miên cùng Lý Nguyên xin đổi chỗ, lấy cớ phụ đạo cho bạn học.

Ông do dự hồi lâu, cuối cùng khi Mộc Miên nhiều lần bảo đảm sẽ không ảnh hưởng tới học tập, mới miễn cưỡng đồng ý.

Hai người lại cả ngày ở cùng nhau, chỉ là lần này từ trong nhà biến thành trường học.

Tuy rằng không thể lại không kiêng nể gì mà thân cận, nhưng mỗi ngày có thể cùng cô ở bên nhau, đã là thập phần thỏa mãn.

Hết thảy tất cả, giống như đều đang chậm rãi đi theo quỹ đạo.

Ngày chính thức khai giảng đó, trời trong nắng ấm, vạn dặm không mây.

Ngày mùa hè thời tiết nóng nực còn chưa tiêu tán, ngoài cửa sổ là cây nhãn tươi tốt xanh tươi, ngẫu nhiên truyền đến một hai tiếng ve kêu, trong phòng học học sinh từng người nói chuyện trời đất, đọc sách làm bài.

Mộc Miên nghiêng đầu, tinh tế giảng giải đề thi cho Lâm Mộ An, ngữ khí ôn nhu, tinh tế mà kiên nhẫn.

Lý Nguyên đẩy cửa đi đến, đi theo phía sau ông, còn có một người.

Phòng học an tĩnh lại.

“Học kỳ này lớp chúng ta có chuyển tới một bạn học mới, thầy cho cả lớp giới thiệu một chút.”

Mộc Miên từ trong bài tập trước mặt ngẩng đầu lên, lơ đãng nhìn qua, sau đó ánh mắt nháy mắt dừng lại, trở nên đông lạnh.

Cô lập tức nhìn về phía người bên cạnh, quả nhiên, mới vừa rồi còn đang gió xuân phấp phới mà giờ đã biến mất không thấy tăm hơi, gương mặt kia âm trầm đến dọa người.

Mộc Miên ở dưới bàn trộm nắm lấy tay anh.

Lâm Mộ An thu hồi tầm mắt, nhìn ánh mắt lo lắng của cô, kéo kéo khóe miệng, không tiếng động an ủi.

“Chào mọi người, mình tên Lâm Hành, bên vương tự thêm cái hành là cái kia hành, ý là thưa thớt mà trân quý…”

Cậu ta nói xong liền  dừng lại, ánh mắt ý vị không rõ nhìn về hai người ngồi phía sau kia, tràn ngập thú vị đảo qua Lâm Mộ An, cuối cùng như ngừng lại ở trên người Mộc Miên.

“Hy vọng từ nay về sau, có thể cùng cả lớp ở chung vui vẻ.”

Cậu ta cười sáng lạn mà loá mắt, so với mặt trời bên ngoài còn phải minh diễm hơn vài phần, thiếu niên môi hồng răng trắng, dễ dàng đánh thức một mảnh tâm tư thiếu nữ.

Dưới đài vang lên một trận vỗ tay nhiệt liệt, cùng với tiếng nghị luận ríu rít, ở trong phòng học tràn ra.

“Trời ạ, cậu ấy thật soái a!”

“Đúng đúng đúng, thiếu niên tựa ánh mặt trời mình thích!”

“Nhưng là các cậu không phát hiện, cậu ấy cùng Lâm Mộ An lớn lên có điểm giống sao?”

“Là ai, bất quá ta thích loại này, Lâm Mộ An quá cao lãnh, cũng không dám cùng cậu ấy nói chuyện!”

“ Được rồi!” Lý Nguyên nhíu mày nhìn quét qua phía dưới một lần, sau đó chỉ vào chỗ trống ở phía sau kia, mở miệng: “Em trước tiên cứ ngồi bên kia đi.”

Hắn gật gật đầu, trên mặt treo lêm nụ cười khéo léo, đeo cặp sách trên vai đi xuống dưới, lúc đi qua chỗ của hai người thì hơi tạm dừng, sau đó tiếng bước chân biến mất ở phía sau hai hàng.

Thanh âm ghế dựa bị kéo ra vang lên.

Mộc Miên cẩn thận nhìn Lâm Mộ An, mở sách giáo khoa ra nhìn vài lần, giây lát, nghiêng đầu thử mở miệng.

“ Người em trai này của anh, có phải có chút tật xấu hay không a?”

Lâm Mộ An nhìn cô không tiếng động dò hỏi.

“Tỷ như không thể để cho anh khoẻ mạnh gì đó…” Cô lắp bắp nói.

“Ân.” Lâm Mộ An thấp thấp lên tiếng, sau đó trầm mặc.

Hai người nhìn nhau không nói gì.

Thời điểm tấn học, quả nhiên Lâm Hành lại đây, cao hứng phấn chấn cùng bọn họ chào hỏi, người khác đều nhịn không được chú ý tới.

Vẻ mặt Mộc Miên nghiêm lại.

“Lâm Hành, chúng tôi không quen cậu

“ Tôi cho rằng chúng ta đã là bạn bè”, hắn dường như có chút mất mát, nhưng Mộc Miên biết cậu ta khẳng định sẽ không vô hại như vẻ ngoài, quả nhiên, giây tiếp theo, cậu ta mở miệng.

“ Dù gì cũng cùng nhau ăn cơm rồi.”

Cô cũng không dám đi nhìn biểu tình của Lâm Mộ An.

Mộc Miên hít sâu một hơi.

“Không phải cậu ngăn tôi lại nói muốn tìm tôi nói chuyện sao? Ở trong trí nhớ tôi, giống như toàn bộ bữa ăn đều là cậu kể chuyện xưa, có… Ăn cơm sao?”

Cô hỏi lại, Lâm Hành cũng không giận, trên mặt vẫn mang ý cười như cũ, cậu ta nhìn Mộc Miên một cái thật sâu, sau đó lại về vị trí.

Lâm Mộ An toàn bộ đều trầm mặc, cúi đầu, vẻ mặt nghiêm túc làm đề, ánh mắt Mộc Miên ngừng ở trên sách bài tập, nơi đó đều viết đến hỏng bét.

Lâm Hành xuất hiện, như là cấp thêm cho sinh hoạt của hai người  một chút u ám, Mộc Miên chỉ có thể tận lực bỏ qua cậu ta, nhưng cảm xúc của Lâm Mộ An lại càng ngày càng trầm.

Thời gian không tốt đẹp đó cứ như vậy trôi đi, kỳ thi kiểm tra giữa kì thành tích của Lâm Mộ An nâng cao lên không ít, nhưng vẫn  như  cũ không đạt tới điểm chuẩn.

( Trong convert ghi là "nhị bản tuyến" do không hiêừ nên mình đổi thành "điểm chuẩn" nếu có sai sót gì thì mong các bạn bỏ qua.)

Lâm Hành lại đột nhiên giết tới một con hắc mã, trực tiếp vượt qua Lý Tần chiếm vị trí đứng nhất.

Không biết bắt đầu khi nào, Mộc Miên mơ hồ ở trên người Lâm Mộ An, thấy được bóng dáng ngày xưa.

Trầm mặc ít lời, không thích nói, không thích cười.

Chỉ có lúc Mộc Miên làm nũng với anh, mới có thể miễn cưỡng lộ ra vài phần tính trẻ con đơn thuần, xua tan tối tăm quanh quẩn quanh thân.

Mộc Miên là lúc nghỉ ngơi trong tiết thể dục, nghe được bọn họ khắc khẩu.

Cô chưa từng gặp qua dáng vẻ này của Lâm Mộ An.

“Lâm hành, ngươi muốn chết sao?” Trong góc hành lang, không có một bóng người, Lâm Hành bị Lâm Mộ An đè ở trên tường, cổ bị xiết lại, mặt trướng đến đỏ bừng.

Lâm Mộ An ánh mắt hung ác, gần như nghiến răng nghiến lợi chất vấn.

Lâm Hành vẫn là bộ dáng thiếu đánh như cũ, nhếch miệng cười, không chút yếu thế nhìn chằm chằm Lâm Mộ An, vẻ mặt không sợ hãi.

“Như thế nào, còn không phải là xin đổi vị trí sao, thành tích tốt nên ngồi cùng thành tích to a…”

“Cùng ngồi với loại người ngốc như anh, chỉ có càng ngày càng kém đi.”

Mày nhẹ nâng, trong mắt cậu ta đều là châm chọc, trong lòng Mộc Miên nhảy dựng, quả nhiên, Lâm Mộ An nắm chặt tay, chớp mắt đang muốn đanh lên mặt cậu ta, Mộc Miên lập tức xông ra ngoài.

“Lâm Mộ An!” Nàng quát bảo ngưng lại,  bẻ từng ngón tay của anh ra, nắm ở lòng bàn tay nhẹ nhàng vuốt ve trấn an.

“Đừng vì loại người này mà tức giận, em đau lòng.”

Mộc Miên nói xong, kéo anh đi ra ngoài, toàn bộ hành trình ánh mắt đều chưa từng dừng lại trên người Lâm Hành, bóng dáng hai người dần dần biến mất ở cầu thang.

Ý cười trên mặt Lâm Hành nháy mắt biến mất không thấy bóng dáng tăm hơi, cậu rũ mắt, trong đầu quanh quẩn câu nói vừa rồi kia thật lâu.

Hai người luôn đi đến bên trái khu dạy học, nơi đó có cái sân thượng nhỏ, bên cạnh không có phòng học sử dụng, ngày thường ít có người tới.

Hơn nữa hiện tại là thời gian đi học, chung quanh trống trải mà yên tĩnh, chỉ nghe thấy tiếng bước chân của hai người.

Lâm Mộ An dựa ở trên rào chắn, rũ đầu môi mím thẳng tắp, mặt vô biểu tình, mặt mày tối tăm.

Mộc Miên tiến lên một bước, vươn tay, xuyên qua cánh tay anh ôm lấy số anh, sau đó đem đầu vùi ở trước ngực anh.

Qua hồi lâu, Lâm Mộ An mới chậm rãi ôm lấy cô, hai thân mình gắt gao tương dán, cảm giác quen thuộc lại xa lạ.

Mộc Miên đã thật lâu không có cùng anh thân cận như thế.

“Anh vui vẻ một chút…” Thanh âm rầu rĩ từ trong lòng ngực truyền ra, Lâm Mộ An rũ mắt, nhìn chằm chằm cái đỉnh đầu đen nhánh kia, thấp thấp ừ một tiếng.

Hai người lẳng lặng ôm nhau, hiếm thấy ôn nhu.

Nửa ngày, Mộc Miên ngẩng đầu lên, nhìn chằm chằm anh, mở miệng.

“Anh gần đây cảm xúc không tốt như vây, chính là bởi vì cậu ta?”

Ánh mắt Lâm Mộ An trốn tránh, mím môi không lên tiếng, Mộc Miên duỗi tay ở bên hông anh nhéo một cái.

“Ai nha.” Anh giật mình, thở nhẹ.

“Trả lời.” Mộc Miên không cho anh trốn tránh.

“Hắn luôn muốn tiếp cận em.”

“ Rất phiền.” Lâm Mộ An nhíu mày, trên mặt là tính trẻ con bất mãn.

"Anh đừng phiền, lại qua hai tháng liền nghỉ, không cần bởi vì người không liên qua, ảnh hưởng đến cảm xúc của mình, biết không?” Mộc Miên nhẹ giọng dặn dò, trong giọng nói đều là tràn đầy lo lắng.

“Ân.” Anh gật gật đầu, khuôn mặt bình tĩnh, cũng không biết nghe có nghe vào không.

Nhưng lần này qua đi, Lâm Hành lại càng thêm quá phận lên, trước kia chỉ là ở sau lưng chơi một ít động tác ngôn ngữ khiêu khích, hiện tại lại là trắng trợn táo bạo mà nhằm vào.

Mọi người trong lớp đều có thể nhìn ra tới hai người không hợp, một khi bọn họ cùng liền nhao nhao trốn tránh, Mộc Miên cũng cố hết sức ở cùng Lâm Mộ An, tránh cho bọn họ phát sinh xjbg đột trực tiếp.

Cuộc sống như là bình lặng trước cơn bão, một viên bom che dấu tùy thời đều có khả năng bị bậc lửa kíp nổ, cái loại cảm giác quen thuộc này lại vô lực đi lên.

Mộc Miên thấp thỏm lo âu.

Sự tình chung quy vẫn là bạo phát.

“Không hay không hay! Đã xảy ra chuyện!”

Tiết tự học, cửa phòng một phen bị đẩy ra, Lý Tần vọt vào, thở hồng hộc, ánh mắt anh tìm tòi khắp nơi, cuối cùng ngừng lại ở trên người Mộc Miên.

“Lâm Mộ An đem Lâm Hành từ trên cầu thang đẩy xuống.”

Trong đầu nháy mắt nổ tung một đạo sấm sét, Mộc Miên bỏ cây bút trong tay, đứng dậy xông ra ngoài.

“Ở đâu?” Cô nhìn về phía Lý Tần, dồn dập truy vấn.

“ Sân thượng nhỏ bên kia.” Lý Tần thở hồng hộc trả lời.

Vừa dứt lời, Mộc Miên đã chạy ra, đuôi ngựa trên vai tản ra, tóc đen hỗn độn, mặt tái nhợt hoảng loạn.

Lý Tần khẽ cắn môi, đi theo.

Ngày xưa cầu tháng yên tĩnh trống trải lúc này lại vô cùng náo nhiệt, trên mặt đất là một vũng máu lớn.

Nơi đó vây quanh một vòng người, biểu tình trên mặt khác nhau, đối với thiếu niên ở trong chỉ chỉ trỏ trỏ.

Anh cô lập ở trong đám người, dáng người đơn bạc, rũ đầu nhìn không rõ biểu tình, đôi tay đặt ở bên người nắm thành quyền.

Mái tóc dài hơi hơi che khuất đôi mắt.

Có chút dài nên cắt, Mộc Miên nghĩ.

Cô cất bước đi qua, nhẹ nhàng gỡ bàn tay đang nắm chặt của anh, bắt lấy ngón tay anh từng ngón đặt ở trong lòng bàn tay nhẹ xoa, động tác quen thuộc dường như đã làm vô số lần.

Lâm Mộ An ngước mắt, trong mắt giống chứa một bãi hắc ám, sâu không thấy đáy, tối đến mức làm người sợ hãi.

Thấy rõ là Mộc Miên, nháy mắt nhạt xuống một chút, khôi phục thành trong trẻo như lúc trước.

“Đưa đi bệnh viện sao?” Cô nhẹ giọng hỏi.

Lâm Mộ An có chút thong thả gật gật đầu.

Mộc Miên yên lòng, nắm tay anh đi đến phòng học, đón các loại ánh mắt khác thường, lưng thẳng thắn, kiên định mà không sợ hãi.

Mang theo anh trở về thu thập một chút, hai người gọi xe đi đến bệnh viện, Lâm Thâm nôn nóng đứng ở cạnh cửa, ngoài ra còn có một vị phụ nhân mỹ mạo xinh đẹp.

Cô nhìn đến Lâm Mộ An, trong mắt hiện lên một tia oán hận, sau đó lập tức lại che dấu xuống.

Ai đều không có trước mở miệng nói chuyện.

Vẫn là Mộc Miên dẫn đầu đánh vỡ trầm mặc, nhìn Lâm Thâm nhẹ giọng dò hỏi: “Lâm Hành thế nào?”

“Bác sĩ nói chấn động não, đang khâu lại, đây là lần thứ hai cho nên tình huống có khả năng nghiêm trọng một chút.”

Đôi tay ông cắm vào tóc, cau mày ánh mắt mỏi mệt, ngữ khí trầm hoãn mà vô lực, trên mặt đều là uể oải.

So với lần trước, dường như lại già nua hơn rất nhiều, ông nhìn mắt Lâm Mộ An thâtj sâu, môi mấp máy, cuối cùng vẫn là quy về trầm mặc.

Đứng lặng hồi lâu, Lâm Thâm thở dài, ngồi xuống trên ghế bên cạnh, đôi tay chống ở đầu gối, bưng kín đôi mắt.

Lâm Mộ An vẫn luôn đứng ở tại chỗ, trên mặt không có một chút biểu tình, ánh mắt quật cường lại ám trầm.

Mộc Miên gắt gao nắm tay anh, ở một bên, cùng anh chờ đợi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.