Giữa trời lạnh rít với gió mùa đông, tôi cảm thấy nóng nực vô cung. Bước chân tôi lết trên con đường nhỏ để đến nơi nào tôi cũng chả biết. Thầm trách mình ngu. Tự nhiên khi không lại phi thẳng một mạch mà chẳng biết địa chỉ ở nào nào. Hay ghê!~~ Biết là nhà cậu xa nhà tôi chứ tôi đâu có biết nhà cậu ở phương trời chân núi nào đâu. Thế là tôi cứ loanh quanh mãi. Đi như khoảng 1 tiếng trời khiến tôi như rụng rời cả hai tay hai chân. Thở không ra hơi, tôi phải tìm đại một gốc cây để dừng chân.
Như được cứu rỗi lòng mình, tôi đã nhìn thấy một dáng người quen thuộc tiến lại gần. Hờ hờ, là cậu với một chiếc xe đạp hằng ngày quen thuộc đây mà! Tuy nhiên tôi không dễ quên mục đích lết đến như vậy đâu nha. Tôi giả bộ giận dỗi mặc dù thích thấy mồ à~~
- Hứ! Cậu đến đây làm gì ?Xì xì, cút đi.
Cái vẻ mặt lạnh lùng ấy đã biến đi đâu mất rồi. Cậu lên giọng biết lỗi dù không biết mình đã làm gì để cô giận :
- Xin lỗi mà!
- Thế cậu có biết cậu đã làm gì để tôi giận không ?
Cậu lắc đầu :
- Không. Mà nếu có thì cho tôi xin lỗi, tôi sẽ đãi cậu một bữa kem để chuộc lỗi nha.
Cô bỗng dưng bật cười. Sao mà cậu đáng yêu thế cơ vậy nè! Cái tảng băng di động hàng ngày của cô đâu rồi?? Tự dưng hiện ra một đứa trẻ đáng yêu vô cùng. Cô ôm bụng cười lăn lóc :
- Ha ha. Ha ha ha. Mắc cười quá! Ha ha. Ha ha ha.
- Cậu cười cái gì ?
- Ai biểu cậu đáng yêu làm gì cho tôi cười. Được rồi, tôi sẽ tha thứ cho cậu. Giờ cậu đèo tôi đi ăn kem đi. Cậu bao nha.
Một đường cong hiện lên trên môi cậu. Nó đã khiến trái tim cô muốn thét lên rụng rời. Ngồi phía sau yên xe cậu, cô nói :
- Tôi yêu cậu.
Cậu làm bộ như không nghe thấy. Cậu hỏi lại, đơn giản là vì thích nghe câu này được phát ra từ cô mà thôi, chỉ mình cô :
- Gì???
- Tôi nói tôi yêu cậu.
- Ừm. Ôm lấy eo tôi đi! Không là té sấp mặt là chịu đó nha!
- Cậu cho phép??
- Chứ không cho thì bảo cậu ôm lấy eo tôi làm gì? Chỉ là lo cho cái mặt cậu mà thôi. Đừng nghĩ lung tung.
- Ừm._ Cô cười thầm trong lòng. Rõ là lo cho cô mà giả bộ... Thiệt là!