"Sói ca, mẹ em nói cứu một mạng người hơn xây 7 tòa tháp."
"Ta không phải y sĩ."
20 phút sau.
"Sói ca, mẹ e--"
Thượng Đẳng Tước cáu bẳn túm áo cậu, nhét vào ổ chăn của mình. Cánh tay rắn rỏi của hắn khóa chặt cậu lại trong lòng, ngăn không cho cậu giãy dụa.
"Ý em không phải thế.. mà..."
Tùy tiện khua chân múa tay cho hợp với "Sự phản kháng của người bị cưỡng ép", Hữu Bân nhanh nhảu liền rúc vào sâu hơn, cái đầu nhỏ nghịch ngợm cọ cọ ngực hắn.
"Mẹ em nói, nam nam thọ thọ bất tương thân." - Cậu nói lí nhí trong miệng.
Xác định cậu không giãy dụa nháo lên xuống nữa, hắn mới nới lỏng tay, bỏ ra, nằm nghiêng sang một bên, đưa tấm lưng to lớn đối diện với mặt cậu.
"Em nói đùa thôi mà, mẹ em mất trước khi nói câu đó rồi." - Song, cậu lăn đến, vòng tay qua eo hắn ôm chặt từ phía sau.
Cố rướn người lên, đưa cằm cọ cọ má hắn.
"Đừng lạnh nhạt với em thế... ơ..."
Mở to mắt nhìn hắn đột ngột xoay lại hôn mình một cái, cậu ngượng ngùng đấm yêu lên cơ ngực kia, thẹn thẹn thùng thùng lại lăn vào lòng hắn ăn đậu hủ tiếp.
Cằm hắn tựa trên đầu cậu, hai tay hắn cũng ôm cứng eo cậu.
"Ngủ đi, ồn quá."
Chẳng là, cậu với Vi Dung xếp chung một phòng liền không thoải mái, lăn lăn sang sống chết đòi đổi phòng với hắn, kết quả lại cùng hắn chung phòng, chung luôn giường, chung cả chăn, chung cả gối.
Tay hắn chuyển từ eo qua gáy, đẩy đầu cậu vào sâu hơn, cảm thấy vô cùng bình yên, ấm áp.
"Sói ca, yêu em chưa?"
Cái câu hỏi cậu len len đưa ra này hắn nghe rõ mồn một, song, vẫn làm như không nghe thấy, an nhiên nhắm mắt ngủ.
Phồng mang trợn má nhìn cái kẻ cố phớt lờ cậu, Hữu Bân hờn dỗi, hai tay ôm eo hắn xiết chặt hơn.
____ _____ _______ ______
"Sói ca, dậy đi nào, anh không thể lười biếng như vậy nha!"
Cái tiếng vịt Vi Hữu Bân cứ oang oang làm tai hắn ngứa ngáy muốn chết, mặc kệ, tiếp tục vùi sâu vào chăn ngủ tiếp.
"Sói ca, nhân danh thánh phụ, em phải dạy cho anh thế nào là đạo lí làm người, phải dạy cho anh..."
"Hôm nay, ngày lạnh nhất trong năm."
Nghe xong, cậu đi đến cửa sổ nhìn ra, đúng thật, tự dưng hôm nay tuyết quá trời là tuyết luôn, tuyết phủ trắng xóa mọi thứ.
Nghĩ đến cảnh vừa bước ra khỏi cửa liền đóng băng như cá ướp lạnh, Hữu Bân run run, hai hàm răng đánh vào nhau cập cập.
Lấy đà nhảy tót lên giường, lại xem hắn là gấu... là sói bông mà ôm lấy ôm để.
"Sao thời tiết thất thường vậy nhỉ?"
Hắn rộng lượng mở ra một góc chăn cho cậu chui vào, rồi im lặng chẳng nói tiếp.
"Haizz... Sói ca, em nhớ đuôi sói của anh lắm á... ấm ấm mềm mềm nha..."
"Sói ca, ở mãi chán quá, em kể cho anh nghe câu truyện này nhé. Ngày xửa ngày xưa, ở một khu rừng nọ, có hai bà cháu đều là sk*'sss, ban ngày cháu nghe nhạc sếp T*ng, ban trưa cháu lên facebook gõ tiếng Sk*'sss ban đêm bà nghe nhạc sếp T*ng, rồi thì..."
"Sói ca, em kể xong rồi."
"Sói ca, em khát nước."
Hắn muốn bùng cháy lắm rồi nha!!! Sao cái tên này có thể kể lắm thế!! Nói cái gì mà lắm thế!! Bớt một từ cậu ta sẽ chết đúng không??
Xoa xoa cái tai đang bị trọng thương, hắn lười nhác ngồi dậy, lề mề rời khỏi giường. Không quên cho cậu cái trừng mắt tóe lửa.
Hữu Bân ngồi trên giường, ôm bụng cười khanh khách rồi cũng lăn a lăn bám đuôi hắn.
Sau khi chén xong bữa sáng, lại ngồi một chỗ xoa xoa cái bụng no căng đến phình to của mình.
"Sói ca, chết em rồi!"
Đẳng Tước vẫn rất nhàn nhã dùng dao nĩa, căn bản không có đếm xỉa đến cậu.
Chỉ có Vi Dung rảnh rỗi ngồi một bên sơn móng tay, ban phát chút sự quan tâm, vu vơ hỏi:"Mi làm sao?".
"Em có thai với Sói ca mất rồi!"
"Phụt!"
Nữ Hoàng mới ngậm được một hớp vang đỏ liền phụt ra.
Sói ca - Kẻ theo lời người bị hại, vẫn nhàn nhã xử lí đùi gà.
"Thì bụng em đây này, to lắm rồi nha! Với cả! Đêm qua chúng ta ngủ với nhau mà! Sói ca nhỉ?"
"Choang!"
Lần này là Vi Dung mới cầm lấy lọ sơn móng tay, toan cất lại túi, bị giật mình đánh rơi.
Sói ca - Kẻ theo lời người bị hại, vẫn nhàn nhã xử lí đùi gà. Căn bản là từ chối cho ý kiến.
"Cái.. cái cái gì??? Ngươi với Đẳng Tước ngủ với nhau??"
"Thì hôm qua anh đuổi em mà! Em tính ngủ ngoài hành lang.. mà... mà Sói ca ấy, cứ cường bạo, cưỡng ép em ngủ chung với anh ấy..." - Nghĩ nghĩ lại thấy không đủ, nói tiếp -"Còn ôm em... rất chặt..."
Vi Dung cùng nữ hoàng nhìn Đẳng Tước tìm câu trả lời, song, hắn vẫn mặc kệ, cẩn thận lau miệng sạch sẽ, đứng dậy, rời đi.
Này là, Hữu Bân kia nói thật đi, hắn chối cãi làm cái gì? Tuy nhiên có vài tình tiết chém gió, hư cấu, đem hắn biến thành tên đê tiện.
____ _____ ______ _____
Sau khi đã tự biến mình thành cái lò sưởi di động với một đống túi nước ấm trong người, một đống áo lông cừu dầy cộp, Vi Hữu Bân mới an tâm đi ra ngoài chơi.
"Sói ca, quàng chung khăn với em đi!"
Hắn nghiêng đầu từ chối, chính là, hắn bây giờ vẫn chỉ có vận trên mình một bộ quần áo mỏng, cái lạnh kia là bất khả xâm phạm đến hắn.
"Hứ! Sói ca sẽ hối hận vì đã bỏ qua quá nhiều sự lãng mạng của em!"
"Là lãng mạn."
"Hứ!"
Vi Dung này là!!! Rất tức tối nha!! Hóa ra cái tên Hữu Bân kia đã cưa đổ Đẳng Tước!! Vậy Vi Dung phải hủy hôn và quay về chỗ ông già à nha!!
Không được!! Cái lão già luyến tử đó!! Lão ta cuồng con trai!! Lão ta bao nhiêu lần muốn xâm hại Vi Dung rồi đó a! Chỉ có cái hôn ước này mới cứu vớt được Vi Dung!
Mới đi ra, đã thấy Hữu Bân đứng giữa hình trái tim mới vẽ trên thảm tuyết, cậu cười khanh khách nhìn hắn.
Tính bước tới nói rõ trắng đen thì...
"Tình cảm em dành cho anh nhiều như mê lô tô(romeo) dành cho xe cháy khét (juliet), nhiều như Lương Sơn bá cho Mã Văn... lộn, cho Chúc Anh Đài..."
Cậu cứ thao thao bất tuyệt, còn hắn, nãy giờ chỉ lưu tâm nụ cười nham hiểm của Vi Dung khi nhìn lén hai người.
"Thế nào, anh cảm động chưa?"
Rõ ràng, Vi Dung kia vừa theo dõi hai người, hắn thấy Vi Dung tính bước tới, xong, lại rụt nhanh về, mỉm cười rời đi? Này là, mèo già kia đang có âm mưu gì?
"Anh cảm động chưa??"
"Cái gì?"
Hờn hờn dỗi dỗi, di di chân xóa xóa, lấp lấp hình trái tim nãy mới bỏ sức ra vẽ, dậm chân bịch bịch bỏ đi.
Sói ca thật vô tâm mà! Chết tiệt! Hữu bân ơi là Hữu bân mày ảo tưởng quá rồi! Nghĩ gì cái trái tim đóng đá kia của hắn có thể rung động chứ!
"Đi chậm thôi."
Không thèm nhìn hắn, cậu đáp lại:"Cho anh đuổi theo chết mệt!"
"Ta lo ngươi mỏi chân, lại bắt ta cõng."
Cái tên chết tiệt kia! Bỏ vế cuối có được không?
Đẳng Tước nháy mắt một cái, đã đứng ngay trước mặt, chặn đứng đường đi của cậu. Xem, cái môi đã mọng cho lắm vào rồi còn bĩu bĩu, nó mang lực hấp dẫn vô cùng lớn với hắn nha!
Hắn cúi xuống, tính hôn cho cái thì... thành ra hôn không khí khi mà... Hữu Bân cố tình né ra.
"Anh không yêu em, không cho hôn."
"Trước vẫn cho."
"Anh biết không? Đấy là hàng free để nhử thôi, giống như trailer phim ấy, thôi thúc... à anh không biết trailer là cái gì đâu. Tóm lại là, không yêu em, em không cho hôn." - Cậu kiên quyết khẳng định.
Bất quá, con cún nhỏ có bao giờ đấu lại chú sói dũng mãnh đâu, vẫn là bị hắn cưỡng hôn cho cái, đã thế còn hôn sâu, hôn lâu.
Dựa vào lòng hắn, thở lấy thở để.
"Yêu mất rồi, cho hôn được chưa?"
Mím môi, kìm chế lắm Vi Hữu Bân mới không leo lên nóc nhà để quẩy một trận đó! Kìm nén lắm mới không ngã lăn ra thảm tuyết quẫy một trận đó!
Lém lỉnh nói.
"Lão công thật bá đạo! A.. A... ngạt a.. ưm... dừng một.. a... e...lấy... ơi... a.."