Hữu Bân chuyển hai tay từ bám thành ghế lên bịt hai tai lại. Cậu ngăn đi tiếng thét gọi tên mình.
Cậu không muốn nghe, cậu thật sự không muốn nghe. Nếu nghe, cậu sẽ... lưỡng lự.
Nuốt khan một ngụm, yết hầu cậu đẩy lên xuống. Chỉ chốc lát nữa thôi, khi con dao kia đâm thẳng vào tim, tất cả sẽ kết thúc... Kết thúc tất cả mọi thứ giữa Hữu Bân và Đẳng Tước.
Vi Dung không chậm chễ truyền yêu lực lên con dao, khiến nó phát sáng, rất nhanh nhằm trúng ngực trái, nơi trái tim Hữu Bân đang đập loạn mà phi.
Ngay giây phút gần kề cái chết. Ngay giây phút này, cậu không thể hé lấy một lời chào tạm biệt với hắn. Nói xong, hắn tất nhiên đâu có dễ để cậu đi....
Hắn sẽ níu và, cậu sẽ nghe.
"Phập!"
Xong.
Nhưng, cái cảm giác đau ở tim này, không phải từ con dao.
"Đẳng... Tước..."
Khe khẽ gọi tên hắn, cậu xót xa nhìn vào hình ảnh trước mắt.
Hắn vẫn đang cắn môi dưới, cắn mạnh đến bật máu... Thế thôi chưa đủ, thân hắn chằng chịt vết bỏng, có chỗ máu rỉ ra...
"Sói ca, Sói ca..." - Run run cầm lên bàn tay to lớn có vài chỗ đã chóc da vì bỏng của hắn, cẩn thận để áp má mình, miệng Hữu Bân cứ mấp máy gọi hắn.
Trong khoảnh khắc sinh tử, Thượng Đẳng Tước dồn hết tất cả sức tàn vượt qua kết giới, cái nóng truyền tới như muốn thui cháy hắn, nén đi đau đớn, hắn bất chấp vận hết lực phi tới đỡ lấy nhát dao hộ cậu.
Nhưng, sự thật không theo ý hắn.
Hữu Bân thừa biết hắn sẽ làm vậy, liền xoay người thuận thế chuyển hắn lại ra sau, đưa lưng về phía Vi Dung.
Nhát dao vẫn vô tình phi tới người Hữu Bân, chỉ là không trúng tim mà thôi. Nó đâm xuyên ngực phải của cậu khiến cậu đau thấu xương...
Theo lưỡi dao là yêu lực rất mạnh, có thể với yêu quái như hắn sẽ không chết nhưng, với con người tầm thường như cậu, chỉ chốc lát nữa, sẽ chết.
Đẳng Tước nhìn Hữu Bân đang chắn trước mặt mình, với chiếc áo trắng tinh, máu đỏ nơi ngực phải càng rõ hơn. Máu cứ thế loang ra, cứ loang ra... Hắn toan nhấc tay lên muốn bịt lại miệng vết thương, muốn ngăn máu chảy thế nhưng, hiện tại, đến một ngón tay hắn cũng không thể nâng lên được.
Hắn giờ so với con người bình thường còn có phần kém hơn, hắn.... hắn bất lực nhìn cậu đang dần ngả người vào lòng mình, đầu cậu kề vai hắn.
Hắn cảm nhận được hơi ấm từ cậu, hắn cảm nhận được hơi thở cậu, hắn cảm nhận được nhịp đập của tim cậu.
Nhưng, tất cả đang yếu dần theo từng giây...
"H... h.... h..."
Cổ họng hắn khô khốc, há rồi lại cứ trơ ra, không nói được lời nào, cái cơn đau đến từ tim đang bóp nghẹn hắn.
Hắn nghẹn họng, nghẹn lời.
Cái mùi máu tanh nồng... Đương là hoàng tử gánh trách nhiệm bảo vệ đất nước, nói hắn chưa giết ai bao giờ thì quá buồn cười, cứ tưởng như mọi mùi máu trên đời hắn đã nếm qua..
Nhưng cái mùi máu này... nó tanh quá, theo từng nhịp thở cứ xộc thẳng vào mũi khiến hắn... buồn nôn, dạ dầy hắn thắt lại... đau quá.
Môi cậu cứ mấp máy...
Cậu muốn nói thật nhiều điều với hắn, muốn ôm hắn thật chặt... Thế nhưng cứ nói, cứ cử động là máu lại ra nhiều, sẽ rút ngắn thời gian được ở bên hắn...
Thôi thì cứ từ từ cảm nhận hơi ấm cuối này. Cậu gửi gắm câu từ trong dòng suy nghĩ.
Thật sự,nơi kia cậu sống, cậu là nhân viên ưu tú của một công ty to lớn, trong mắt mọi người cậu không hề ăn hại, không hề lười biếng... Mà trái lạị, cậu là người tận tâm với nghề, là cứu tinh của nhóm, là vị trưởng phòng giỏi giang, là trụ cột gia đình, là người anh mạnh mẽ.
Thế nhưng khi vào nơi đây, gặp hắn - Sói ca dũng mãnh, hoàn hảo. Cậu chợt phô ra con người thật của mình.
Rằng mất cha mẹ sớm, cậu chưa được hưởng đủ tình thương... Cậu nhớ chứ, cái ngày cha mẹ mất, nắm đôi bàn tay nhỏ bé của đứa em, dắt nó đến bệnh viện nhìn hai thi thể trùm vải trắng....
Khi ấy, cậu chỉ có thể cắn răng ngăn đi tiếng khóc, em cậu nó được khóc bao nhiêu tùy ý, nhưng cậu không được khóc.
Khóc sẽ thể hiện cậu là kẻ yếu đuối, khóc không giải quyết được cái gì. Phải đành bao bọc bên ngoài lớp vỏ kiên cường, phải tạo niềm tin tưởng ở bản thân để em gái an tâm mà dựa.
Mà, cậu như bao người khác thôi. Sâu thẳm trong tim, cậu muốn có một bờ vai để dựa dẫm.
Giây phút cuối, cậu muốn hắn thấy vẻ kiên cường ở cậu, muốn hắn thấy cậu không quá ăn hại.
Cậu chọn bảo vệ hắn.
Bên Đẳng Tước, Hữu Bân đã thấu được cảm giác an toàn là gì.
Ngọt ngào ấm áp lắm.
Hạnh phúc lắm.
Hắn với cậu không lo tình không sâu.
Chỉ đáng tiếc thay.
Duyên quá ngắn.
Dồn chút hơi cuối, cậu khó khăn nói từng từ.
"Em.... không...ăn... hại... mấy... đâ----" - Chưa dứt câu hay là, cậu không có khả năng nói hết câu.
Đẳng Tước thấy vai mình nhẹ đi, thấy người cậu trượt khỏi hắn, vô lực ngã xuống sàn.
Theo đó... mắt hắn biến đỏ.
Há ngoác miệng, mặc cho nơi cổ họng bỏng rát đau đớn kia, hắn gào thật lực, hắn cố sức gào.
"VI HỮU BÂN!!!"
Hắn gào tên cậu. Cái tiếng gào ấy mang theo sức mạnh kinh khủng, làm cho kết giới nứt ra một đường, rồi theo đường ấy rạn tiếp ra...
Và kết giới vỡ nát, tựa như trái tim hắn bây giờ - Vỡ vụn, tan nát hết rồi.
Vi Dung bị phản lực hất mạnh về sau, kinh sợ đến ngất.
Mặc kệ tất thảy xung quanh vỡ nát ra sao, vì vốn tim hắn nát theo lâu rồi, hắn mặc kệ.
Gào thôi, gào lên để bày tỏ cái sự bi thống đến tột cùng này, hắn muốn sự đau khổ này lan tỏa khắp nơi.....A...
Lội ngược dòng kí ức, hắn thấy cậu, nghe thấy cả giọng cậu.
["Huhu em nói giỡn.. đừng đi!!! Ha chi maaa!!! Em theo với!! Này! Đi chậm thôi!!!"
-
" Không thể nào! Anh là Sói ca ca cơ mà! Rừng cây này của anh cơ mà!"
" Ta khi nào nói cái đám cỏ rắc rối tùm lum này của ta?"
-
" Nè sói ca, anh có tên riêng không vậy?"
-
" Huhuhu!!! Anh ác lắm! Ấy anh để em chết ở khu rừng đó! Sao cứu em ra để em bơ vơ sống không nổi chết không xong hả!!?? Chịu trách nhiệm đi!!"
-
"Ta đổi ý rồi"
" Không có khả năng đâu, ngay từ đầu anh chỉ cần lăn lăn 1 vòng em đã nát người rồi"
-
"A! Vì anh là người tốt! Người tốt đã cứu sống em!"
"Này thì tốt!"
"A ui!!! Lõng đầu em thì saoo????"
-
"Lạnh không?"
"Em nói "có" thì sao?"
"Thì lạnh chết ngươi chứ sao."
"Xì... phũ ghê ta."
-
"Hí hí, Tước ca ngủ ngoan!"
-
"... Không ạ... huhu!!! Người ta là trai tân đó sói ca!! Huhuhu!!! Nụ hôn đầu của em!!! Anh cướp!! Huhu!!! Sau này anh bảo em dám gặp ai??? Huhu!! Em mà ế mãn kiếp thì 99,99999% là lỗi từ anh!!"
-
"Ó!! Ói a a!! E ói ắp ết ồi!"(Có!! Sói ca ca!! Em đói sắp chết rồi!)
"Ta không thương."
"Có! Tước ca có thương mà!
-
"Đau sao không nói sớm?"
"Nói sớm Sói ca sẽ thương em hả?"
-
"Em đau răng, Sói ca thương em đi."
"Không thương. Ngu thì chết."
-
"Mèo Ca gầy như khúc xương ấy, em đây này, mới là thịt nạc chính hãng nhá! Giữa thịt và khúc xương, Sói ca chọn cái gì??"
-
"Ăn hại thì làm sao?? Sói ca cứ kêu em ăn hại, được, em ăn hại. Bây giờ em muốn khuất khỏi mắt anh, thì anh cũng kêu em ăn hại! Vậy giờ anh muốn em sống sao?? Với anh em chẳng là cái gì, anh nói thế đấy!"
-
"Chúng ta yêu nhau đi, Sói ca!"
-
"Nụ hôn thứ 2 của em bị anh cướp!"
"Thêm cái đầu tiên nữa.
"Ừ em quên, thêm..." - "Ghét quá đi!!!"
-
"Hứ! Sói ca sẽ hối hận vì đã bỏ qua quá nhiều sự lãng mạng của em!"
-
"Anh không yêu em, không cho hôn."
-
"Đi đàng hoàng vào."
"Tại sao chứ... lão công cụa em sinh ra để làm chỗ dựa còn gì nữa..."
-
"Khuyết điểm của Sói ca là gì?"
"Chính là ngươi."
-
"Hữu Bân, tôi thích ăn mảnh lắm."
"Đẳng Tước, anh đàn bà quá đấy!"
-
"Huhuhu, em không tin được mà... Huhu Sói ca biết ghen, Sói ca lớn rồi... huhu."
-
"Em sẽ nhớ Tước ca nhiều lắm."
-
"Em.... không...ăn... hại... mấy... đâ----"]
Ngoài kia, chắc là trăng sáng, tròn vành vạch. Chỉ chắc là thôi, với bầu trời bị mây đen vây hãm kia, lấy đất đâu cho trăng sáng?
Bốn phía chìm trong bể đen.
"Đoàng!"
Ngoài kia, gió rít mạnh, sấm rền vang.
Ngoài kia, cây cối bật gốc ngã rạp.
Còn ở đây, ở lòng hắn cũng nổi bão tố.
Kì lạ lắm, tim hắn nát rồi, tưởng là cơn đau chấm dứt theo thế mà.. Cơn đau nó vẫn dồn dập tấn công, xô nát tâm hắn theo từng cơn.
"Khụ..." - Nôn ra máu tươi, hắn mới chịu ngưng. Chính là hắn không đủ sức để hét tiếp.
Hắn thấy mệt mỏi, hắn thấy khó chịu, hắn thấy đau đớn cả thể xác lẫn tinh thần...
Tất thảy cảm giác này, đều tụ lại trong hắn vào ngày hôm nay.
Ngày hôm nay - Ngày hắn mất Hữu Bân.
Hạ mi nặng trĩu, theo đó giọt lệ khẽ lăn dài trên má. Hắn khóc, lần đầu tiên hắn khóc vì một người.
Thượng Đẳng Tước đổ gục xuống ngay bên cạnh cậu.
Cung điện có nguy nga đến đâu, có tráng lệ thế nào, có kiên cố bao nhiêu thì vẫn phải sụp xuống, đống đổ nát vùi lấp tất cả.
------ -------
"Anh Bân tỉnh rồi!!! Động đậy tay kìa!!!"
"Bác sĩ!!!!"
Ồn ào quá...
Điều đầu tiên sau khi lấy được nhận thức là khẽ khàng đặt tay lên ngực trái.
Tim nó vẫn đang đập, cậu đang sống.
Thế là cậu đã về thế giới thực, thế là cậu đã bỏ rơi hắn.
Và cậu trở về đây chỉ mang theo duy nhất một thứ.
Đó là nỗi đau, đây này, tim cậu vẫn đau...
Đặt bàn tay che ngang mắt, Hữu Bân che đi những giọt nước mắt.