Chàng Y Tá Đáng Thương Và Đại Bang Chủ Lạnh Lùng

Chương 7



Chiều, hắn nhắn tin cho cậu:" Em ăn tối trước đi, rồi đi ngủ, tối nay tôi về trễ". Cậu rất vui nga, đã có cảm giác giống như đang yêu nhau rồi a~~~. Sau khi ăn tối xong, cậu không làm như hắn bảo mà ra ngoài vườn ngồi. Cậu thích thời tiết như thế này, vừa lành lạnh lại man mát, rất sảng khoái a. Ngồi đó nhìn trời, ngắm sao, rồi ngủ quên mất. Trời càng tối, không khí càng lạnh, nhưng cậu lại mơ màng thấy ấm áp, mùi hương này thật quen a. Không tự chủ được, cậu càng rút sâu vào lòng hắn.

Hắn từ bên ngoài về. Đang rất muốn ôm cậu ngủ, thế nào lại thấy cậu ngồi ngoài này, trên người chỉ mặc mỗi chiếc áo khoác mỏng. Cậu đúng là không biết nghe lời gì cả. Hắn vươn tay ôm lấy cậu, mang vào trong nhà. Cả người cậu đều rất lạnh vì thấm sương đêm, nhanh chóng lấy chăn quấn cho cậu rồi mới đi tắm. Sau đó mới lên giường ngủ.

* 6:00h hôm sau*

Sương vẫn giăng đầy trời, cậu vì hôm nay được gặp lại ba mẹ nên thức rất sớm, lại không nỡ ra khỏi vòng ôm của hắn nên cứ tiếp tục nằm đó nhìn hắn.

Hắn không phải là không biết cậu đang nhìn mình chỉ là không nói ra mà thôi. Vòng tay siết lấy cậu chặt hơn. Hơi ấm truyền cho nhau làm cả hai đều lưu luyến.

Nằm một lát, trời cũng bắt đầu ấm hơn, cậu ngồi dậy, gọi luôn hắn đi rửa mặt.

- Đi rửa mặt thôi. Anh đã hứa sẽ đưa em về gặp ba mẹ em mà. 

Hắn đứng lên, xoa đầu cậu nói:

- Không cần gấp, ăn sáng đã.

- Ừm.

Ăn sáng xong hắn liền đưa cậu về nhà. Trên đường đi, hai người không có nói chuyện với nhau. Hắn trước giờ vốn đã kiệm lời, còn cậu không nói là vì ngại a. Cũng muốn bắt chuyện lắm nhưng nhìn mặt hắn lạnh lùng như vậy, cuối cùng cậu vẫn là im lặng. Lúc đến nhà, ba mẹ cậu giống như từ địa ngục trở về, ôm chặt cậu như thể cậu sẽ liền tan biến ngay vậy. Mẹ cậu vừa khóc vừa nói:

- Con đã ở đâu mấy ngày nay? Có biết ba mẹ lo cho con thế nào không hả?

- Con xin lỗi, là con không tốt. Bây giờ con đã ở đây rồi, mẹ đừng lo lắng nữa.

- Được rồi, được rồi. Không lo nữa. Mà mấy ngày con ở đâu. Sao mẹ không liên lạc được?

- Con...con...

- Dĩ Thuần, cậu trai này là ai vậy?

Ông An bấy giờ mới lên tiếng khi thấy nhân vật lạ xuất hiện trong nhà mình.

- Anh ấy...là....à...

Cậu không biết mình nên nói làm sao cho đúng, cứ đứng ấp úng mãi.

- Con là Trịnh Quang Khải, người yêu của Dĩ Thuần. Mấy ngày nay em ấy chính là ở chỗ của con. Mong hai bác thứ lỗi vì đã không nói trước.

Cả nhà bỗng dưng im lặng đến đáng sợ, chỉ còn nghe thấy tiếng đồng hồ tích tắc vang lên. Qua một khoảng thời gian ngắn, ba cậu bình tĩnh hỏi lại:

- Người yêu? Với hai đứa con trai? Cậu bao nhiêu tuổi rồi? Công việc của cậu là gì?

- Con 29 tuổi, là chủ tịch tập đoàn Avex.

Cậu trợn mắt nhìn hắn. 29 thôi, Avex, hắn đang đùa sao? Đó là tập đoàn lớn thứ hai cả nước đó?! Trẻ như vậy sao? 

- Nếu cậu là chủ tịch, với ngoại hình thế này thì đời tư chắc chắn bị rất nhiều người soi mói. Nhưng cậu vẫn có địa vị, họ sẽ không dám nói bừa. Nhưng còn con trai tôi thì sao? Nó chỉ là một y tá bình thường. Sẽ không thể tránh khỏi việc bị người khác chỉ trích.

- Con chắc chắn sẽ không ai dám chỉ trích em ấy.

Cứ thử đi, ai dám làm bất kỳ một hành động hay một lời nói tổn hại đến cậu thì xem như người đó không cần sống.

- Cậu nghĩ mình sẽ yêu Thuần Thuần được bao lâu?

Mẹ cậu hỏi một câu làm hắn phải lặng đi trong giây lát. Được bao lâu đây? Hắn vẫn chưa biết được nhưng tương lai gần hắn chắc chắn vẫn yêu cậu.

- Con không thể đảm bảo sẽ yêu thương em ấy cả đời nhưng hiện tại con sẽ yêu thương em ấy hơn bất cứ thứ gì.

Cả ba mẹ cậu đều cười mãn nguyện, mẹ cậu nói:

- Chúng ta giao Dĩ Thuần cho con, đối xử với nó tốt một chút. Nó đã chịu rất nhiều thiệt thòi rồi. Nhớ là không được bắt nạt nó đâu đấy.

- Cảm ơn hai bác. Con sẽ đối xử tốt với em ấy. Hai người yên tâm.

- Hai người xem con là con nít hay sao mà sợ người ta bắt nạt chứ?

- Chứ còn gì nữa. Mà hai đứa đã ăn gì chưa?

- Lúc nãy ở nhà anh ấy có ăn rồi.

- Vậy hai đứa lên phòng nghỉ ngơi đi.

- Vâng. 

Cậu với hắn ở trong phòng được một chút rồi hẳn bảo mình có việc phải đi, có lẽ đến chiều tối mới về đón cậu được. Còn hôn cậu một cái trước khi rời đi. Cậu chỉ kịp nói hai chữ tạm biệt.

Cậu ở nhà, biết thế nào hắn cũng sẽ không chịu ăn uống gì cho nên ráng làm mấy món mà hắn thích. Ai ngờ, lúc về hắn liền giục cậu đi, còn trách cậu lo nhiều, nhưng khi thấy mặt cậu xụ xuống thì nói lại:

- Cái này về nhà làm lại cho anh. Bây giờ về thôi. 

- Ừm. 

Mặt cậu vẫn chưa chịu vui lên, làm hắn có chút hối hận a. Liền đi tới ôm cậu, thật nhẹ nhàng:

- Ngước mặt lên.

Cậu làm theo hắn, nhanh chóng môi bị cướp đi. Cả hai dây dưa mất một lúc, đến khi cậu không thể thở được nữa, đánh nhẹ vào ngực hắn mới chịu buông tha. Mặt cậu ửng hồng, cánh môi đỏ mọng có chút sưng làm hắn nhất thời muốn đem cậu ra ăn sạch lần nữa a. Nhưng ở đây thì không tiện.Về nhà tính sau vậy. 

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.