Lâm Kiều là tấm chiếu chưa trải, không nói đến Vương Giả thì người cậu kính nể nhất chính là Từ Âu, tuy rằng tính cách hơi tùy tiện nhưng những thứ anh ta nói và làm được luôn khiến người ta trầm trồ, lúc nào cũng biết rõ đúng sai.
Trừ khi anh ta quay lại lấy đồ đạc, còn không thì Lâm Kiều cũng chẳng thấy anh ta nữa, chỉ khi đến bệnh viện thăm hỏi ba Giang mới thấy bóng dáng mạnh mẽ của Từ Âu, chạy qua chạy lại giống như con quay, năng lực chăm sóc chẳng khác gì dân lâu năm, khiến người ta nhìn thấy mà suy tư rằng có phải làm việc này được rất nhiều tiền không.
Thời gian chậm rãi trôi đi, ba Giang lại bị đẩy vào phòng phẫu thuật, bắt đầu động dao từ lúc chín giờ sáng, sau khi Lâm Kiều tỉnh ngủ hay tin thì cũng chạy qua thăm hỏi.
Trước đó bác sĩ đã nói là tỷ lệ phẫu thuật thành công rất cao, thế nên tâm lý của mọi người đều khá thoải mái, mấy người họ ngồi trên hàng ghế dài trước cửa chờ đợi, Giang Tiểu Lộc dựa vào vai Từ Âu ngủ mất, một tay Từ Âu ôm lấy eo của cô, nhìn hai người trông rất thân mật.
Lâm Kiều nhìn thấy vậy, cúi đầu nhắn tin với ASH: Về với nhau rồi, anh thắng
ASH: Tôi mua vé rồi, đến lúc đó tôi sẽ lái xe đến đón em
Lâm Kiều rep được, vừa ngẩng đầu lên thì thấy Giang Tiểu Lộc đã tỉnh, chống tay lên đùi Từ Âu ngáp một cái.
Thấy Lâm Kiều, cô hơi ngượng ngùng, sau đó cười rộ lên với cậu: "Kiều Kiều đến rồi đó à?"
"Vâng, em đến xem chú thế nào."
"Mấy giờ rồi?"
Từ Âu nâng cổ tay lên nhìn, nói với cô: "Mười hai rưỡi rồi. Anh đi gọi điện cho quán ăn để họ chuẩn bị sẵn."
"Được." Giang Tiểu Lộc nói với Lâm Kiều, "Chờ ba chị ra thì chúng ta đi ăn."
Lâm Kiều gật đầu, lại ngồi xuống chờ đến hai giờ hơn thì ba Giang cũng được đẩy ra. Bác sĩ nói phẫu thuật rất thành công, người vẫn còn đang trong trạng thái gây mê nên dự tính đến tối mới tỉnh lại được, sau đó quan sát thêm, nếu không có vấn đề gì thì có thể xuất viện về nhà tĩnh dưỡng.
Cuối cùng bọn họ cũng có thể hoàn toàn yên tâm, cả đoàn người náo nhiệt đến quán, việc lớn việc nhỏ suốt bữa ăn đều do Từ Âu phụ trách, rất ra dáng trụ cột gia đình, hiển nhiên là đã thành công thượng vị, cả người cứ lắc lư vừa ngâm nga vài câu hát.
Có vẻ như Giang Tiểu Lộc cũng rất thích thú, bỗng nhiên Lâm Kiều hiểu được, có lẽ ngay từ lúc đầu Giang Tiểu Lộc mắng Từ Âu cho cậu nghe cũng chỉ vì hờn dỗi thôi, cô không nhẫn tâm như cách mà mình thể hiện ra bên ngoài, chỉ cần có thể nhìn thấy chút ánh sáng le lói trên người Từ Âu thì cô cũng sẽ quay đầu lại.
Chậc, đúng là tình yêu mà.
Trong lòng Lâm Kiều tràn đầy cảm khái, sau khi ăn xong cũng không quay lại bệnh viện mà về nhà phát sóng trực tiếp.
ASH không đến nên cậu đấu đỉnh cao một mình, đánh một lúc thì thấy chán nên lấy cớ đi uống nước, đến phòng khách mở toang cửa sổ ra.
Căn hộ mà Từ Âu mua có vị trí rất tốt, tọa lạc ở giữa sườn núi, bên ngoài cửa sổ là núi sông tươi đẹp.
Khi vừa mở cửa ra gió lạnh đã ùa vào người cậu, Lâm Kiều cầm một ly nước ấm trong tay, nhủ thầm đã sang thu rồi, không còn bao lâu nữa là đến tháng 11.
Điện thoại cậu để trong phòng ngủ reo lên, Lâm Kiều chạy đến, thấy Từ Âu gửi cho cậu một tin nhắn, bảo tối nay cậu đợi anh ta về, có việc cần tìm cậu.
*
Lâm Kiều vừa nghe Từ Âu nói xong, cảm thấy miệng mình không thể khép lại được.
Lâm Kiều biết Từ Âu và Giang Tiểu Lộc đã tái hợp, nhưng không ngờ tiến độ lại nhanh đến thế, mới được mấy ngày mà họ đã bắt đầu chuẩn bị kết hôn rồi.
Cậu kinh ngạc nói: "Chỉ mấy ngày nữa là kết hôn? Kết hôn nhiều thủ tục lắm mà."
Từ Âu đĩnh đạc nói: "Anh cũng nghĩ kỹ rồi, dù sao cũng không chia tay nên sớm muộn gì cũng phải kết hôn thôi, không bằng bây giờ kết hôn sinh con luôn, sau đó có thời gian thì ra ngoài chơi vài năm. Hơn nữa bây giờ đi đăng ký trước rồi làm hôn lễ coi như xung hỉ cho ba cô ấy, bên nhà cô ấy cũng có ý như vậy. Chờ ba cô ấy xuất viện thì anh đi đặt tiệc cưới, trước hết còn phải chụp ảnh cưới, chờ sau này có con lại đi chụp tiếp."
"Hai người đã gặp người lớn trong nhà chưa?"
"Đã gặp từ tám trăm năm trước, đồng ý hết cả rồi."
Lâm Kiều vắt óc suy nghĩ những thủ tục kết hôn mà cậu từng gặp: "Cũng dặm hỏi luôn rồi ạ?"
"Cô ấy không cần lễ đính hôn, chỉ cần anh ra ít tiền là được." Từ Âu nói, "Người hai nhà đều ở đây, không có vấn đề gì. Mâu thuẫn trước giờ của anh với cô ấy không nằm ở tiền bạc, cậu cũng biết mà."
Lâm Kiều gật đầu, cười nói: "Vậy chúc mừng anh Từ nhé."
"Cảm ơn chú em, nhưng anh có chuyện này..." Từ Âu nói với vẻ mặt khó xử, "Cậu xem anh thật sự không mua nổi nhà nữa, tụi anh định dùng căn này làm phòng tân hôn, bây giờ cần phải thay đổi chút bố cục trong nhà."
Anh nói rất uyển chuyển, lúc đầu Lâm Kiều còn đang suy nghĩ cái phòng cũ cũng là do Giang Tiểu Lộc tham gia bày trí, nghĩ một lúc mới nhận ra ý của Từ Âu là muốn cậu dọn đi, để Giang Tiểu Lộc vào ở.
Cậu đã rất may mắn khi có thể ở ké nhà Từ Âu tận hai năm, đâu thể không biết xấu hổ mà không chịu rời đi được, không đúng chút nào.
"Em biết rồi anh Từ, ngày mai em sẽ đi tìm người môi giới ngay ạ."
"Anh có quen với mấy người môi giới, để anh gửi wechat của họ cho cậu nhé." Từ Âu thấy cậu phối hợp thì cũng thở phào nhẹ nhõm, giọng điệu thả lỏng hơn nhiều, "Cũng không gấp lắm đâu, cậu cứ từ từ mà tìm, thấy thích hợp thì để anh xem giúp cho."
Mấy năm nay anh ta vẫn luôn giúp đỡ cậu rất nhiều, lúc ấy cậu mới bị phạt tiền xong nên không còn một xu dính túi, nếu không nhờ Từ Âu đưa tay giúp đỡ lúc cậu khốn cùng nhất thì không biết Lâm Kiều đã phải ngủ dưới gầm cầu nào rồi.
Cậu đứng lên, nói với Từ Âu một cách rất chân thành: "Cảm ơn anh Từ."
"Đừng có khách sáo, anh nhận cậu là em trai đã thấy mình rất là hời luôn đó." Từ Âu cười nói, "Vậy cứ thế đi, chờ bao giờ chọn được ngày lành thì cậu phải đến tham gia hôn lễ đó, cậu còn phải làm phụ rể cho anh nữa."
Lâm Kiều đồng ý với anh ta, rời khỏi phòng khách về lại phòng ngủ.
Cậu nhìn quanh một vòng, đưa tay gom hết mấy món đồ trang trí nho nhỏ vứt lung tung khắp nơi lại, nhận ra mình cũng không mua nhiều đồ lắm, chỉ cần hai cái valy là đủ chất hết, nhưng những thiết bị mà Từ Âu mua cho cậu để cậu phát sóng trực tiếp thì có hơi rắc rối, màn hình máy tính, CPU và cả micro lớn như vậy nên một mình cậu khó mà mang đi được, chắc phải tìm công ty chuyển nhà thôi.
Lâm Kiều thở dài, buồn rầu lăn trên giường vài vòng, bắt đầu kết bạn với mấy người môi giới Từ Âu gửi cho cậu, mới được phân nửa đã bị spam đến mức không kịp nhìn, người ta đã hỏi cậu muốn giá tầm nào, nằm trên đường nào, muốn gần núi hay sông, ở một mình hay ở ghép, hỏi đến mức Lâm Kiều choáng váng luôn, khiến cậu nhận ra mình có biết gì đâu.
Còn một quãng đường dài mờ mịt, Lâm Kiều nghĩ không bằng cứ bảo họ đề cử trước xem, sau đó đồng ý với mấy người môi giới kia rằng mai sẽ đến xem phòng.
Nhóm người môi giới nhiệt tình kéo cậu tán gẫu đến hơn một giờ sáng, Lâm Kiều không chịu nổi nữa, hẹn thời gian xem phòng xong thì tắt thông báo tin nhắn của cả đám để khỏi bị quấy rầy nữa, bắt đầu giả chết, một lát sau lại có thông báo của wechat vang lên, Lâm Kiều còn nghĩ là người môi giới nào đó biết tin nên chạy đến quấy rầy cậu nữa, không kiên nhẫn mà lấy xem, phát hiện ra là tin nhắn ASH gửi đến cho cậu.
ASH: Sao lại không phát sóng trực tiếp?
Chanh Nhỏ Xanh Xanh: Chuẩn bị chuyển nhà đó anh, mới vừa trò chuyện với người môi giới xong, thật phiền ghê.
ASH: Em muốn dọn ra ngoài?
Chanh Nhỏ Xanh Xanh: Đúng vậy, chủ nhà của em bảo sắp kết hôn rồi, nên ngày mai em sẽ đi tìm phòng ở
Chanh Nhỏ Xanh Xanh: Thật ra em không ngờ phải dọn đi nhanh vậy. Không biết tìm phòng ở thế nào, chắc phải đi xem vài căn mới được
ASH: Đừng tìm, em đến đây ở cùng tôi
Chanh Nhỏ Xanh Xanh: ?
ASH: Tới đây, đến nhà của tôi
Lâm Kiều suy nghĩ một hồi, thấy đây đúng là một ý kiến hay. Sống ở nhà bạn trai... chắc sẽ không có vấn đề gì nhỉ?
Chanh Nhỏ Xanh Xanh: Em không có đủ khả năng chi trả tiền thuê nhà khu anh ở, không thì anh cầm hết tiền lương của em nhé
ASH: Không cần
Chanh Nhỏ Xanh Xanh: Em nấu cho anh ăn!
ASH: Có dì làm rồi
ASH: Trừ em ra, tôi không thiếu gì cả
Lâm Kiều cảm thấy mình sắp bị ASH làm cho rung rinh mất rồi nên vội vàng buông điện thoại xuống, hít sâu hai hơi lấy lại bình tĩnh, sau đó chậm rãi gõ chữ được, bật dậy đến phòng kho lấy cái valy vừa cũ vừa bẩn của mình trước kia.
Từ Âu ngoi đầu ra từ phòng ngủ chính thăm dò: "Làm gì đó?"
"Thu dọn hành lý!" Lâm Kiều hưng phấn nói, "Em sang nhà bạn trai em ở!"
"Quyết định nhanh như vậy á?"
"Vâng!"
"Há, Tử Kim Hoa Đình chính là chỗ tốt đó." Từ Âu đã giải quyết được chuyện rất phiền não, cao hứng nói, "Đến lúc đó anh đưa cậu đi, anh cũng muốn được thơm lây cho biết mùi đời."
Lâm Kiều gật đầu với anh ta, kéo theo valy chạy mất bóng. ASH nói với cậu là phải sắp xếp lại đồ đạc trong nhà một chút, cho nên mấy ngày sau đó Lâm Kiều cứ thong thả thu dọn hành lý chờ ASH gọi cậu, Từ Âu đem cái valy rớt bánh xe đi đổi một cái mới, đưa cho Lâm để cậu đổi với cái valy cũ kỹ kia, nhét hết đồ vào trong đó.
Tới ngày khởi hành, Từ Âu và Lâm Kiều cùng nhau nâng cái valy bỏ vào cốp xe, Từ Âu mở định vị, chở Lâm Kiều chạy thẳng đến Tử Kim Hoa Đình.
"Anh ấy nói xe anh không vào được, phải lái xe trong nhà ra đón em." Lâm Kiều xem di động nói, "Anh Từ anh chở em đến cửa là được."
"Ok." Từ Âu đáp ứng, bỗng nhiên nói, "Này, cậu từng gặp người đó chưa?"
"Chưa."
"Chat video?"
"Cũng chưa."
"Vậy trong thời gian này các cậu nói chuyện kiểu gì?"
"Ờm... thì chat voice thôi."
"Sao cậu rộng lượng vậy, lỡ cậu ta là một kẻ lừa đảo thì sao."
"Em cảm thấy anh ấy rất tốt mà." Lâm Kiều phản bác, "Lúc đó anh Từ bảo em đến cũng đã từng gặp em đâu."
"Anh không giống hiểu không, anh là người tốt." Từ Âu vừa nói vừa ngừng xe lại trước cửa tiểu khu Tử Kim Hoa Đình, còn chưa kịp tắt máy thì có bảo vệ chạy đến gõ cửa xe, bảo bọn họ không có quan hệ với người trong khu này thì không thể đỗ xe ở đây được.
Quan cao chức lớn toàn ở chỗ này, thế nên công tác bảo an rất tốt, không được mời vào thì đến con chuột cũng không thể lọt qua, ngay cả quanh đó cũng không được dừng xe, tránh các tay săn ảnh chụp lén.
"Có hẹn trước." Lâm Kiều hạ cửa xe xuống, bấm vào tin nhắn ASH gửi cho cậu mà trả lời, "Số 18 khu A —"
"Là ngài Lâm đúng không, tôi biết rồi, chủ nhà đã báo trước với chúng tôi, quản gia đợi ở trong đó sẽ đưa ngài vào."
Lời của cậu còn chưa dứt, thái độ của bảo vệ đã thay đổi trong chớp mắt, cười ha hả mà giúp cậu dọn hành lý xuống xe, sau đó thấy Từ Âu vẫn chưa đi nên lễ phép mà bảo rằng không được đậu xe ở đây.
"Anh đẹp trai, có thể cho tôi biết chỗ bên kia có thể đậu xe không với? Tôi đứng đó một lát thôi." Từ Âu cười cười với bảo vệ nọ, nói với Lâm Kiều, "Lòng anh cứ không yên, cậu vào trước đi, chờ xong hết thì gọi báo anh một tiếng để anh đi, lỡ có chuyện gì cũng phải gọi điện cho anh đấy."
Lâm Kiều rất cảm kích với sự săn sóc của anh ta, cúi thấp người gật đầu, quay người theo bảo vệ vào trong tiểu khu.
Bên ngoài nhìn vào Tử Kim Hoa Đình chẳng khác gì một vườn hoa lớn, càng đi sâu vào thì càng độc đáo hơn, đập vào mắt là dòng nước chảy quanh hòn non bộ cùng những hàng cây cây bách tùng xanh biếc phủ bóng lên những căn nhà kia, chẳng khác gì hòa mình với thiên nhiên.
"Số 18 khu A, là khách của ngài Giang đúng không?" Một người đàn ông trung niên với gương mặt hiền từ ra khỏi bốt bảo vệ, dắt hai người đến bên xe, "Tôi đưa ngài sang— ngài Lâm?"
Lâm Kiều khựng lại: "Ông nói anh ấy họ gì?"
"Là ngài Giang đó." Quản gia nghi ngờ nhìn cậu, "Ngài là ngài Lâm đúng chứ?"
ASH, họ Giang, sống ở Tử Kim Hoa Đình.
Một phỏng đoán đáng sợ lờ mờ hiện lên trong đầu cậu, như thế có một cây búa gõ mạnh vào ngực, khiến Lâm Kiều không tài nào thở nổi.
Sau đó cậu không nhớ nổi mình đã bị quản gia đưa lên xe thế nào, thậm chí không có tâm trạng ngắm phong cảnh bên ngoài, chỉ muốn đến gặp ASH, lỡ đâu, lỡ đâu không phải thì sao?
Cậu mơ màng bước xuống xe, thấy một khoảng sân rộng trước mặt, ngôi nhà được xây dựng theo phong cách cổ xưa, những bãi cỏ quanh nhà được cắt tỉa gọn gàng, ở góc hàng rào có một cái chuồng chó nhỏ, dưới mái hiện còn treo một cái nơ bướm hồng nhạt, khẽ đung đưa trong gió.
Quản gia đưa cậu đến cửa xong thì đi mất, Lâm Kiều không ấn chuông cửa, bỗng nhiên nghe thấy một tiếng sủa rất nhỏ, sau đó có một cái đầu xám trắng nhô ra khỏi bụi cỏ, phẩn khởi sủa với cậu: "Gâu gâu!"
Lâm Kiều: "..."
Lần đầu tiên cậu nghe âm thanh bên ngoài của Khả Khả, công chúa nhỏ đúng là công chúa nhỏ mà, ngay cả tiếng gâu gâu thôi cũng khiến người ta tan nát cõi lòng thế này.
"Gâu gâu... ẳng!"
Dường như bé chó nhỏ rất thích thú, không ngừng sủa với cậu qua hàng rào, dùng móng vuốt cào thanh chắn khiến nó phát ra âm thanh kẽo kẹt. Lâm Kiều nhìn nó vài giây, dùng ngón tay len qua khe hở hàng rào, nhẹ nhàng xoa đầu nó."
Mềm mềm mịn mịn, lông xù xù, không khác gì so với xúc cảm cậu từng cảm nhận được trong giấc mơ của mình cả, càng sờ thì giấc mơ đó càng vỡ vụn thành từng mảnh.
"Đừng sủa nữa, sẽ gọi ba con đến mất." Cậu nhỏ giọng nói, "Khả Khả, anh trai đi đây, có thể thấy con... thật tốt quá."
"Gâu gâu!"
Lâm Kiều dùng sức quệt mũi, lúc đứng lên cảm giác đầu mình choáng váng, phải vịn lan can mới có thể đứng vững được.
Lúc này cửa nhà mở ra, Lâm Kiều ngẩng đầu, thấy Giang Tự đứng cạnh cửa, người đàn ông ấy mặc một bộ đồ ở nhà màu trắng, tóc và lông mày đều được cắt tỉa gọn gàng, anh đứng thẳng tắp ở đó, nhìn đẹp trai đến mức chói mắt.
Lâm Kiều thấy anh chạy về phía mình, bóng dáng anh trong mắt cậu dần mờ ảo rồi chia năm xẻ bảy. Cậu nghe thấy tiếng cửa hàng rào được đẩy ra, nước hoa hương gỗ êm dịu nhàn nhạt thổi đến.
"Xin lỗi em, là tôi."
Lúc Giang Tự vừa thấy cậu thì đã quên hết mình nên nói gì, anh chỉ lo duỗi tay lau khóe mắt của cậu, nôn nóng nói: "Đừng khóc... Bé cưng ơi tôi sai rồi, đừng khóc mà em."
"Gâu gâu gâu!"
Có hai móng vuốt nhỏ đang cào vào quần của cậu, cái bụng nhỏ mềm mụp nóng ấm ấy dán lên bắp chân của cậu. Lâm Kiều đưa tay đẩy Giang Tự ra, gằn từng chữ với người đàn ông mơ hồ trước mặt mình: "Kẻ lừa đảo."
___________________
Lời tác giả: Thiệt xin lỗi mọi người, là do tui sai, tui luôn lừa gạt mọi người, mấy chị em bình luận đúng lắm, sau này tui sẽ không dám báo trước nữa đâu QWQ
Thật ra lúc đầu (viết đến chương 59) thì ý định rất đơn giản, là để Giang Tiểu Lộc và Từ Âu cãi nhau – làm lành – kết hôn, sau đó Lâm Kiều dọn ra – gặp mặt, lúc ấy tui thấy chỉ cần viết hai chương là xong rồi, không ngờ kéo dài đến vậy, thiệt xin lỗi mấy bồ nhiều lắm!!!