Chanh Đá Giữa Mùa Hè

Chương 91



Hôm sau Giang Tự ngủ một giấc đến tận mười một giờ trưa, vừa rửa mặt xong thì nghe tiếng loảng xoảng trong phòng bếp, đi xuống thì thấy quả nhiên là Lâm Kiều đang bận rộn trong đó.

"Anh ra ngoài ngồi một lát nữa, có cơm ngay đây."

Giang Tự không hé răng, lê dép vào cầm chén đũa đặt lên bàn ăn. Không lâu sau thì Lâm Kiều bưng đồ ăn ra, hai người ngồi đối mặt với nhau, Giang Tự gắp một miếng sườn xào chua ngọt bỏ vào trong chén, lấy thìa múc một miếng cơm dính nước sốt cho vào miệng.

Lâm Kiều nhìn dáng vẻ lơ đễnh của anh, quan tâm hỏi: "Ăn không ngon sao anh?"

"Không đâu." Giang Tự ngáp một cái, "Ngủ lâu quá nên có hơi choáng."

"Ò."

"Tình hình trên weibo thế nào rồi em?"

Lâm Kiều đang rối rắm không biết có nên nói với anh không, nhưng đâu phải Giang Tự không có Weibo, dù không nói thì sớm muộn gì anh cũng sẽ tự nhìn thấy được, đành ăn ngay nói thật: "Rắc rối lắm, náo loạn rất lớn."


Đâu chỉ rất lớn, bây giờ KG còn bị gọi là đội phá thai nữa kìa.

"Weibo official không đưa ra thông báo?"

"Không có... anh có muốn gọi điện thoại không?"

Giang Tự khịt mũi: "Không cần đâu, tôi không rành mấy mảng xã giao. Hôm nay tôi ở nhà với em. Em muốn ra ngoài chơi hay ở nhà?"

"Hình như đã rất lâu rồi chúng ta không chơi game cùng nhau, ở nhà đi."

Giang Tự khẽ gật đầu, bỗng nhiên mở miệng: "Ăn ngon lắm, đây là hương vị mà tôi thích."

Lâm Kiều cảm thấy mãn nguyện cực kỳ, vui vẻ nhoẻn miệng cười với anh, bữa ăn trở nên rộn ràng hơn, sau khi ăn xong, Giang Tự ném chén đũa vào máy rửa chén, hai người dắt Khả Khả đi dạo quanh tiểu khu một vòng sau đó để nó chơi một mình ở sân sau, cả hai cùng nhau mở phòng phát sóng trực tiếp.

Có nhiều game bọn họ đã chơi chán rồi, thế nên cuối cùng họ vẫn quay lại nơi tình yêu bắt đầu chơi team hai. Tuy rằng Lâm Kiều định nhường cho anh, nhưng Giang Tự vẫn để lại đường phát triển cho cậu, bản thân không phải chơi trợ thủ thì cũng là đi rừng, cười đùa vui vẻ leo rank với Lâm Kiều.


Đến chiều thì mấy streamer bên Tịch Nhan cũng lần lượt online, Giang Tự gọi Hạ Hà và hai streamer khác cùng nhau đánh team năm.

Đánh mãi đến tận tám giờ, Giang Tự ra ngoài nhận điện thoại hơn mười phút, đến hơn chín giờ thì Lâm Kiều nhìn thấy có người bình luận trên màn đạn là KG đã đăng bài thông báo, lập tức không có tâm trạng chơi game nữa, lên weibo xem ngay.

Giọng điệu khác xa so với những thông báo trước đây, bài thanh minh này của KG rất mạnh bạo, thẳng tay tuyên bố hủy hợp đồng với Bất Du, để Tiểu Huyền – xạ thủ đội hai vào đội một, tiếp tục hành trình tại giải mùa xuân của họ.

Thật ra điều này có hơi ngoài dự liệu của Lâm Kiều, dù sao bây giờ Bất Du là một trong những trụ cột của KG, hơn nữa kỳ chuyển nhượng đã kết thúc, về tình về lý thì lúc này hẳn KG không nên từ bỏ Bất Du.


Cậu đoán rằng KG sẽ đăng một bài điều tra rõ để trấn an fans, sau đó bảo Bất Du đứng ra xin lỗi, nhưng không ngờ KG lại ra tay thẳng thừng đến vậy.

Không đồng ý thì không bàn gì nữa hết, dù bọn họ phải chịu áp lực về thành tích và nhà tài trợ thì cũng tình nguyện phá hỏng cả mùa giải này, quyết không để Bất Du ở lại trong đội.

Cái phong cách lấy thân chèn pháo này đúng là điều mà KG có thể làm ra.

Sau khi KG đăng bài thông báo thì màn đạn trong phòng phát sóng trực tiếp của Giang Tự càng náo loạn hơn, Giang Tự đánh thêm hai trận thì nghỉ, cùng Lâm Kiều tắt live.

Sau khi tắt live, Lâm Kiều bưng sữa chua trái cây vừa làm khi chiều đến tìm Giang Tự, thấy người đàn ông đang đứng sát bên cửa sổ, ngẩng đầu nhìn ánh trăng, bóng dáng lẻ loi quá đỗi.

Lâm Kiều cầm chén qua đó: "Anh có muốn ăn một chút không?"
Giang Tự nghiêng đầu nhìn thoáng qua cậu: "Em để đó đi, lát nữa anh ăn."

Lâm Kiều ừm một tiếng nhưng không rời đi, nhìn bóng lưng của anh: "Có phải anh... rất đau lòng hay không?"

Bất Du là "người thừa kế" được chính tay Giang Tự chọn ra, Lâm Kiều biết Giang Tự đã phải bỏ ra bao nhiêu tâm huyết cho cậu ta, cũng đã ôm bao nhiêu mong chờ, giờ đây mọi chuyện thành ra như vậy, anh nhất định sẽ là người đau lòng nhất.

"Không đâu." Giang Tự đưa lưng về phía cậu, "Tôi thấy hơi thất vọng thôi."

Lâm Kiều tự trách bản thân mình ăn nói quá vụng về, cậu không muốn thấy Giang Tự như vậy, nhưng chỉ cảm nhận được sự bất lực sâu sắc.

Giang Tự tỏ vẻ bản thân mình vẫn ổn, mở miệng nói: "Em mau nghỉ ngơi sớm đi."

"Ngày mai anh muốn đến căn cứ sao?"

"Tối nay Bất Du dọn đi, nếu dọn dẹp xong hết thì tôi phải đi làm, nếu không thuận lợi thì phải kéo thêm một ngày nữa."
Lâm Kiều khó hiểu: "Không thuận lợi gì cơ?"

Giang Tự ầy một tiếng, xoay người kể drama cho cậu nghe: "Sáng nay cha mẹ của Bất Du ngồi máy bay đến đây, ba mẹ của cô bé kia cũng đến, tổng giám đốc Vương gọi điện nói với tôi là bọn họ cãi nhau ngay trước cổng căn cứ, thiếu chút nữa đã lao vào đánh nhau rồi."

"Vậy mấy anh phải làm sao đây?"

"Hủy hợp đồng rồi nên kệ thôi, tiền không phải của cậu ta thì một đồng cũng không cho. Trước đó còn nghĩ sẽ giữ được Bất Du nhưng giờ thì nghe căng lắm, dễ dính líu đến tranh chấp dân sự, không thể để họ quậy lên đầu chúng ta được. Giảm thiểu bao nhiêu ảnh hưởng thì hay bấy nhiêu, chắc phải ồn ào vài hôm nữa, nhưng chắc chắn sẽ tìm ra người mới sớm thôi."

"Vậy anh muốn tìm một xạ thủ mới à?"

"Dùng của đội hai trước, không phải muốn là tìm được ngay."
Lâm Kiều hiểu được nên gật đầu, ngượng ngùng nói: "Bây giờ em vừa mong anh có thể đi làm, vừa mong anh nghỉ ngơi thêm ngày mai nữa."

Nghe cậu nói vậy, khuôn mặt tối tăm của Giang Tự cuối cùng cũng tươi tỉnh lên chút: "Nếu biết trước ngày mai đi làm thì tôi sẽ xin nghỉ."

"Vậy thì không tốt lắm đâu anh."

Giang Tự cười lớn, duỗi tay bắt lấy cổ tay cậu, dùng đầu ngón tay khô ráo vuốt ve nhẹ nhàng.

"Tôi rất mâu thuẫn, Kiều Kiều. Tôi cứ nghĩ hẳn là tôi nên rời khỏi KG, tôi có rất nhiều chuyện muốn làm, lẽ ra tôi đã có rất nhiều thời gian để ở cạnh em, nhưng khi Sầm Trúc và anh Khải tìm đến tôi thì tôi lại không thể kiềm lòng được."

Lâm Kiều nhìn sâu vào mắt anh, sự đau khổ và rối rắm trên mặt người đàn ông này quá rõ ràng, hệt như có một bàn tay vô hình đang kéo xé thành nhiều mảnh, khiến cậu chỉ nhìn lướt qua đã thấy tim mình vỡ vụn.
Cậu túm lấy tay Giang Tự, nói với anh: "Giang Tự, từ trước đến nay em là một người không hề có lý tưởng. Ban đầu em đã rất hâm mộ anh, cảm thấy anh luôn biết bản thân phải làm gì, mỗi ngày đều có động lực sống, mà em thì chỉ cần không đói là được, đến nỗi sau này phải làm gì em cũng không hay biết."

"Năm em mười sáu tuổi vẫn luôn ảo tưởng rằng, nếu có một ngày em có thể đứng cạnh bên anh thì chắc em sẽ có thể rời khỏi đám bùn lầy suy sút ấy, trở thành một con người hoàn toàn mới."

"Tôi không —"

"Đến tận bây giờ, em vẫn không hề muốn theo đuổi cái gọi là cuộc sống sau này." Lâm Kiều nhìn sâu vào mắt anh, chân thành nói: "Cho nên anh chính là lý tưởng của em, cái cảm giác này khiến em rất thoải mái, tựa như — tựa như em đã thay đổi bản thân mình vậy."
Giang Tự nghe cậu nói có anh trong cuộc sống về sau, nhất thời thấy chấn động lại cảm thấy buồn cười, dịu dàng nói: "Tôi biết rồi, cảm ơn em."

Gương mặt của Lâm Kiều dần đỏ lên, cậu chỉ vào sữa chua trái cây bên cạnh, vội vàng nói: "Em về trước đây, anh nhớ ăn đấy. Nếu không muốn ăn thì bỏ vào tủ lạnh cũng được, sáng mai dậy em sẽ ăn."

"Tôi sẽ ăn hết."

"Không cần phải miễn cưỡng đâu anh."

"Chỉ cần em làm, tôi sẽ ăn sạch."

"Vậy được rồi, anh mau ăn đi."

Thừa dịp Giang Tự xoay người lấy chén, cậu vác chân lên cổ chạy về phòng đóng cửa lại, Lâm Kiều cảm thấy tim mình đập rất mạnh.

Từ trước đến nay cậu luôn rất dễ thỏa mãn, đầu óc như bùn nhão, ngày nào cũng trôi qua trong mơ hồ, lúc nãy nói chuyện phiếm với Giang Tự thì lại bị kích động, cảm giác như được thông suốt, như có thứ gì đó chìm sâu đang nổi lên, vang lên từng hồi trống dồn dập.
Lâm Kiều lăn vài vòng trên giường, nhanh chóng hạ quyết tâm.

*

Đến hơn mười một giờ tối, cửa phòng Giang Tự bị đẩy ra trong lặng lẽ.

Giang Tự đang ngồi trên giường rep tin nhắn trên wechat, còn tưởng là Khả Khả lẻn vào, không thèm ngẩng đầu lên mà mở miệng nói: "Giang Khả Khả, đã dạy con bao nhiêu lần, buổi tối không được vào phòng ngủ, mau về ngủ đi."

Lâm Kiều lúng túng nói: "Khả Khả ngủ rồi, là em đây."

Giang Tự bật dậy khỏi giường, cả kinh hỏi: "Lai có chuyện gì nữa sao?"

"...Không có."

Giang Tự thở phào nhẹ nhõm: "Vậy được rồi."

Biểu tình của Lâm Kiều có hơi co quắp: "Ừm..."

"Em có chuyện gì à?"

Lâm Kiều cảm thấy tình huống bây giờ chẳng giống trong mấy bộ phim cậu xem tí nào, cậu phải nghĩ cách để mọi chuyện đi vào quỹ đạo, dùng mớ lý thuyết phong phú của mình để tiếp tục.
"Em... em muốn hôn chúc ngủ ngon."

"Hôm nay em chủ động phết nhỉ?" Giang Tự không nói hai lời, dang cánh tay ra: "Đến đây, em muốn hôn bao lâu cũng được hết."

Dưới ánh nhìn chăm chú của Giang Tự, Lâm Kiều đi đến ôm lấy cổ của anh, dây lưng áo ngủ của cậu được buộc một cách lỏng lẻo, lúc môi lưỡi cọ xát nhau đã rơi mất, để lộ bờ ngực trắng nõn lại hơi bằng phẳng, dính sát vào lồng ngực của Giang Tự.

"Ưʍ..."

Lâm Kiều cảm thấy có một bàn tay to lớn đặt sau gáy mình, dùng lực mạnh mẽ ép vào, khiến đôi môi của mình và anh dán lại gần hơn.

Rõ ràng là trong khoảng thời gian này họ đã hôn nhau vô số lần, nhưng khi ngửi thấy mùi hương sữa tắm trên người Giang Tự, cậu vẫn không nhịn được mà kích động.

Đầu lưỡi quyện vào nhau trong không gian ẩm ướt, Lâm Kiều hô hấp một cách khó khăn, âm thanh nức nở truyền ra từ cuống họng.
Hồi lâu sau Giang Tự mới buông cậu ra, trêu chọc cậu bằng vẻ mặt dịu dàng: "Còn muốn hôn nữa không em?"

Lâm Kiều lắc đầu nói: "Hôm nay... hôm nay em có thể ngủ ở đây không?"

Cậu vẫn còn đang ôm Giang Tự, trong mắt tràn ngập ánh nước, môi bị mút đến mức sưng tấy, bộ dáng thuần khiết vô tội như muốn cậu dẫn người ta phạm tội.

Giang Tự sợ mình nghĩ nhiều, sẽ khiến Lâm Kiều sợ, thế nên ho khan, nhích người vào trong chừa ra một khoảng trống: "Đến đây đi."

Lâm Kiều vẫn ngại ngùng, đợi khi tắt đèn mới cởϊ áσ ngủ ra chui vào trong chăn. Giường và chăn của Giang Tự rất lớn, trùm lên hai người vẫn còn rất dư dả, Lâm Kiều nằm lên vị trí còn lưu lại hơi ấm của Giang Tự, cảm thấy anh nằm cách mình ít nhất một bàn tay, hơn nữa người đàn ông này vừa nói ngủ là ngủ luôn, hơi thở của anh đều đặn như đã chìm vào giấc mộng.
Cậu rầu lắm chứ, lăn qua lật lại cả buổi, cảm thấy dù sao cũng không thể đứt gánh giữa đường, thế nên chạm nhẹ vào cánh tay của Giang Tự, khẽ nói nhỏ: "Giang Tự, em muốn làm."

Giang Tự lật người quay lưng về phía cậu, anh không hề kích động như trong dự đoán của Lâm Kiều, giọng điệu lãnh đạm và đè nén: "Mấy hôm nữa đã."

Lâm Kiều tuyệt đối không nghĩ đến kết quả như vậy, rầu rĩ không thôi: "Em đã tắm rửa sạch sẽ rồi mà, anh đừng như vậy chứ."

Giang Tự nép sát vào góc tường, trông còn sốt ruột hơn cả cậu: "Anh chưa mua bao, cũng chưa mua gel bôi trơn."

Lâm Kiều khẽ đỏ mặt: "Cái đó... trong áo ngủ của em có gel."

Cậu vừa dứt lời, cơ thể của người đàn ông đã đè lên, thứ cứng rắn bên dưới áp lên bắp đùi cậu, một lượng nhiệt nóng bỏng truyền qua da thịt.
Lâm Kiều: "...Em còn tưởng anh không có cảm giác với em chứ."

"Sao có thể." Giang Tự cố ý phả hơi nóng vào vành tai của cậu, "Tôi thích em biết nhường nào."

Thân thể Lâm Kiều lập tức trở nên khô nóng, sau khi nhận ra cậu muốn chạy trốn lại bị Giang Tự dùng một tay nắm chặt eo, một cánh tay khác thò vào chăn sờ soạng áo ngủ của cậu: "Ở túi nào?"

Lâm Kiều căng thẳng lắm: "Không... không biết nữa. Ưʍ... anh nặng quá đi."

Giang Tự hơi chống người lên, mò mẫm áo ngủ của cậu hồi lâu, móc ra được một tuýp gel bôi trơn đã xài hơn phân nửa: "Sao em dùng nhiều thế."

Lâm Kiều chỉ muốn vùi mặt vào lồng ngực của anh: "Em muốn rửa thật sạch cơ..."

Giang Tự thấp giọng cười cười, cúi người ngậm lấy môi cậu: "Hôn thêm cái nữa nào, dỗ em cho tốt không làm xong em sẽ hối hận mất."
Lâm Kiều nghe xong thì tụt hứng, vùng vẫy muốn thoát khỏi vòng tay của anh: "Vốn dĩ em cũng không hối hận chút nào."

Tuy cậu nói thế nhưng vẫn ngoan ngoãn đón nhận nụ hôn của Giang Tự, mãi đến khi nửa người dưới của cả hai đều vô cùng nóng bỏng, bất cứ lúc nào cũng có thể lau súng cướp cò.

Giang Tự lưu luyến mà buông cậu ra, vỗ nhẹ mông cậu: "Em nằm sấp đi, hình như sẽ thoải mái hơn một chút."

Lâm Kiều nghe lời trở mình, lại nghĩ không giống trong mấy bộ phim kia chút nào, thế nên lúc quỳ gối lên giường, cố gắng hạ thấp eo để mông vểnh lên: "Như vậy có phải sẽ tiện hơn không anh?"

Giang Tự ừ một tiếng, ngón tay dính gel bôi trơn lạnh như băng quết lên mép ngoài, chậm rãi xoa nắn vài vòng. Lâm Kiều bị anh xoa đến mức run rẩy, cảm thấy mình không còn chút sức lực, chẳng khác gì tên tội phạm đang chờ hành quyết nên vô thức tìm cớ: "Mấy video em xem toàn là khẩu giao trước, anh có muốn để em liếm cho anh trước không —"
Giang Tự thuận theo chất bôi trơn đưa một đốt ngón tay vào thăm dò, nhàn nhạt nói: "Kinh nghiệm phong phú vậy ư, em xem nhiều lắm rồi sao?"

"Ưʍ... đâu có!"

Giang Tự ân cần nói: "Không sao cả, tôi biết rất nhiều thứ đó, nếu em rảnh có thể đến giao lưu kinh nghiệm với tôi."

Lâm Kiều không muốn trả lời nên vùi mặt vào trong gối, khẽ thúc giục anh: "Anh nhanh lên được không."

"Em có muốn hôn không?"

"Không hôn nữa đâu!" Lâm Kiều thấy mông mình rét lạnh, "Nhanh lên đi mà."

Giang Tự còn vội hơn, nhưng lại sợ khiến cậu bị đau, nên vẫn nhẫn nại từ từ mở rộng cho cậu. Lâm Kiều quỳ lâu quá nên không quỳ nổi nữa, thắt lưng mềm nhũn như muốn gục xuống gường, bị Giang Tự nhanh tay lẹ mắt ôm lại, ghét bỏ nói: "Sao em lại hư vậy chứ."

Lâm Kiều cáu: "Anh thử mà xem!"

"Vậy thì không được."
Giang Tự cười cười ngã xuống giường cùng cậu, ôm eo cậu từ đằng sau đòi hôn. Lâm Kiều lầu bầu rồi vẫn để cho anh hôn mình, Giang Tự ôm lấy cậu, tự dưng có cảm giác như đang ôm một con thú nhỏ xinh đẹp lại dễ vỡ.

Muốn yêu thương cậu, nhưng lại không biết nên xuống tay từ đâu, cứ cảm thấy vẫn làm chưa đủ. Côи ŧɦịŧ cứng rắn nóng bỏng chen vào giữa cặp mông, Giang Tự nâng người dậy, chậm rãi hôn lên tóc và vành tai của cậu: "Xin lỗi em."

Lâm Kiều căng thẳng đến mức eo run lẩy bẩy, không nghe anh nói gì cả: "Gì cơ?"

"Tôi còn muốn chuẩn bị một bữa tiệc tối đầy ánh nến, sau đó chúng ta mới lên giường, tôi còn muốn phủ đầy hoa hồng, rải một nhắm lên đầu giường để em có thể cảm nhận được hương hoa." Giang Tự lẳng lặng đưa tay xuống dưới, đỡ lấy ƈôи ŧɦịŧ để vào miệng huyệt, đâm thẳng vào trong, "Chúng ta sẽ có một đêm tuyệt vời, là do tôi chưa chuẩn bị tốt."
Lúc bị anh nhét vào, Lâm Kiều đau đến mức rên thành tiếng, lỗ tai ù đi một lúc lâu, mấy lời Giang Tự nói cậu không nghe được một chữ nào.

Tất cả cảm giác đều dồn vào nơi hợp nhất với Giang Tự, đau đớn và căng thẳng đều hiện rõ trên mặt, còn có một chút thỏa mãn kỳ quái đang dần lấp đầy trái tim của cậu.

Cậu nhanh chóng bị Giang Tự kéo ra khỏi gối, bọn họ hôn nhau vồ vập, biến đau đớn thành kɦoáı ƈảʍ.

Cổ họng Lâm Kiều truyền ra âm thanh rêи ɾỉ hỗn loạn, Giang Tự dùng đầu lưỡi đè chúng lại, không ngừng va vào bên trong, để anh có thể hoàn toàn chiếm lấy cậu.

"Giang Tự... ah..."

Không biết mặt Lâm Kiều đã đỏ bừng lên từ khi nào, trong đôi mắt đen nhánh đong đầy ánh nước mông lung, tràn ngập màu sắc diễm lệ. Giang Tự không chừa cho cậu một lối thoát nào, anh nhìn cậu say đắm, thấy dáng vẻ bản thân bên trong con ngươi của cậu.
Anh nghĩ, thì ra mình cũng có lúc điên cuồng như thế này.

Bỗng nhiên anh rút ƈôи ŧɦịŧ ra, ân cần dỗ dành Lâm Kiều: "Quay mặt lại đây."

Sau khi ngưng lại Lâm Kiều còn ngại hơn nữa, úp mặt vào gối lẩm bẩm: "Không cần đâu mà."

"Ngoan, tôi muốn nhìn mặt của em."

Không biết Lâm Kiều bị lời nói của anh hay những nụ hôn không ngừng rơi xuống người mê hoặc, mơ màng xoay người lại, bị Giang Tự nâng hai chân đặt lên vai của anh.

Lối vào nơi bị gậy lớn cán qua chưa kịp khép lại lần nữa bị đâm vào, Lâm Kiều híp hai mắt, cảm thấy nơi bị chà qua không còn đau mấy, chỉ cảm nhận được ma sát nóng rẫy cực kỳ rõ ràng, minh chứng rằng cậu đang làm chuyện thân mật nhất giữa những người yêu nhau với Giang Tự.

Vượt lên tất cả mọi thứ, giờ đây cậu là người gắn bó với Giang Tự nhất.
Cậu ôm lấy cổ Giang Tự, không tự chủ được mà phát ra tiếng khóc nỉ non: "Giang Tự ơi..."

"Đau không em?"

Lâm Kiều lắc đầu, tròn xoe mắt đòi được hôn: "Hôn một cái được không anh?"

Cậu sa vào nụ hôn của Giang Tự, hệt như con bạch tuộc bị mất nước, tứ chi đều quấn chặt lấy anh. Sức lực của Giang Tự ngày càng lớn, cậu không chịu nổi xóc nảy, đành vật ra giường như con cá muối, một bên tự vuốt để bạn nhỏ của mình mềm xuống, một bên rêи ɾỉ gọi tên Giang Tự một cách đứt quãng.

Chỉ gọi tên Giang Tự thôi mà cậu đã thấy cực kỳ thỏa mãn.

Không biết hai người đã lăn lộn bao lâu, trong lúc Lâm Kiều mê mang cảm thấy Giang Tự mạnh mẽ đè lên người mình, sau đó thứ to lớn trong cơ thể nhanh chóng được rút ra ngoài, bắn ra một dòng chất lỏng.

Cậu và Giang Tự điên cuồng hôn lấy nhau, Giang Tự đưa tay xuống giúp cậu, khiến cậu được trải nghiệm cảm giác chết đi sống lại trong cơn cao trào.
Côи ŧɦịŧ ướŧ áŧ trượt ra ngoài, Lâm Kiều cảm thấy có một dòng chất lỏng chảy xuôi theo bắp đùi mình làm ướt ga trải giường dưới thân. Bắp đùi bị đẩy ra hai bên vừa mỏi vừa tê dại, Lâm Kiều nằm trên giường, dùng mu bàn tay che ánh đèn chói mắt trên đỉnh đầu.

Giang Tự khẽ hôn lên trán của cậu, âu yếm nói: "Em nghỉ một lát đi, tôi xả nước vào bồn tắm, chút nữa sẽ ôm em đi tắm rửa nhé."

Lâm Kiều yếu ớt gật đầu, đợi Giang Tự vào phòng tắm thì tự mình chống giường ngồi dậy, đỡ tường đi đến phòng tắm, mở cửa ra thấy được Giang Tự thì eo nhũn cả.

Hơi nước trong phòng tắm bốc lên, khiến thân thể đang mệt mỏi càng trở nên mơ màng, chuyện sau đó cực kỳ hỗn loạn, chỉ nhớ rằng Giang Tự đã dùng khăn dịu dàng lau người cho cậu, sau đó còn ôm cậu về giường, đặt cậu nằm xuống khăn trải giường sạch sẽ mềm mại vừa được thay ra.
Đèn chùm đã tắt, chỉ còn ánh sáng le lắt từ hai cái đèn ngủ màu cam cạnh giường. Lâm Kiều cuộn tròn người dưới lớp chăn, cánh tay của Giang Tự khoác lên eo cậu, quanh tai toàn tiếng hít thở đều đều của người đàn ông, trầm tĩnh khiến người ta yên lòng.

Bầu không khí yên lặng bao trùm lấy cậu, Lâm Kiều đang định chợp mắt thì nghe thấy tiếng Giang Tự gọi cậu: "Kiều Kiều ơi."

Lâm Kiều mơ mơ màng màng trả lời anh: "Hửm... em chưa ngủ đâu."

"Hỏi em chuyện này nhé."

"Anh nói đi."

"Em có thấy hạnh phúc khi ở bên tôi không?"

Lâm Kiều không hiểu vì sao anh lại hỏi thế, thốt lên: "Hạnh phúc chứ."

"Vậy tốt quá rồi."

Giang Tự ngồi xổm dậy ôm lấy cậu, Lâm Kiều cố gắng mở mắt ra, thấy vệt nước mờ mờ nơi khóe mắt Giang Tự.

"Anh sao thế?"

"Kiều Kiều, em biết tôi vẫn luôn bôn ba khắp chốn, nhưng đến cuối cùng, tôi nhận ra mình không thể làm xong chuyện gì cả. Tôi không thể thay đổi số phận của các tuyển thủ khác, sau khi bọn họ giải nghệ tôi cũng chẳng thể làm được gì, ngay cả đồng đội của tôi cũng không thể trải qua kiếp sống chuyên nghiệp một cách thuận lợi." Giọt nước mắt rơi lên ngực Lâm Kiều, anh ôm lấy cậu như ôm một viên ngọc quý giá nhất trên cõi đời, "Thế nên em cảm thấy hạnh phúc khi ở cạnh bên tôi, tôi cảm thấy vui lắm, thật đó."
Từ trước đến giờ, không phải là anh cứu rỗi Lâm Kiều, mà Lâm Kiều khiến cho sự tồn tại của anh trở nên có ý nghĩa, là một mảnh bụi trần vì anh mà rạng rỡ.

Tuy chỉ vậy thôi, nhưng sao anh lại muốn khóc quá?

Lâm Kiều không hiểu niềm vui trong mắt anh từ đâu mà đến, cậu duỗi tay lau khóe mắt Giang Tự, thì thào với anh: "Em mệt rồi."

Giang Tự biết cậu không hiểu gì hết, nhưng anh đã vô cùng mãn nguyện.

"Ngủ đi em." Anh nằm xuống, dựa vào lưng Lâm Kiều, vươn cánh tay ra ôm chặt cậu vào lòng, "Ngày mai gặp lại."


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.