Chanh Đá Giữa Mùa Hè

Chương 92



Ngày hôm sau, cả Lâm Kiều và Giang Tự đều dậy rất muộn, eo Lâm Kiều đau ê ẩm, Giang Tự lại một hai phải lật qua lật lại cậu trên giường làm trò con bò, bảo mấy cái này không dễ làm chút nào.

Tinh thần của anh đã tốt hơn rất nhiều, trông sáng sủa cả lên, đôi mắt linh hoạt mang theo ý cười. Lâm Kiều bị mấy động tác nhỏ của anh quầy rấy đến mức phiền lòng, cuối cùng rúc người vào trong chăn, không buồn để ý đến anh nữa.

Giang Tự không trêu cậu nữa, bật dậy khỏi giường: "Em nằm tiếp đi, mười một giờ dậy ăn cơm."

Lâm Kiều tỏ vẻ bất ngờ: "Anh còn biết nấu ăn ư?"

Giang Tự im lặng vài giây, cắn răng nói: "Tôi gọi thức ăn rồi bày ra bàn, phải nói rõ ràng ra như thế sao em?"

Lâm Kiều thò cái đầu nhỏ ra khỏi chăn, cười toe toét với anh: "Đi đi."

"Không đi nữa đâu." Giang Tự mặc kệ sự đời, véo thịt chỗ eo cậu qua lớp chăn: "Gửi thực đơn qua wechat em rồi đấy, em muốn ăn gì cứ nói với tôi."


Lâm Kiều nghe vậy cũng ngồi dậy, ôm cánh tay Giang Tự xem điện thoại của anh. Hai người gọi đồ ăn hết một tiếng, chắc tầm một giờ người ta mới giao đến, Lâm Kiều bị anh quậy nên cũng không còn hứng thú ngủ nướng nữa, cậu xuống giường đi rửa mặt, sau đó cùng Giang Tự dời chỗ sang sofa, nằm gác lên đùi anh chơi điện thoại.

Khả Khả đói lắm rồi, được Giang Tự đổ cho hai thìa thức ăn cho chó xong thì chui vào góc nhà nhai ngấu nghiến. Lâm Kiều bấm mở weibo, thấy bây giờ trên đó đã sóng yên biển lặng, cùng lắm là còn sót lại ít dư chấn, không hề có chút thương tổn nào.

KG cắt đứt nhanh gọn lẹ đã vậy khả năng quan hệ công chúng cũng rất mạnh mẽ, mấy lời ra tiếng vào trên mạng cũng bị trừ khử hết.

Vì vấn đề chủ yếu nhất đã được giải quyết, KG cũng đã cắt đứt quan hệ với Bất Du, những chuyện cần bàn tán sau này cũng không dính dáng gì đến câu lạc bộ nữa, nhiều nhất là bị nói quản lý không tốt, chỉ cần trấn an cảm xúc của người hâm mộ thì tự nhiên sẽ có người đứng ra nói đỡ cho bọn họ.


Nhưng có một vấn đề khá là nghiêm trọng, Lâm Kiều xem lại lịch trình của chiến đội, phát hiện ngày mốt họ sẽ có một buổi thi đấu.

Cậu giương mắt hỏi Giang Tự: "Sắp phải thi đấu rồi sao?"

"Ừm."

"Đánh thắng được không anh?"

Giang Tự thấu đáo mấy chuyện này: "Khó nói lắm."

Anh còn chưa vội mà Lâm Kiều đã gấp gáp hộ anh: "Vậy anh mau trở về đi."

"Mai hẵng về."

"Sắp thi đấu rồi, sao anh lại ung dung như vậy chứ."

"Bởi vì tổ hợp trợ thủ và xạ thủ của đội hai chỉ làm được đến mức đó, đành phải dùng tạm thôi, nếu không họ cũng chỉ có thể ngồi mãi ở đội hai." Vẻ mặt của Giang Tự dần trở nên nghiêm túc, "Có thể em sẽ thấy lời tôi nói rất tàn nhẫn, nhưng quả thật chiến đội không có cách nào ôm mong chờ với bọn họ được hết. Mục tiêu của KG ở mùa giải này là có thể giữ được ghế KPL, sau đó tìm một tổ hợp xạ - trợ thủ mới. Tôi có về cũng chỉ tập trung vào việc tìm người, nhưng tìm tuyển thủ tự do rất khó nhằn, cho nên có khi phải kéo dài đến tận kỳ họp chuyển nhượng cuối mùa giải."


Tuy rằng mấy câu anh nói rất chói tai, nhưng đều là lời nói thật. Lâm Kiều nghe xong cứ thấy bứt rứt, thở dài nói: "Chuyện gì thế này."

"Đi bước nào tính bước đó vậy." Giang Tự thở ra một hơi, cầm điện thoại lên xem, "Quản gia sẽ đưa cơm hộp đến đây nhanh thôi, em dịch ra một bên để tôi đi lấy nào."

Lâm Kiều nghe lời, thả tự do cho cặp đùi của anh, lại gối đầu lên tay vịn ghế sofa mềm mại, nhìn Giang Tự ra ra vào vào phòng bếp. Quản gia đem một hộp đồ ăn lớn đến, Giang Tự lấy thức ăn ra khỏi hộp bỏ vào trong chén, coi như đã "làm xong" một bữa cơm.

Lâm Kiều cảm thấy ê ẩm, quả nhiên lười biếng mới là đích đến của người giàu.

Hai người ăn xong thì chẳng có việc gì để kàm, ngồi ở thảm phòng làm việc chơi game. Giang Tự cũng là một game thủ kỳ cựu, trong phòng làm việc nhỏ của anh có đủ loại máy chơi game, còn phong phú gấp mấy chục ngàn lần so với những cái mà Từ Âu tàng trữ.
Hầu hết mấy con game trong đó Giang Tự đều từng chơi rồi, anh đưa vài cái cho Lâm Kiều nhưng cậu không thấy hứng thú mấy, chọn cả buổi xong cả hai quyết định chơi The King of Fighters, dùng bạo lực để định thắng bại.

Cảm giác solo với Giang Tự vô cùng mới lạ, Lâm Kiều nghĩ mình không chơi tệ chút nào, nhưng khi đánh với anh cứ có cảm giác không thể nào ra chiêu, bởi vì Giang Tự có thể nhìn thấu mọi sự tính toán của cậu, đo ván cậu một cách dễ dàng.

Eo Lâm Kiều truyền đến từng trận đau đớn, tay cũng dần yếu ớt, càng đánh càng trở nên mất sức, thế nên cậu quyết định chơi bẩn, quăng tay xuống dưới thảm: "Em không chơi nữa đâu."

Giang Tự ngược cậu cả buổi trưa, giờ phút này tâm trạng anh rất tốt, cười nói: "Đánh thêm một ván nữa thôi, đã đánh phải đánh cho xong chứ."
Lâm Kiều biết anh định thả cho mình thắng, ỉu xìu nói: "Không thú vị chút nào."

"Đừng nóng mà." Giang Tự cười ha hả, nói với cậu, "Lần sau tôi sẽ chú ý."

Lâm Kiều suy nghĩ, bĩu môi nói: "Thôi đi, như vậy còn tẻ nhạt hơn."

"Có phải em ít khi chơi mấy trò này không, tôi cảm thấy em không quen thuộc với nó chút nào. Chọn trò mà em chơi quen đi, chúng ta chơi tiếp."

"Mấy trò kia em cũng chưa từng chơi." Giọng điệu của Lâm Kiều rất thản nhiên, "Em được gởi nuôi ở nhà cô em, nhà cô em cũng không có điều kiện, cô không mua máy chơi game cho em, em chỉ có một cái điện thoại cũ, chơi Vương Giả còn lag nữa mà."

Giang Tự nhận ra mình đã chạm vào vết sẹo của cậu, cẩn thận xin lỗi cậu, "Xin lỗi em, Kiều Kiều, tôi không biết—"

"Không sao mà." Lâm Kiều hơi lắc đầu, "Bây giờ em đã có thể chơi rồi."
Giang Tự cúi đầu hôn lên má cậu: "Thật ra em chơi tốt lắm, tôi đã đánh với rất nhiều người nhưng em là người khiến tôi cảm thấy áp lực đó."

"Nhưng em có đánh lại anh đâu."

Giang Tự cười cười, kiêu ngạo nói: "Tôi là quán quân giải đối kháng The King of Fighters ở thủ đô ba năm liền, sau này chơi chuyên nghiệp nên không tham gia nữa."

Lâm Kiều: "..."

Thôi vậy, cậu chọn tới chọn lui cả buổi, kết quả vẫn đâm phải họng súng của người ta.

Cậu cảm thấy Giang Tự không phải lợi hại bình thường đâu, dù là Vương Giả hay The King of Fighters, bất kỳ con tướng nào trong tay anh thì cũng trở nên thay đổi hoàn toàn, điều này khiến Lâm Kiều hoài nghi từ tận đáy lòng có phải thực lực anh mạnh quá mức cho phép rồi không.

Lâm Kiều bỗng nhiên nhớ đến lời nói của Bất Du trước khi đứng dậy rời đi ngày hôm ấy. Từ lịch sử trò chuyện với bạn gái cậu ta, Lâm Kiều biết Bất Du nói chuyện như thế với cậu có khi chỉ vì quen mồm thôi chứ chẳng có ác ý gì hết, nhưng đúng thật trình độ của Giang Tự rõ như ban ngày, nói không chừng cậu có thể nhờ vả Giang Tự dạy cậu được đấy?
"Giang Tự ơi."

"Ơi?"

"Em có thể dạy em cách chơi xạ thủ không?"

"Em mà còn cần được dạy ư?" Giang Tự bày ra vẻ mặt kinh ngạc, "Hạng nhất đấu đỉnh cao còn chưa đủ?"

"Đâu có lợi hại như anh."

"Tôi cũng đâu còn gì để dạy em nữa." Giang Tự cười nói, "Em muốn mạnh hơn nữa thì chỉ còn cách vứt bỏ tôi đi tìm trợ thủ khác chơi team hai thôi."

Lời Giang Tự nói có hơi qua loa, Lâm Kiều không biết anh nói thật hay không muốn dạy cậu, mặt khác cậu cảm thấy mình và Giang Tự ở cạnh nhau đâu phải vì học hành, thế nên đành hậm hực từ bỏ, không chịu chơi game nữa, tải một bộ phim xuống để ngồi xem cùng Giang Tự.

Đến tối họ vẫn live stream chơi team năm cùng ba streamer bên Tịch Nhan như mọi hôm, Giang Tự chẳng khác gì chuẩn bị đổi nghề sang làm streamer giải trí vậy, chơi Hàn Tín cả đêm, điên cuồng đánh quái rừng, vừa vào trận là xài đủ thuật thức bốc hơi, khiến người xem và đồng đội tăng huyết áp.
Vốn năm người họ có thể nghiền áp thế trận, nhưng lại kéo dài đến mức trải qua bao trận chiến sinh tử, Lâm Kiều đành phải gánh còng lưng, nghiêm túc quá nên đánh mãi đến tận mười hai giờ đêm, vừa tắt live thì thấy Giang Tự đi vào hối thúc cậu ngủ: "Mau đi tắm rửa đi."

Lâm Kiều sợ đến mức giẫm chân này vào chân kia, hất ghế ngồi va vào tường: "Có phải anh lại muốn hay không vậy?"

"Nghĩ cái gì đó, tôi ôm em ngủ thôi không được à?"

Lâm Kiều sờ sờ mũi: "Ò."

"Sao tôi cảm giác em có hơi tiếc nuối nhỉ?" Giang Tự híp mắt nhìn cậu, "Nếu như em nguyện ý trao đổi kinh nghiệm với tôi thì tôi cũng không ngại đâu."

Lâm Kiều: "...Em ngại."

Giang Tự nói rất chân thành: "Vậy tôi chia sẻ phần tôi? Tôi sưu tầm được rất nhiều ấn bản không thể tìm thấy trên mạng đó."

Lâm Kiều sửng sốt: "Không ngờ anh lại là người như thế."
"Không phải trước giờ tôi đều như vậy sao?" Giang Tự không thấy xấu hổ chút nào mà còn tự hào, đắc ý cười cười với cậu, kéo tay cậu sang phòng ngủ của anh, "Đi thôi, mau ngủ."

Lâm Kiều lưu luyến nhìn cái giường nhỏ mình đã ngủ mấy tháng qua, sau đó dọn hết đồ đạc ở phòng cho khách sang phòng ngủ chính.

Sau khi tắm rửa xong cậu nằm sóng vai với Giang Tự, Giang Tự chỉ giỏi lưu manh ngoài miệng thôi chứ khi nằm bên người cậu thành thật lắm, mà Lâm Kiều lại thấy hơi chộn rộn, nhưng cậu thấy nếu mình chủ động quá thì sẽ bị Giang Tự cười nhạo mất, thế nên mím môi xoay lưng về phía anh lướt weibo.

Đúng là không nên lên mạng mà, Lâm Kiều vừa vào đã thấy văn bản mới được quốc gia ban hành, yêu cầu hạn chế trẻ vị thành niên chơi game quá lâu.

"Giang Tự, anh ngủ chưa?"
"Chưa."

"Vậy anh xem cái này nè." Lâm Kiều đưa điện thoại cho anh, căng thẳng hỏi, "Có phải Tiểu A còn chưa đủ tuổi không?"

Giang Tự xem văn kiện nhanh như gió, lẩm bẩm nói: "Chưa đủ, xạ thủ cũng chưa thành niên. Làm gì có người mới nào đủ tuổi chứ."

Bầu không khí lắng đọng vô cùng, Lâm Kiều và Giang Tự bốn mắt nhìn nhau, có vẻ như Giang Tự muốn lấy di động gọi điện, nhưng lại dằn xuống, bất đắc dĩ nói: "Ngủ trước đi, chuyện ngày mai để ngày mai tính."

"Không thì anh xem tình hình —"

"Tình hình gì chứ, đây không phải là chuyện tôi có thể quản." Giang Tự tắt đèn, dang tay ôm lấy Lâm Kiều: "Ngủ đi."

_________

Lời tác giả: Tui up H lên weibo rồi á, chỉ fl mới xem được thôi nghen.

Cốt truyện về sau trong sáng lắm, cứ viết như bình thường thôi, chắc sẽ không dài lắm đâu.
Thiệt ra tui định trước khi đi học là tháng chín phải viết xong rồi, nhưng cứ kéo dài mãi, thế nên mới không cập nhật ổn định được, xin lỗi mọi người nhiều lắm T-T.

Tui muốn nói: Hôm bữa tui có đọc được bình luận của một bạn trên trang reup bảo truyện esport mà thấy ít game gủng, xin chúc mừng bạn =))) tầm ba chục chương còn lại toàn là game 🥲


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.