Chanh Mật Ong

Chương 1



Gió xuân thổi đến, khắp các núi đồi của thành phố S đều là hoa đào.

Sau khi chuông tan học vang lên, Tô Vũ Nịnh đeo cặp sách màu hồng nhạt lên vai cất bước chạy ra bên ngoài phòng học. Trương Chí Phàm vội vàng thu thập sách vở, chạy ra ngoài nhìn quanh bốn phía một lượt, cô gái điên khùng tinh quái với mái tóc ngắn, vóc dáng 158cm, đã đang đứng ăn kẹo que Alps vị Coca đợi cậu ở phía dưới khu dạy học.

Tô Vũ Nịnh ngoéo tay một cái, Trương Chí Phàm gật đầu ý bảo.

Tiếng chuông điện thoại vang lên, Tô Vũ Nịnh xuyên qua đám người chen chúc, cầm lấy chiếc di động Nokia màu hồng nhạt nhấn nút nhận được điện thoại:

"Alo ba, con vừa mới tan học... Vâng, được. Con đón Vũ Ngâm xong sẽ tới."

Trường Chí Phàm cuối cùng cũng từ trong dòng người kích động chạy ra tới bên cạnh Tô Vũ Nịnh.

Tô Vũ Nịnh nhìn thân hình cao 185 cm của nam sinh, đồng phục màu xanh biển tương tự với trên người cô nhưng mặc trên người cậu ta lại có chút ngạo kiều chợt cảm thấy như có chút rung động. Vì không để bản thân xấu hổ, Tô Vũ Nịnh vội vàng che giấu nói: "Đến rồi, hì hì hì. Đi, cùng chị đây về nhà nào."

Sau khi ra đến cổng trường, Tô Vũ Nịnh kéo cánh tay Trương Chí Phàm, Trương Chí Phàm bị động đi tới nói: "Em gái, chắc là em đã quên anh trai đây còn có chiêu sau." Nói rồi nắm lấy phía sau cổ Tô Vũ Nịnh. Tô Vũ Nịnh hết sức giãy giụa, không cẩn thận chạm vào lồng ngực Trương Chí Phàm.

Tô Vũ Nịnh chần chờ một chút, mặt đỏ đến mang tai, cô vội vàng chạy đi. Trương Chí Phàm thấy thế liền không tim không phổi nói giỡn: "Tô Vũ Nịnh không phải là cậu thích tôi rồi chứ, mặt đỏ thành như vậy." Tô Vũ Nịnh có điểm thẹn thùng, vừa chạy vừa nói: "Tôi đi trước đón Vũ Ngâm, cậu đến sau."

Trương Chí Phàm vừa cười vừa kêu: Đã biết.

Ở sơ trung, Tô Vũ Nịnh đón được Tô Vũ Ngâm, cùng với Trương Chí Phàm ba người liền ngồi xe buýt công cộng chạy tới nhà. Tô gia ở trong đại viên, đang chuẩn bị tổ chức sinh nhật cho Tô lão gia. Trong nháy mắt, tới Tô thôn, ba người xuống xe. Tô lão gia vừa tháy hai cháu gái tới khỏi nói có bao nhiêu vui vẻ.

Tô Vũ Nịnh chạy nhanh vào trong viện: "Ông ơi tụi còn về rồi."

Tô Vũ Ngâm bám lấy cánh tay Tô Tuấn Khang nói: "Ông ơi, ba con mua cho ông cái di động Nokia kia dùng có tốt không, có tiện không?"

Tô Tuấn Khang cười nói: "Khá tốt, khá tốt, chỉ là ông vẫn không quen dùng lắm. Nhưng mà trong nhà vẫn còn máy bàn nha, ông chỉ cần nhấn một lần là được."

"Không sao hết ông, con dạy ông."

Tô gia là tứ hợp viện, bên hàng xóm cũng vô cùng náo nhiệt. Đi vào phòng bếp liền thấy Tô Chí Lăng đang đeo tạo dề xào rau. "A, thơm quá, ba ơi hôm nay làm món ngon gì vậy." Tô Vũ Ngâm ngoan ngoãn nói.

"Hôm nay ba muốn làm nhiều món hơn, ai làm gì con đâu, con mèo nhỏ tham ăn này, đi rửa sách tay rồi hãng đến ăn." Tay Tô Vũ Ngâm đã lấy được một con tôm, lột vỏ đứng ăn tại chỗ.

"Ba, mẹ hôm hay có thể về không?" Tô Vũ Ninh vừa rửa tay vừa hỏi.

"Mẹ con nói nếu chuyến bay hôm nay không trễ, hẳn là có thể trở về nhanh một chút."

"À, xin chào, dù sao con với Vũ Ngâm cũng đã quen, nhưng mà đoán chừng lát nữa lại làm ông phải thất vọng."

"Cái con bé này. Đúng rồi, ba mẹ Chí Phàm khi nào đến vậy, ba hôm nay vội vàng quá cũng chưa có liên lạc lại với ba Chí Phàm."

Tô Vũ Nịnh vừa ăn quýt vừa nói: "Đoán chừng lát nữa là đến ngay đó ba."

Vừa nói xong liền nghe tiếng có người tới. Mấy người này đúng là ba mẹ Trương Chí Phàm còn có em trai cậu.

"Mấy đứa tới là được rồi còn đem theo quà làm gì, thật là." Tô lão gia nói, dứt lời Tô Vũ Nịnh nhận lấy bánh kem cùng quà tặng đặt hết ở trên bàn.

"Ông ơi, tới thăm ông sao có thể không mang theo quà được ạ." Trương Chí Phàm nói.

"Đi thôi, anh Chí Phàm, chúng ta đi phòng khác chơi." Tô Vũ Nịnh âm thanh quái khí nói. Trương Chí Phàm nghĩ thầm, cái bà điên này lại định làm cái gì nữa đây.

Trong phòng Tô Vũ Nịnh, cô ngồi trên ghế nói: "Trương Chí Phàm tôi còn cho rằng hôm nay cậu không tới đó."

Trương Chí Phàm kinh ngạc nói: "Sao lại thế được."

Tô Vũ Nịnh đe dọa nói: "Nếu như cậu mà dám không tới tôi liền đem cậu....." Tô Vũ Nịnh cầm chai nước không chuẩn bị đánh lại có chút lúng túng không dám đánh.

Trương Chí Phàm đứng dựa bên cạnh bàn, hai tay đút túi mang theo chút tò mò khiêu khích cười: "Liền như thế nào."

Tô Vũ Nịnh: "Không có việc gì." (Cậu cho là tôi ngốc sao, nói cho cậu chẳng phải là tôi xong đời luôn sao.)

Tô Vũ Nịnh ra đến chô Tô Vũ Ngâm nói: "Để người lớn ngồi nói chuyện đi, dẫn Chí Thần đến phòng chị ăn gà rán uống nước ngọt. Thuận tiện chơi mấy trò giải trí."

Sau khi mọi người đều ngồi xuống xong, Trương Chí Phàm bắt đầu chia bài.

Trương Chí Phàm: "đến đến đến, mọi người nắm chắc thời gian, đem các quân đôi đánh ra đi nào."

Tô Vũ Nịnh kích động nói: "Được, bây giờ bắt đầu đánh nha. Đến, Vũ Ngâm em trước sau đó đến chị." Đôi mắt Tô Vũ Ngâm nhìn nửa ngày, Tô Vũ Nịnh có chút nóng nảy nói: "Yên tâm đánh đi, của chị đều là bài tốt. Chị có thể lừa em sao."

Tô Vũ Ngâm nghĩ thầm: Chị, chị gạt em còn ít sao. Trương Chí Phàm cầm trong tay một quân K, mà trong tay Tô Vũ Ngâm cầm một quân tám và một quân J. Tô Vũ Ngâm đánh cho Tô Vũ Nịnh một quân ba, thành một đôi đánh ra.

Trương Chí Phàm lại bắt đầu ra bài Tô Vũ Ngâm, nhắm mắt lại đánh ra một quân tám. Giả vờ thể hiện thật bình tĩnh để Trương Chí Thần đánh ra. Trương Chí Thần đánh một quân 7 cũng thành một đôi.

Tô Vũ Nịnh bắt đầu ra bài Trương Chí Thần, đánh một quân 6, cũng bớt đi một đôi. Bởi vì trước đó cô có rất nhiều đôi, cho nên bây giờ trong tay thừa 3 quân bài.

Tô Vũ Ngâm ra bài xong thả đôi xuống. Trương Chí Phàm bắt đầu đánh, thật là vinh dự lại nhận được quân J. Sau khi đánh mấy hiệp, trên mặt Trương Chí Phàm đều là giấy, Tô Vũ Nịnh trở thành người thắng nhiều nhất.

Trương Chí Phàm bị bắt phạt hát một bài. Tô Vũ Nịnh vui vẻ nói: "Tôi muốn nghe bài hát của thần tượng của tôi, tôi muốn nghe bài hát của thần tượng của tôi."

Trương Chí Phàm vừa tức vừa cười nói: "Sao, tôi đến quyền lựa chọn bài hát cũng không có à."

Tô Vũ Nịnh làm nũng nói: "Nhất định phải nghe anh ấy, nhất định phải nghe anh ấy mà."

Trương Chí Phàm bất đắc dĩ nói: "Được rồi được rồi, tôi hát không hay thì đừng trách tôi."

Tô Vũ Nịnh một chút cũng không cho Trương Chí Phàm cơ hội phản bác. "Đừng nói lời vô nghĩa nữa, nhanh lên mau hát."

Trương Chí Phàm: "Gió đến nơi đây chính là duyên, ghi nhớ những khách qua đường ở lại, mưa đến nơi này liền thành....." Tô Vũ Nịnh cũng ngâm nga theo.

Năm phút sau, Trương Chí Phàm hát xong cười nói: "Thế nào, hát thế nào, tự tôi cũng thấy hay nữa." Tô Vũ Nịnh xem thường một cái nói: "Hứ, so sánh với thần tương của tôi hát thì cậu vẫn còn kèm nhiều, không có dễ nghe bằng người ta."

Trương Chí Phầm: "Em cảm thấy anh hai hát cũng không tệ lắm."

Trương Chí Phàm sờ đầu Trương Chí Thần nói: "Phải không, Chí Thần."

Tô Vũ Nịnh nhanh chóng đổi đề tài nói: "Được, tiếp theo chúng ta xem phim truyền hình đi." Tô Vũ Ngâm cũng đi theo chị gái nói: "Đúng đúng, << Võ Lâm Ngoại Truyện>> của em bắt đầu chiếu rồi."

Trương Chí Phàm lấy một con gà rán tới nói: "Đến đây, vừa ăn gà rán vừa xem. Đây cho Vũ Ngâm một cái đùi gà." Trương Chí Thần làm nũng nói: "Anh, em cũng muốn." Tô Vũ Nịnh cũng làm nũng: "Anh Chí Phàm, em cũng muốn."

Trương Chí Phàm đành phải nói: "Tôi đi lấy một con khác đến."

Tô Vũ Nịnh giống dỗ dành trẻ con nói: "Thật ngoan." Trương Chí Thần cũng vẻ mặt chân thành nói: "Anh hai thật tốt."

Trong TV, Tiểu Quách cùng tú tài đang đấu võ mồm, ngoài TV, nhóm trẻ con ăn gà rán xem TV, người lớn uống rượu trò chuyện, khung cảnh thật thích ý.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.