Chanh Mật Ong

Chương 13



Bệnh viện, Trương Chí Phàm đang làm thủ tục xuất viện cho ba cậu.

Chị gái y tá đánh cái gì đó ở trên máy tính sau đó đứng dậy lấy tờ giấy từ máy in bên kia đưa cho Trương Chí Phàm: "Cầm cái này đi điền đơn ra viện, còn có cả phiếu tiền viện phí nằm viện mấy ngày nữa."

Trương Chí Phàm cầm đồ rời khỏi đó đi đến hành lang của khoa chỉnh hình, trong phòng bệnh Trịnh Thanh Duyệt với Trương Chí Thần đang thu dọn đồ dùng của Trương Thừa Hữu. Bên cạnh là hai y tá thực tập đang chờ đổi khăn trải giường, đứng đò chờ bọn họ dọn xong đồ ra viện.

Tô Chí Lăng lái xe minibus mà trắng của mình đến đón ông bạn già về nhà, Trương Chí Phàm cũng đã làm xong thủ tục xuất viện, hành lý cũng đã xếp lên xe. Trương Thừa Hữu cười ha hả nói: "Lão Tô à, nghe nói ông mở tiệm cơm, thế nào rồi?"

Tô Chí Lăng vừa lái xe vừa nói: "Cũng được, nếu không hôm nay ông đến nếm thử tay nghề của tôi đi."

Trương Thừa Hữu vừa nghe xong liền đồng ý: "Được, được, chúng tôi trở về dọn dẹp một chút rồi sẽ đến."

Tô Chí Lăng: "Được, tôi ở đó chờ mọi người. Tôi đây trở về cũng vừa kịp lúc mở cửa buôn bán. Đúng rồi, Chí Phàm à, trong khoảng thời gian này không đến trường học được cũng đừng để việc học tập bị ảnh hưởng sa sút nha, Vũ Chanh nhà chú gần đây học tập tiến bộ vượt bậc đó, Quang Đại con trai của cô ba nhà chú tới, giúp nó học bổ túc, hơn nữa khoảng thời gian này con bé cũng có chút hứng thú với học tập. Nếu cháu muốn mượn vở ghi chép gì thì có thể mượn nó, bây giờ nó cũng có chút đáng tin hơn rồi."

Trương Chí Phàm vẻ mặt mệt mỏi ngáp một cái nói: "Được, chú, cháu biết rồi."

Tô Chí Lăng đi đến tiệm cơm bắt đầu làm việc, sáng sớm có rất nhiều khách hàng đến. Một nhà Trương Thừa Hữu 12 giờ trưa cuối cùng cũng đên, Tô Vũ Nịnh tan học về nhà thấy Trương Chí Phàm đến liền cho cậu một cái ôm, cười nói: "Anh Chí Phàm đã về rồi, đến đến đến, nhanh đến nhận phuc vụ tốt nhất nào."

Trương Chí Phàm giữ chặt Tô Vũ Nịnh ý bảo cô ngồi ở bên cạnh, bản thân cũng dịch qua một chút nói: "Nghe ba cậu nói gần đây cậu học hành tiến bộ vượt bậc, nói tôi có thể mượn vở ghi chép của cậu, tôi nhìn xem có đúng không."

Gương mặt Tô Vũ Nịnh tươi cười tự tin nói: "Được, nhưng mà bây giờ tôi không đi lấy đâu."

Trương Chí Phàm: "Được, vậy buổi tối đưa cho tôi."

Tô Vũ Nịnh vội nói: "A nha, cái này không được rồi, tôi phải đi theo Quảng Đại học tập, hơn nữa nó cũng sắp phải đi rồi, tôi phải đi tiễn nó, cùng nó nói chuyện tán gẫu nữa."

Trương Chí Phàm hữu khí vô lực nói: "Vậy thì thôi, khi nào rảnh thì đưa tôi cũng được. Tôi cũng muốn nghỉ ngơi một chút, mấy ngày nay quá mệt mỏi rồi."

Tô Chí Lăng bưng mấy đĩa đồ ăn cùng với rau trộn ra, Tô Vũ Nịnh cũng đi phụ giúp ba, Trương Chí Phàm cũng muốn đi giúp nhưng thật sự là không có sức lực, cảm giác thân thể mình không thể theo kịp tiết tấu của đại não, đánh từ bỏ. Trương Chí Phầm cùng Tô Vũ Ngâm cũng giúp cả nhà bới cơm, Trương Chí Phàm ăn chưa được mấy miếng liền có cảm giác no rồi, cả người không có sức lực. Đứng dậy nói mình muốn về trước, nhưng vừa ra đến cửa liền té ngã.

Tô Vũ Ngâm lúc này vừa định ra ngoài lấy đồ, nhìn thấy bị hoảng sợ chạy nhanh đi gọi những người khác tới. Tô Chí Lăng lái xe chạy nhanh đưa đến bệnh viện, trải qua một loạt các kiểm tra, vẫn may là không có việc gì, bác sĩ chỉ nói là bị thiếu máu. Trịnh Thanh Duyệt liền bắt đầu tự trách bản thân: "Đều tại tôi, bình thường thấy nó khỏe mạnh không ốm đau cũng không cho nó ăn cái đồ ăn dinh dưỡng gì, nên bây giờ đứa nhỏ này mới trở thành như vậy."

Trinh Thanh Duyệt lại phải gọi chủ nhiệm lớp Trương Chí Phàm để xin phép nghỉ mấy ngày, cũng bắt đầu mỗi ngày làm các loại cơm dinh dưỡng khác nhau cho cậu, sắc mặt Trương Chí Phàm cũng bắt đầu dần dần có sức sống hơn, Tô Vũ Nịnh thì mỗi ngày đều đến giảng bài cho Trương Chí Phàm.

Ngày đó Trương Chí Phàm bị té xỉu, Tô Vũ Nịnh ngồi xe đi tiễn Quảng Đại nói mấy câu liền đi: "Quảng Đại, người bạn rất quan trọng của chị, gần đây bởi vì ba của cậu ta nằm viện nên vẫn luôn phải xin nghỉ, mà bây giờ bản thân lại bị thiếu máu té ngã ở trên đường. Chị phải trở về xem cậu ta thế nào, có khả năng đêm nay chị không tiễn em được, hy vọng em có thể hiểu."

Quảng Đại vô cùng bất đắc dĩ lại lộ ra một tia cười quỷ dị: "Nhưng mà nếu em cũng có một bạn nữ mà mình vô cùng thích bị bệnh thì em cũng sẽ ném chị đi, để đi thăm cô ấy, em tha thứ cho chị."

Tô Vũ Nịnh có chút khiếp sợ lại không biết phải nói như thế nào, đành nói: "Không phải, cậu ta là anh em tốt cùng nhau lớn lên từ nhỏ với chị, bọn chị thân nhau như người thân vậy chứ không phải như em nghĩ đâu."

Quảng Đại lại cười nói: "Để xem sau này đi, chị chắc chắn là thích cậu ta rồi."

Nói xong liền ra ngoài tìm Tô Uyển Oánh để đi ra ga tàu hỏa.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.