Chanh Mật Ong

Chương 2



Rất nhanh đến thứ hai.

Phòng Tô Vũ Nịnh tuy rằng không quá lớn nhưng lại rất ấm áp, mắt thẳng vào chính là một cái giường hai tầng màu gạo trắng, trên tường màu hồng nhạt đều dán hầu hết các poster cỡ lớn của Lâm Tuấn Kiệt. Bên cạnh ảnh chụp của Tô Vũ Nịnh ở đầu giường chính là đồng hồ báo thức. Từ chăn đến khăn trải giường rồi đến áo ngủ của Tô Vũ Nịnh đều là màu hồng nhạt, mặt trên có in một hình bản đồ nhỏ.

Reng Reng Reng Reng....

Đồng hồ báo thức vừa kêu, Tô Vũ Nịnh mở đôi mắt nhập nhèm buồn ngủ giơ tay lên tắt đi. Tô Vũ Ngâm ngủ ở phía trên cũng dùng chăn che kín đầu lại.

Mười phút sau, Tô Chí Lăng làm xong bữa sáng đẩy cửa phòng Tô Vũ Nịnh ra,một tay kéo cửa nói: "Vũ Chanh, Vũ Ngâm, dậy mau, nhanh lên, ba làm xong bữa sáng cho hai đứa rồi."

Trên bàn là sữa bò, sữa đậu nành, bánh quẩy cùng với bánh bao nóng hổi.

Tô Vũ Nịnh cùng với Tô Vũ Ngâm thu thập xong, ngồi ở trên bàn ăn cả nhà cùng nhau bắt đầu ăn sáng.

Tô Vũ Nịnh ra cửa mở khóa xe đạp, Trương Chí Phàm sốt ruột hoảng hốt chạy ra. Tìm nửa ngày không thấy chìa khóa, vừa vặn Tô Vũ Nịnh mở khóa xe đạp xong Trương Chí Phàm giơ tay lấy luôn nói: "Em gái, hôm nay anh trai chở em nha, anh trai hôm nay quên chìa khóa rồi. Đến, nhanh lên xe nào."

Tô Vũ Nịnh bất đắc dĩ ngồi ở phía sau, Trương Chí Phàm nói: "Bám chặt lấy tôi, tôi muốn tăng tốc."

Tô Vũ Nịnh cảm thấy hoảng hốt, nhanh chóng ôm chặt eo Trương Chí Phàm. Không biết vì sao nội tâm Trương Chí Phàm lại cảm thấy có chút rung động, tươi cười ngoài miệng không thể dấu được.

Trong phòng học, sau tiết thứ nhất, Tô Vũ Nịnh đang ghé vào bàn ngủ, đột nhiên có người vỗ một cái vào cổ cô. Tô Vũ Nịnh ngây ngốc bò dậy từ trên bàn, không có khí lực nói: "Là ai làm."

Tiêu Uyển Oánh bình tĩnh ngồi xuống phía trước cô nói: "Là mình, thì làm sao." Tô Vũ Nịnh ngẩng đầu nhìn thoáng qua Tiêu Uyển Oanh, lại ghé vào trên bàn nói: "Oánh Oánh, là cậu à, có chuyện gì không?"

Tiêu Uyển Oánh bát quái nói: "Ai da, nghe nói là, Cao Hân Điềm thứ sáu tuần trước thổ lộ với Trương Chí Phàm." Tô Vũ Nịnh ngửi được mùi bát quái, nhanh chóng tò mò ngồi dậy: "Tình huống như thế nào, cô ta vậy mà lại thích Trương Chí Phàm, không nhìn ra luôn. Thổ lộ thành công không vậy?"

Tiêu Uyển Oánh trộm nói ở bên tai Tô Vũ Nịnh: "Nghe nói bị từ chối rồi."

Tô Vũ Nịnh lại ghé vào bàn nằm nói: "Khó trách biểu tình của cô ta sáng nay không đúng lắm, cũng không hỏi đề Trương Chí Phàm."

"Trương Chí Phàm, cái này cho cậu, tôi biết cậu rất thích ăn que cay này." Lý Nguyệt Khê chân chó nói.

"Được, cảm ơn, nhưng mà lần sau đừng mua nữa, chút tiền mua đồ đó tôi vẫn có." Thẳng nam Trương Chí Phàm trả lời, Lý Nguyệt Khê tỏ vẻ mình không có ý gì cả nói.

Nhìn thấy toàn bộ cảnh này Tô Vũ Nịnh cùng Tiêu Uyển Oánh đều phải cười bò ra đó. Ở đó ôm bụng cười lớn, Trương Chí Phàm nhìn thấy hai người đang cười vui vẻ ở đó liền gọi to: "Tô Vũ Nịnh, lại đây ăn que cay, hương vị này vô cùng ngon."

Tô Vũ Nịnh với Tiêu Uyển Oánh vừa cười vừa đi lại. Trương Chi Phàm vừa nhai que cay trong miệng vừa nói: " Các cậu ở đó cười cái gì mà vui vẻ như vậy."

Tô Vũ Nịnh cùng Tiêu Uyển Oánh liếc nhau một cái nói: "Không có gì, không có gì." Trong lòng lại nghĩ, đây là bí mật của nữ sinh chúng ta, làm thế nào có thể nói với một tên thẳng nam như cậu ta được, hơn nữa loại chuyện này nói với cậu ta như thế nào.

Reng Reng Reng Reng Reng Reng Reng....

Cùng với tiếng chung thấy giáo toán đi đến. Thầy giáo toán nghiêm túc nói: "Các em, trước tiên tôi thông báo một chuyện, chiều nay thầy thể dục của các em có việc nên tiết của thấy ấy sẽ do tôi dạy thay."

Tô Vũ Nịnh ở phía dưới trợn trắng mắt, trong miệng lẩm bẩm nói: "Tiết của thấy ấy tôi dạy thay, nói nghe cũng thật hay."

Thấy giáo toán mở sách ra, bắt đầu giảng bài. Tô Vũ Nịnh nghe tiếng bài giảng rì rầm mà buồn ngủ ngủ gà ngủ gật, thẳng cho đến khi nghe tiếng chuông tan học vang lên mới vô cùng vui vẻ chạy ra khỏi phòng học với Tiêu Uyển Oánh.

Giữa trưa Tô Vũ Nịnh đạp xe về nhà, ba Tô đã làm xong cơm từ sớm. Hôm nay cơm có thịt kho tàu, cá chép dấm đường, còn có tôm hấp dầu cùng với thịt xào nấm. Tô Vũ Nịnh thấy thế liền cảm thấy không ổn, hôm nay lại có bữa ăn phong phú như vậy. "Ba, hôm nay là ngày tốt gì mà lại được ăn phong phú như vậy."

"Mẹ con về rồi." Tô Chí Lăng vui vẻ nói.

"Mẹ về rồi, ở phòng ngủ sao." Tô Vũ Nịnh có chút kích động. Tô Chí Lăng nhỏ giọng nói. "Đang ngủ ở bên trong, con tiện lên gọi bà ấy xuống đi."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.