Sau khi quay về Thẩm Dương, cô ở nhà với mẹ mấy ngày.
Đang từ một kẻ công việc bận rộn cô trở nên cả ngày rảnh rỗi không có việc gì
làm, thế nên cô thường hay nhớ lại những tháng ngày trong cuộc sống trước đây.
Mẹ nói cô sống ở hai thành phố C và B đã quá lâu, bây
giờ về Thẩm Dương có lẽ sẽ không quen, cô chỉ cười mà không trả lời, kéo lại
cho vuông vắn tấm chăn đắp trên đùi mẹ, sắc mặt bình thản.
Năm ngoái mẹ bị tắc động mạch não, hai chân đã liệt
hoàn toàn, một bên cánh tay cử động cũng không được bình thường như trước nữa.
Ngày cô trở về, nhìn thấy mẹ ngồi im bất động trên giường mà khuôn mặt vẫn cố
gắng mỉm cười chào đón con gái, cô rơi lệ. Cô đã quen với việc sống một mình,
độc lập, tự lập, gọi điện thoại cho mẹ cũng theo định kỳ, cho dù là khi ở thành
phố C hay là ở thành phố B, cô vẫn nói rằng mình sống rất tốt, rất thích những
nơi ấy. Mẹ cười dịu dàng khi nghe cô kể những điều đó, nói với cô rằng, mẹ rất
khoẻ, mọi chuyện vẫn bình thường, bảo cô cứ an tâm công tác.
Nhưng thật ra cô đã nói dối mẹ, cô không thích thành
phố C một chút nào hết. Nơi đây vào mùa hè trời rất nóng, nóng tới mức như muốn
bỏng da người. Cô đến thành phố C đã bao nhiêu năm rồi mà vẫn không quen được
thời tiết ở đây. Cô thích Thẩm Dương, nơi quê hương mùa hè trời không quá nóng,
khí hậu mát mẻ. Mà ở thành phố C, chỉ cần cô động đậy một chút đã nóng vã cả mồ
hôi, quần áo ẩm ướt dính dính rất khó chịu.
Mà mẹ cũng không nói thật với cô chuyện bị bệnh nặng
như vậy, chỉ nói cho con gái biết rằng bà rất khoẻ, sống rất vui vẻ. Khi biết
được mẹ nói chuyện đó chỉ nhằm để gạt mình, cô gục vào đùi mẹ khóc oà như một
đứa trẻ oan ức. Tất cả những giọt nước mắt đó không biết cô đã nhịn bao nhiêu
lâu, giờ phút này lệ tràn ra, cô mới giật mình nhận thấy, hoá ra mình cũng còn
có thể khóc.
Mấy ngày đầu sau khi về, cô không nói chuyện nhiều.
Mỗi ngày ngoại trừ chăm sóc mẹ ra thì chỉ ngồi ngẩn người nhìn mông lung. Vài
ngày sau cô mới bắt đầu trò chuyện, kể với mẹ về khoảng thời gian sống ở thành
phố C.
Cô nói cho mẹ nghe rằng, thật ra cô không quen cuộc
sống ở thành phố C, từng có rất nhiều lần muốn lén quay về Thẩm Dương, nhưng vì
sợ mẹ lo, cho nên đành cắn răng kiên trì ở lại.
Cô nói cô không thích mấy món ăn ở thành phố C, món
nào cũng cay, mỗi lần ăn đều khiến cô chảy nước mắt, ruột gan thì nóng bỏng khó
chịu. Cô còn kể cả chuyện học hành của mình, đây là một trong khá ít chuyện mà
cô có thể hãnh diện. Lúc học trung học thì năm nào cô cũng được học bổng của
trường, còn lên đại học, cũng là một trong những nữ sinh viên xuất sắc nhất.
"Huấn luyện viên nói, nếu như con
luyện tập tốt, hoàn toàn có thể được gửi đi đào tạo chuyên sâu. " Cô cười
rạng rỡ, như một đứa con gái nhỏ vùi đầu vào lòng mẹ làm nũng, khiến mẹ nhìn cô
cũng nhịn không được nở nụ cười theo.
Mẹ ngồi lâu mệt mỏi, lên giường nằm nghỉ ngơi, cô cũng
khép lại nụ cười, nhìn sắc trời bắt đầu tối dần ngoài cửa sổ, không gian cũng
lạnh dần. May mà mẹ đã ngủ, nếu không, những điều tốt đẹp đáng thương trong trí
nhớ của cô, cũng sắp hết để mà kể rồi.
Còn gì nữa nhỉ? Cô cố gắng nhớ lại.
Lúc trung học cô ngồi bàn phía trước Lâm Kha. Lâm Kha
tuy xinh đẹp, nhưng lại không học giỏi, mỗi lần đến lúc nộp bài tập thì luôn vỗ
bả vai cô, mượn bài tập của cô để chép. Vào mùa hè thời tiết nóng bức, cô luôn
thấy bức bối, quay người lại nhìn, thấy khuôn mặt tươi cười ngọt ngào của Lâm
Kha, cô ấy luôn nói: “Khinh Vũ, cho mình mượn bài tập xem một
chút, Hoài Ninh không cho mình mượn."
Khi cô ấy nói môi hơi bĩu ra, giọng đầy vẻ oán giận,
cô nhìn cảm thấy rất chói mắt. Nhưng rất nhanh cô che giấu đi cảm xúc của mình,
nở một nụ cười rồi đưa bài tập cho cô ấy.
Cô thật ra thì không thích Lâm Kha, chỉ vì cô ấy rất
hay đi cùng một người, mà cô chỉ có tiếp xúc với cô ấy, đứng ở bên cạnh cô ấy,
mới có thể có cơ hội nói chuyện với người ấy. Người đó, chính là Cố Hoài Ninh.
Lâm Kha luôn giấu Cố Hoài Ninh về việc chép bài tập
của cô, nếu nhỡ chẳng may bị anh phát hiện, anh sẽ không chần chừ mà tịch thu
bài tập ngay. Khi cầm bài tập trả lại cho cô anh luôn không quên dặn dò, lần
sau không được cho Lâm Kha mượn chép nữa. Lần nào cô cũng đồng ý, rồi lần nào
cô cũng lại cho Lâm Kha mượn. Bởi vì cô không muốn, cô chỉ có một cơ hội duy
nhất đó để có thể nói chuyện cùng anh, cho nên cô không nỡ bỏ qua, cho dù là
chỉ một lần.
Quãng thời gian đó trôi qua rất nhanh, mỗi tuần trường
đều tổ chức một buổi chiếu phim cho các học sinh trong ký túc xá xem, lần nào
cô cũng không đi, chỉ nằm trong phòng ký túc làm bài tập. Có một lần bị bạn
cùng phòng kéo đi xem một bộ phim tên là Bức Thư Của
Người Đàn Bà Xa Lạ (*). Trong lễ đường đông đúc ồn ào, cô
vừa xem vừa buồn ngủ, mà người bạn bên cạnh lại xem hết sức chăm chú, khi cảm
xúc dâng trào còn rơi nước mắt khóc, mãi tới lúc một đoạn nhạc bi thiết vang
lên, cô mới hoảng hốt bừng tỉnh, nghe được một câu bộc bạch từ trong phim vọng
ra:
"Trên thế giới này không
có gì có thể so sánh được với tình yêu đơn phương câm lặng của một người thiếu
nữ, bởi vì tình yêu đó không ôm hy vọng, ăn nói khép nép sợ người phát hiện ra,
lại sợ mất đi. Tình yêu đó hoàn toàn không giống với sự nồng nàn cuồng nhiệt
của những người đàn bà trưởng thành. Chỉ có một cô gái cô độc mới có thể yêu
bằng toàn bộ nhiệt tình. Em không có kinh nghiệm, không hề chuẩn bị. Em đương
đầu đi tới số phận của mình, giống như rơi vào vực sâu không đáy. Bởi vì bắt
đầu từ giây phút đó, trong trái tim em chỉ có duy nhất một người ----- đó là
anh."
Âm thanh trong phim chấm dứt, bộ phim cũng kết thúc,
đám đông người xem dần dần tan đi, chỉ một mình cô còn ngồi tại chỗ, nước mắt
nhạt nhoà.