Chào Anh, Thượng Tá

Chương 11



"Ồn quá Thừa Thiên" đang ngủ ngon thì cô bị tiếng ồn làm thức. Mãi mới ngủ được mà người thì ra rời k thể làm j ngoài hỏi a. Cô thấy a thò mặt vào kêu cô mặc quần áo chỉnh tề, tay kia như ép k cho người bên ngoài mở cửa.

Mặc dù k hiểu nhưng cô vẫn nghe lời a. A thì ở bên ngoài k cho mẹ a vào trong phòng bởi bảo bối của a còn ngủ đặc biệt là đang khỏa thân.

"Mày buông mẹ ra, có j mà k cho mẹ vào trong phòng chứ, có phải m làm j có lỗi với Uyển Uyển nên sợ mẹ nói cho nó biết đúng k" bà Lục tức thở phì phò nói.

"Thừa Thiên e còn đang ngủ nha sao a làm ồn e, người ta mệt,mỏi người nữa"vừa dứt lời cô liền mở của đi ra. Bà Lục ngạc nhiên sau đó thì cười lớn nói j đó rồi đi ra ngoài.

"Chuyện j vậy a sao bác gái lại ở đây" a nhìn thấy cô mặc áo ngủ của mình rộng thùng thình, lộ xương quai đầy dấu chiến tích hôm qua. H thì a đã hiểu sao mẹ nói sẽ chọn ngày sớm.

A hôn lên môi cô thân mật hỏi"còn mệt sao"

"E còn đau nha, tại a ấy, bắt đền bóp đùi cho e" e nói có chút đỏ mặt nhưng rất muốn a mát xa cho, tay nghề a rất tốt.

A cũng rất chiều cô, bế cô đặt cô lên giường mát xa cho dễ. "A bác gái vừa nói j thế vừa e k nghe rõ"

"K có j đâu đừng nghĩ nhiều "

Bà Lục về nhà kể cho ông Lục nghe mà k dấu được vui mừng. Bà sắp có con dâu chính thức rồi. Bà phải hỏi Thừa Thiên số điện thoại của bà thông gia nữa. Cưới càng nhanh càng tốt.

Dạo này cô thấy trong người cứ bực tức vô cớ, cô sắp hết thời gian đi tình nguyện ở đây rồi mà a còn tận một tháng nữa.

"E có muốn ăn canh măng chua k, h chúng ta ra nhà ăn nhá" cô k trả lời chỉ kéo tay a đi về hướng đó, cô k muốn ngắt cái cô đang suy nghĩ.

A bưng đến trước mặt cô một tô canh to măng chua, ở đây một tháng mới được ăn một bữa ăn chiều, ai ở đây cũng rất thích ăn canh này.

"Thừa Thiên e ăn k có chua" cô đẩy bát tới trước mặt a, muốn a ăn xem có đúng k. Cô vắt thêm vào bát nửa già quả chanh và một muôi dấm to, ăn thử mới thấy vừa lòng nở một nụ cười thỏa mãn. A thấy thế nếm thử bát của cô. Thật chua.

"Ngon quá ha ha" cô đang ăn ngon thì thấy mấy trung tá đưa cho Thừa Thiên một con cá nướng to, a cũng cầm lấy, a gắp cho cô một miếng cá nhưng vừa nhai thì dạ dày cô trào lên, cô xoay người chạy thật nhanh về phía nhà vệ sinh.

Lúc a tới nơi thì thấy cô ngồi dưới đất mặt trắng bệch, bên cạnh là nhưng thứ cô vừa mới ăn. "Bảo bối e sao vậy" a đưa tay vén tóc mai lên cho cô."

"E k biết, khó chịu quá....ẹo " cô nôn đến quặn cả ruột mới thấy dễ chịu. A lo lắng quá bế luôn cô đến quân y. Aaaaaa có có bé cưng. Cô mang thai con a. A rút ngay điện thoại báo với mẹ để chuẩn bị cưới cô ngay còn cô thì vẫn ngẩn ngơ ngồi ôm bụng.

Một lúc sau cô mới tiêu hoá được, cô lộ ra nụ cười vui sướng làm a thấy mãn nguyện. Cô gọi điện về nhà thì bị ba mắng té tát, nhưng sau khi nghe nói là a có ý cưới cô nên cũng k trách nữa. Thật ra ông bà Trần cũng rất trông ngóng đứa châu ngoại này.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.