Chào Anh, Thượng Tá

Chương 22



Sáng hôm sau dậy, a thấy cô ngồi bên yên cạnh. A có chút ngạc nhiên. 

"Sao vậy, e khó chịu ở đâu hả" a xoay xoay người cô xem có bị sao k. 

"E k sao hết chỉ có chút bực mình thôi"cô là người có j nói đấy. Cô bực bội, khó chịu trong lòng nên nói thẳng. Mới mở mắt ra chưa tới 5 phút thì điện thoại của a reo. Cô bắt máy thì có tiếng con gái nói chuyện lại còn k tin a có vợ. Đã vậy còn gọi a rất thân mật là a Thiên. 

Cô k hề có ý tứ nghi ngờ a nhưng thật sự cô vô cùng khó chịu trong lòng. Cô k muốn a tiếp xúc với phái nữ. 

"Nào, vợ nói cho a nghe xem. Vợ khó chịu a cũng khó chịu." A ôm cô vào lòng thủ thỉ vào tai. 

Cô k lằng nhằng nhiều trực tiếp vươn tay cầm điện thoại của a cho a xem. 

"Đấy tự mình a xem đi. Sáng sớm đã có phụ nữ gọi, e nói là vợ a cô gái ấy còn k tin nữa. A nói xem e còn dám gặp ai nữa" cô vừa nói vừa xụ mặt xuống. 

A nhìn vào cuộc gọi đến có chút kinh ngạc. Người gọi cho a chính là học muội kém a hai tuổi và suốt những năm cấp ba cô ấy đã theo đuổi a. A và vị học muội này lần liên lạc cuối cùng là khoảng một năm trước. 

"Cô ấy là Linh Nhi học muội của a, ừm... Cô ấy đã từng theo đuổi a..."

"A còn nói...a tức chết mà" a mói là người tức mới đúng. Chưa nói xong cô đã nhảy vào họng ngồi rồi. 

"A còn chưa nói hết mà. A đối với cô ấy k có j cả. Linh Nhi chỉ là học muội k hơn k kém thôi".

"Thật, a k có lừa e chứ, a lại gọi người ta thân mật thế mà" cô ngước đôi mắt ngấn nước lên nhìn a, giống như a là tội phạm vậy. 

"Thật mà, a k có lừa e đâu" phụ nữ mà mỗi khi ghen thì k còn biết nói j hết. Mỗi một thứ rất nhỏ cũng bị soi và đưa ra làm bằng chứng. Đặc biệt là đối với phụ nữ trong giai đoạn nhạy cảm này cần có sự an toàn, bảo vệ từ người yêu. 

A cảm thấy thật may mắn vì cô thành thật. Nếu cô k nói cho a biết mà cứ giữ trong lòng thì to chuyện thật rồi. 

Sau khi chuyện này cả hai bên đều rõ thì a cầm máy gọi điện lại. "Linh Nhi có chuyện j mà e tìm a vậy" 

"A Thiên e có chút vấn đè cần a giúp, thực xin lỗi vì làm phiền a nhưng một mình e k biết giải quyết sao hết"

"Được rồi, buổi chiều gặp nhau ở quán cafe đối diện công viên VZ" a đã hứa sẽ giúp Linh Nhi khi gặp khó khăn nên k thể k giúp. 

Buổi tối, cô định tìm a đi bộ nhưng lại k thấy a đâu. Cô thay một bộ váy bầu, khoá cửa nhà đi đến phía công viên đối diện nhà. Đi đến chỗ gần bờ hồ cô thấy a nhưng chưa kịp gọi thì cô sững sờ

"E định làm j với đứa trẻ này" Thừa Thiên hỏi. 

"E sẽ phá thai, mới có hai tháng thôi dù sao thì anh ấy cũng có vợ rồi." Linh Nhi lau nước mắt. 

"E đừng phá dù j thì nó cũng là đứa trẻ vô tội. Còn về phần gia đình đó a sẽ giải quyết ". 

A làm cho con người ta có e bé, kêu cô ấy k phá thai, a sẽ giải quyết về phía gia đình. Tại sao là vậy. A nói a yêu cô, thương cô mà hay h cô xấu a hết thương cô rồi. Có khi nào cô gái đó là người gọi trưa nay vì giọng rất giống. Do cô đứng ở xa nên nghe chỉ được ý chính, k thể trách độc cô được. Nước mắt thi nhau chảy xuống, cứ nghĩ a k cần cô thì lòng cô quặn đau. 

Cô k thể nghe thêm, quay đầu đi về nhà. Cô là một cô gái độc lập, suy nghĩ rất chọn vẹn và quả quyết. Nếu a muốn giữ đứa bé của cô gái đó và đã hứa sẽ giải quyết chuyện gia đình thì chắc chắn a k còn yêu cô. 

Cô k thể để con mình sống trong cảnh gia đình mà cha k thương. Cô quay về nhà leo lên giường ép mình ngủ vì cô k thể ngược đãi con mình. Chuyện này đối với cô thật sự cô k thể ngờ. 

Sáng sớm a đã thay đồ chuẩn bị lai Linh Nhi đến nhà người đàn ông kia thì cô cũng tỉnh dậy. Cô k nói cũng k thông báo j với a hết, một mình đi lên xin giấy li hôn. Cô chuẩn bị hết đồ và kí tên vào giấy li hôn cùng với để lại bức thư. 

Cô tin mình có thể nuôi được con mình. A k cần con thì cô cũng k ép. Để cho nước mắt trôi ngược vào tim, cô đau lòng kéo va li đi. Có lẽ là quá đường đột bởi cô k đủ can đảm để nghe a nói rằng mình đã có đứa bé với người khác. 

Cô cũng chưa thông báo với hai bên bố mẹ bởi chắc a sẽ có lí do thôi, cô ngồi trên taxi thì gọi điện cho bố mẹ k ngừng xin lỗi. Có lẽ lỗi là tại cô, tại cô k thể dùng tình yêu của mình để giữ a

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.