Chào Buổi Sáng: Ông Xã Cool Ngầu

Chương 1057: Đã nói sau này sẽ không nói dối em nữa mà?



“Cảnh Thời, sao con lại ở đây?” Minh Ngữ Đồng vui mừng hỏi.

Tiểu Cảnh Thời vội kéo Minh Ngữ Đồng vào nhà, “Đồng Đồng, vào trong trước rồi nói, bên ngoài lạnh lắm!”

Lúc nắm lấy tay Minh Ngữ Đồng, Tiểu Cảnh Thời nói: “Đồng Đồng, tay của mẹ lạnh quá! Không có con bên cạnh, sao mẹ lại không biết chăm sóc bản thân như vậy chứ?”

Phó Dẫn Tu: “...”

Có phải tiểu tử này đang cướp lời thoại của anh không?

Một cậu nít ranh bảy tuổi, tuyệt chiêu dỗ ngọt phụ nữ lại sành sỏi như vậy!

“Ừm có hơi lạnh, nhưng được con nắm tay, đã ấm hơn rất nhiều rồi.” Minh Ngữ Đồng mỉm cười nói, lập tức buông tay Phó Dẫn Tu, hai tay nắm lấy tay Tiểu Cảnh Thời.

Phó Dẫn Tu: “...”

Vừa gặp con trai, anh đã bị cho ra rìa.

Cảm giác này thật xót xa.

“Đồng Đồng mau vào trong ngồi sưởi ấm đi.” Tiểu Cảnh Thời nói.

Lúc này cậu bé mới nhìn thấy Phó Dẫn Tu.

“Ý, ba cũng đến à? Ba trở về lúc nào vậy?”

Phó Dẫn Tu: “...”

Tiểu Cảnh Thời giải thích, “Tại gặp Đồng Đồng nên con vui quá. Con và Đồng Đồng đã một ngày một đêm chưa gặp rồi. Phải không, Đồng Đồng?” Tiểu Cảnh Thời lại nhìn sang Minh Ngữ Đồng, “Đồng Đồng, trong mắt con chỉ có một mình mẹ.”

“Ừm, tuy chỉ mới cách một ngày một đêm mà mẹ cũng cảm thấy như đã rất lâu rồi chưa được nhìn thấy con vậy.”

Tiểu Cảnh Thời lập tức vui mừng sà vào lòng Minh Ngữ Đồng, “Con biết mà, Đồng Đồng cũng có suy nghĩ giống như con.”

Minh Ngữ Đồng và Tiểu Cảnh Thời nhìn nhau mỉm cười, Phó Dẫn Tu sầu não phát hiện giữa hai người họ hoàn toàn không có sự tồn tại của anh.

Anh đang định cố chen vào, nghe Minh Ngữ Đồng hỏi: “Phải rồi, Cảnh Thời, con vào bằng cách nào vậy?”

“Dùng chìa khóa mở ạ.” Tiểu Cảnh Thời thành thật đáp.

Minh Ngữ Đồng: “...”

Cô không nhớ đã từng đưa chìa khóa cho Tiểu Cảnh Thời.

Không đợi Minh Ngữ Đồng hỏi, Tiểu Cảnh Thời đã quả quyết bán đứng Giáp ba, “Là chú Giáp ba đưa cho con.”

Minh Ngữ Đồng: “...”

Cô nhíu mày nhìn sang Giáp ba, cô rất chắc chắn cô càng không hề đưa chìa khóa cho Giáp ba.

Giáp ba lúng túng đảo mắt nhìn quanh, cuối cùng ánh mắt dừng lại trên gương mặt Phó Dẫn Tu.

Phó Dẫn Tu: “...”

Minh Ngữ Đồng: “...”

“Anh đưa sao?” Minh Ngữ Đồng nhíu mày hỏi Phó Dẫn Tu.

Ánh mắt Phó Dẫn Tu lay động, cuối cùng dừng lại trên người Giáp ba, vẻ mặt như không biết gì, hỏi: “Giáp ba, chìa khóa ở đâu ra vậy?”

Minh Ngữ Đồng: “...”

Giáp ba: “...”

Ông chủ đang định bắt anh gánh tội thay sao?

Khóe miệng Giáp ba giật giật, thật sự không biết phải trả lời thế nào.

Phó Dẫn Tu cũng không đợi Giáp ba trả lời, liền quay đầu nói với Minh Ngữ Đồng: “Nhất định cậu ta thông qua ổ khóa nhà em, đi làm một chìa mới.”

Minh Ngữ Đồng: “...”

Sao cô không biết bây giờ còn có cả kỹ thuật này vậy?

“Haha.” Hai tay Minh Ngữ Đồng khoanh trước ngực, “Bịa, tiếp tục bịa nữa đi.”

Phó Dẫn Tu: “...”

Tiểu Cảnh Thời: “...”

“Đã nói sau này sẽ không nói dối em nữa mà?” Minh Ngữ Đồng lại nói.

Tiểu Cảnh Thời nhìn Phó Dẫn Tu, rồi lại Minh Ngữ Đồng, đột nhiên đôi mắt chợt sáng lên.

“Ba, Đồng Đồng, hai người làm lành rồi sao?” T

Câu nói chen ngang này khiến khí thế của Minh Ngữ Đồng lập tức thu lại. Dưới ánh mắt chăm chú vừa tha thiết vừa long lanh của Tiểu Cảnh Thời, Minh Ngữ Đồng từ từ đỏ mặt. Cô liếc thấy Phó Dẫn Tu cũng đang mỉm cười.

Phó Dẫn Tu bỗng nhiên lại không cười nổi nữa. Vì anh thấy Minh Ngữ Đồng không trả lời. Anh cảm thấy thấp thỏm, không lẽ Minh Ngữ Đồng không muốn thừa nhận sao?

Hay là giận rồi?

Nhưng không ngờ Minh Ngữ Đồng lại lạnh lùng lườm anh một cái, “Ừm, nhưng vừa mới làm lành, có người đã bắt đầu gạt mẹ rồi.”

“Không gạt em, tuyệt đối không gạt em!” Phó Dẫn Tu vội nói, “Chìa khóa… là anh bảo Giáp ba lấy đi làm thêm một chiếc nữa.”

Cô biết ngay mà.

“Muốn có chìa khóa thì cứ nói với em là được, lén lén lút lút làm gì chứ?”

Phó Dẫn Tu không dám nói tiếng nào, đây là chuyện trước khi hai người họ làm lành mà.

Nhưng Minh Ngữ Đồng vừa nói xong, liền nhớ ra. Hôm trước lúc đưa Tiểu Cảnh Thời về nhà, cô tìm mãi mà không thấy chìa khóa đâu, chắc chắn hôm đó chìa khóa bị Phó Dẫn Tu lấy đi mất, sau đó lại bảo Giáp ba len lén trả lại. Cô đã nói mà, rõ ràng bản thân có mang theo chìa khóa, sao lại không có được chứ?

Nhưng cô đã chọn tha thứ cho anh rồi, bây giờ cũng không tính nợ cũ với anh nữa.

“Đồng Đồng, em chịu đưa chìa khóa nhà cho anh sao?”

“Không phải anh đã có rồi sao?”

Phó Dẫn Tu sờ sờ mũi: “...”

Anh quên mất chuyện này.

“Vậy… chìa khóa đó em không lấy lại nữa phải không?”

“Anh giữ lại đi!”

Phó Dẫn Tu mừng rỡ lập tức quay sang nói với Giáp ba: “Mau trả chìa khóa lại cho tôi.”

Giáp ba: “...”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.