Chào Buổi Sáng: Ông Xã Cool Ngầu

Chương 1062: Đồng đồng, em có yêu anh không?



Lần này anh có thể tự mua đồ ngủ trên mạng thật sự khiến người ta rất ngạc nhiên.

Phó Dẫn Tu thành thật lắc đầu, Minh Ngữ Đồng giải thích: “Đây là hòm thư dành riêng cho những người ban ngày đi làm không có ở nhà, đồ chuyển phát nhanh gửi đến có thể trực tiếp để trong đó. Nhưng mà cho dù anh mua đồ trên mạng thì trong nhà cũng có thím Hoắc mà. Bình thường em sống một mình, không thích trong nhà có người khác nên thường xuyên dùng cái này.”

Nhập mã nghiệm chứng trong tin nhắn xong, bưu kiện tự động được lấy ra.

“Để anh cầm cho.” Phó Dẫn Tu nhận lấy bưu kiện, vui vẻ theo Minh Ngữ Đồng về nhà.

Vừa vào nhà, chưa kịp thay quần áo, Phó Dẫn Tu đã hào hứng lấy kéo bóc vỏ hộp. Lúc này Minh Ngữ Đồng mới biết anh mua đồ ngủ gì.

“Đồng Đồng, mau đến xem, có phải rất giống với bộ đồ ngủ của em không?” Phó Dẫn Tu giũ bộ đồ ngủ ra, “Em mau lấy đồ ngủ của em ra xem nào.”

Minh Ngữ Đồng: “...”

Bị Phó Dẫn Tu thúc giục, Minh Ngữ Đồng chỉ đành đi lấy bộ đồ ngủ kia ra. Tối đó, gọi video với anh, bởi vì không mua cho anh nên anh rất ấm ức. Nhưng Minh Ngữ Đồng vốn cho rằng chuyện này cứ thế qua đi, không ngờ anh lại tự mua cho mình một chiếc.

Cầm hai bộ đồ ngủ lên so sánh quả nhiên giống hệt nhau.

Phó Dẫn Tu rất vui mừng, mang vứt vào máy giặt, “Đồng Đồng, cái này dùng thế nào?”

Minh Ngữ Đồng bật máy giặt, sau khi giặt sạch rồi vắt khô, phơi ra thì có lẽ tối nay Phó Dẫn Tu có thể mặc.

Phó Dẫn Tu hớn hở, “Đồng Đồng, tối nay em cũng mặc bộ này đi.”

Minh Ngữ Đồng không thể từ chối trước ánh mắt mong chờ của Phó Dẫn Tu, bèn gật đầu đồng ý.

***

Hơn bốn giờ chiều, giường của Phó Dẫn Tu được giao đến và chuyển vào phòng làm việc của Minh Ngữ Đồng. Giường không hề có mùi gì, rất thoải mái. Cô lau qua một lượt, trải ga giường xong rồi đi ôm gối của Phó Dẫn Tu đến.

Phó Dẫn Tu hài lòng đứng đánh giá từng góc giường, sau này anh cũng sẽ là người có giường trong nhà của Đồng Đồng.

Sau khi Tiểu Cảnh Thời đến xem, cậu bé lắc đầu nói: “Còn kém xa phòng của con, phòng của con được Đồng Đồng bài trí bằng tất cả tình yêu thương đấy.”

Tiểu Cảnh Thời nói xong, không đợi Phó Dẫn Tu nổi điên đã chạy biến đi như một cơn gió, để lại Phó Dẫn Tu đứng đó nghiến răng nghiến lợi.

Thằng nhóc thối, bây giờ thành tinh rồi, chọc ghẹo người khác xong là chạy mất dạng!

Ngay cả Minh Ngữ Đồng cũng muốn túm Tiểu Cảnh Thời lại cốc cho một trận.

Không có việc gì làm ở đây gây thù à?

Nhưng cậu bé chạy mất rồi, chắc chắn Phó Dẫn Tu sẽ tính món nợ này lên đầu cô.

“Đồng Đồng…”

Minh Ngữ Đồng: “...”

“Em có yêu anh không?” Phó Dẫn Tu hỏi.

Minh Ngữ Đồng đỏ bừng mặt, “Anh tự thu dọn đi!”

Cô lớn tiếng nói xong liền cúi đầu chạy mất. Để lại Phó Dẫn Tu đứng ngây ra, rồi đột nhiên khẽ cười. Anh biết Minh Ngữ Đồng xấu hổ, nhưng anh thích trêu đùa cô như vậy.

Phó Dẫn Tu lại nhìn giường mới của mình, nằm xuống thử mấy lần, sau đó đánh giá xung quanh. Phòng làm việc không quá lớn nhưng bởi vì bày ít đồ cho nên trông cũng khá rộng rãi. Minh Ngữ Đồng thích bày biện đơn giản, nội thất đều theo phong cách Bắc Âu, màu sắc trang nhã, không có thiết kế quá sặc sỡ. Trên bàn máy tính của cô có một chiếc máy tính bàn, một chiếc laptop và văn kiện được sắp xếp ngăn nắp. Tủ sách đứng dựng sát tường có một ít tài liệu và sách cô thích đọc. Điều khiến cho Phó Dẫn Tu ngạc nhiên là ngoài sách chuyên ngành còn có đa số là tiểu thuyết. Từ tiểu thuyết võ hiệp cho đến ngôn tình, từ khoa học viễn tưởng cho đến trinh thám. Ngoài ra, còn có có cuốn sách “Khu vườn bí mật” rất nổi tiếng.

Phó Dẫn Tu cầm lấy xem, thực ra Minh Ngữ Đồng không có thiên phú về mỹ thuật, chỉ dùng bút chì màu đơn giản tô lên, phối màu tệ đến mức người khác muốn tức lộn ruột, càng đừng nói gì đến đánh bóng mờ và tô sáng. Trong đầu Phó Dẫn Tu không nhịn được hiện ra cảnh tưởng Minh Ngữ Đồng ngồi trên thảm trải nhà trong phòng khách, nhoài người trên bàn uống nước nghiêm túc tô màu, nhưng tô xong lại không nhịn được cau mày, mặt mày buồn bực, rất đáng yêu.

Phó Dẫn Tu cất cuốn sách tô màu đi, đang định đi ra ngoài thì nhận được điện thoại của Biên Đạo Nhân.

Biên Đạo Nhân là giám đốc bộ phận tình báo của tổ chức Thorny, đa số thời gian đều ở tổng bộ của tổ chức ở nước M. Nhưng bởi vì gần đây Phó Dẫn Tu bắt đầu phát triển trong nước nên cũng có ý muốn xây dựng ban tình báo ở đây. Vì vậy Biên Đạo Nhân phải thường xuyên đi qua đi lại giữa hai quốc gia, bắt đầu xây dựng bộ phận tình báo của Thorny ở bên này.

Phó Dẫn Tu vừa ra khỏi phòng vừa nghe điện thoại: “Alo?”

“Đã tìm được bà ngoại của Minh Tư Liên, ngoài ra chúng ta cũng có tin tức của anh em kết nghĩa của cô ta.” Biên Đạo Nhân nói.

“Bây giờ anh đang ở dâu?”

Biên Đạo Nhân nói địa chỉ, Phó Dẫn Tu suy nghĩ một lát, sau đó nói địa chỉ nhà Minh Ngữ Đồng cho ông biết, “Giờ anh qua đây đi, Minh Tư Liên dù sao cũng là người của Minh Gia, tốt nhất nên nói rõ trước với họ.”

Biên Đạo Nhân đáp một tiếng nhưng vẫn nghi ngờ hỏi lại: “Cứ thế nói với người nhà Minh gia sao? Tôi sợ bọn họ nhất thời sẽ khó tiếp nhận.”

“Cũng không phải là nói với tất cả người của Minh gia. Trước tiên nói với hai chị em Ngữ Đồng một tiếng để họ biết. Còn nên xử lý thế nào thì đến lúc đó để họ quyết định.”

Tắt điện thoại xong, Phó Dẫn Tu liền đi tìm Minh Ngữ Đồng.

“Nói cho em biết chuyện này.” Phó Dẫn Tu nói, ngồi xuống bên cạnh Minh Ngữ Đồng.

“Sao thế?”

“Gia đình nhận nuôi Minh Tư Liên trước kia, em có biết không?”

Minh Ngữ Đồng gật đầu, “Khi vừa đưa Minh Tư Liên về nhà, nhà em đương nhiên có hỏi cô ta đã trải qua những gì sau khi thất lạc. Minh Tư Liên nói người nhà cô ta đều qua đời rồi, gia đình em cũng không nghi ngờ nên không đi điều tra. Nhưng gần đây em bắt đầu nghi ngờ mọi lời nói của cô ta, cộng thêm bức ảnh lúc trước Giáp một chụp được. Không phải anh cho Giáp Vệ đi điều tra rồi sao? Có ra chuyện người nhà Minh Tư Liên không?”

“Đúng, Minh Tư Liên chính xác đã nói dối. Những chuyện điều tra này anh đều giao cho Biên Đạo Nhân làm. Ông ấy chuyên phụ trách công việc tình báo. Ông ấy đã tra ra chuyện về gia đình nuôi dưỡng Minh Tư Liên, anh bảo ông ấy lát nữa tới đây, nói rõ ràng mọi chuyện. Em có thể gọi cả Minh Ngữ Tiền đến cùng nghe. Nghe xong, hai chị em quyết định xem nên làm thế nào.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.