Chào Buổi Sáng: Ông Xã Cool Ngầu

Chương 1063: Đáng tiếc đã nuôi một kẻ vô ơn



Minh Ngữ Đồng nghe xong thầm nghĩ, xem ra Minh Tư Liên thực sự đã che giấu rất nhiều chuyện.

Cô lập tức báo cho Minh Ngữ Tiền biết. Minh Ngữ Tiền đang ở bên ngoài, sau khi nghe được lập tức quay về. Minh Ngữ Tiền đến nhà Minh Ngữ Đồng không lâu thì Biên Đạo Nhân cũng đến. Phó Dẫn Tu giới thiệu bọn họ với nhau sau đó mọi người cùng ngồi ở phòng khách.

Tiểu Cảnh Thời ngồi chơi đồ chơi bên cạnh, Phó Dẫn Tu cũng không bảo cậu bé rời đi.

Bình thường có rất nhiều chuyện, khi bàn bạc Phó Dẫn Tu cũng không tránh Tiểu Cảnh Thời. Tiểu Cảnh Thời là người kế nghiệp anh, có rất nhiều chuyện trong phạm vi Tiểu Cảnh Thời có thể lý giải, Phó Dẫn Tu sẽ đều bảo cậu bé tiếp xúc. Với anh, bảy tuổi cũng không phải là độ tuổi quá nhỏ để hiểu chuyện. Bởi vì Tiểu Cảnh Thời là con anh, sẽ phải tiếp xúc với nhiều chuyện khác nhau, chắc chắn cũng phải gánh vác nhiều hơn những đứa trẻ bình thường khác rất nhiều. Đồng thời, cũng phải đề phòng rất nhiều chuyện. Vì vậy, từ nhỏ cậu đã được bồi dưỡng ý thức về mọi mặt, cũng có thể đề phòng cậu bị người khác rắp tâm làm hại và lợi dụng.

Tiểu Cảnh Thời nhìn có vẻ như đang chơi đồ chơi nhưng cậu bé cũng dỏng tai lên nghe mọi người nói chuyện. Thấy bộ dạng lén la lén lút của con trai mình, Phó Dẫn Tu đen mặt, ngoắc tay với cậu bé.

Tiểu Cảnh Thời lập tức quay đầu đi, giả bộ không nhìn thấy, tỏ vẻ đang miệt mài chơi đồ chơi.

Phó Dẫn Tu: “...”

“Giả bộ gì chứ, muốn nghe thì đến đây đường hoàng nghe. Vốn dĩ không đuổi con đi chính là không ngại để con nghe rồi.”

Tiểu Cảnh Thời nghe xong lập tức ôm đồ chơi trong tay trèo lên ghế sô pha ngồi.

Phó Dẫn Tu cười chế giễu, cậu bé học ai cái bộ dạng hèn hạ thế không biết!

Minh Ngữ Đồng đi pha trà bê đến rót cho mỗi người một chén.

Biên Đạo Nhân uống trà, nói: “Minh Tư Liên nói người nhà cô ta đều đã mất ư?”

Minh Ngữ Đồng gật đầu: “Đúng là cô ta nói như vậy.”

Biên Đạo Nhân nói: “Ba mẹ nuôi của cô ta thực sự đã qua đời nhưng bà ngoại cô ta vẫn còn sống. Vốn dĩ nhà ba mẹ nuôi cô ta có điều kiện kinh tế cơ bản, nhưng sau đó vì liên tiếp gặp chuyện nên kinh tế ngày càng sa sút. Họ hàng hai bên đều không thân thiết, ai lo nhà nấy, không dư sức cũng không muốn giúp cho nên bọn họ phải tự vượt qua khó khăn. Trước khi nhận nuôi Minh Tư Liên, ba mẹ nuôi cô ta còn có một cậu con trai. Sau đó, ba nuôi cô ta đi làm bị thương không thể tiếp tục đi làm, cậu ta vốn đang học đại học phải nghỉ học ra ngoài làm thêm. Mỗi tháng cậu ta đều gửi tiền về cho gia đình. Nhưng đến năm thứ ba đột nhiên bị mất liên lạc, cũng không biết rốt cuộc cậu ta đã đi đâu. Tiếp theo đó mẹ nuôi cô ta bị bệnh qua đời, ba nuôi cô ta cũng không chịu nổi đả kích dồn dập ập tới cũng mất nốt. Trong nhà ngoài người anh trai mất tích kia thì chỉ còn lại bà ngoại cô ta.”

“Cô ta vừa làm thêm vừa đi học, bà ngoại cô ta làm đồ thủ công, nhặt rác kiếm được ít tiền đều đưa hết cho cô ta. Cho đến tận sau này, Minh Tư Liên được cô tìm thấy đưa về Minh gia.”

“Bà ngoại cô ta vẫn còn sống?” Minh Ngữ Đồng hỏi.

“Đúng vậy, bà cụ vẫn sống trong ngồi nhà dột nát trước kia. Từ khi cô ta quay về Minh gia thì không thèm quay về thăm bà cụ nữa. Bà cụ còn không biết cô ta đã nhận Minh gia, còn cho rằng cô ta đang sống cực khổ bên ngoài. Bức ảnh hôm đó cô nhìn thấy chính là hàng xóm của bà ngoại cô ta nhìn thấy cô ta ở ngoài cửa thẩm mỹ viện liền nói cho cô ta nghe tình hình gần đây của bà ngoại cô ta. Bà cụ còn tưởng cô ta sống vất vả bên ngoài nên giờ vẫn còn ở nhà nhặt rác bán lấy tiền. Hằng ngày, bà cụ ăn bánh bao chay và dưa muối sống qua ngày, để tiết kiệm tiền đợi khi cô ta về thì đưa.” Biên Đạo Nhân mỉa mai lắc đầu, “Nhưng bà cụ vẫn chưa biết, Minh Tư Liên chưa từng có ý định quay về thăm bà ấy.”

“Sao cô ta có thể làm như vậy chứ!” Minh Ngữ Đồng giận run người, “Người nhà cô ta đối xử không tốt với cô ta sao?”

“Ngược lại, người nhà đối xử với cô ta rất tốt.” Biên Đạo Nhân nói, “Trước khi nhận nuôi cô ta, nhà bố mẹ nuôi cô ta không nói là giàu có nhưng cũng khá giả, đối đãi với cô ta như con ruột, ngay cả anh trai cũng bảo vệ cô ta. Sau đó gia cảnh ngày càng sa sút, anh cô ta buộc phải nghỉ học nhưng bố mẹ nuôi vẫn cho cô ta đi học. Tiền sinh hoạt cậu ta đi làm thêm kiếm được đa số đều đưa cho cô ta nộp học phí. Tôi đã tìm hàng xóm trước kia của ba mẹ nuôi cô ta. Theo lời người hàng xóm, trước đây cũng có người hỏi bố mẹ nuôi cô ta sao lại làm như vậy, họ nói anh cô ta đã học đại học, nghỉ học xong vẫn còn có cơ hội học lại. Nhưng cô ta mới học trung học, lại là con gái, không tốt nghiệp trung học sẽ không thể sống trong xã hội này được.”

“Bố mẹ nuôi cô ta là những người tốt.” Minh Ngữ Đồng nói.

Nếu như bọn họ vẫn còn sống thì thật tốt, Minh gia nhất định sẽ báo đáp họ.

Biên Đạo Nhân gật đầu tán thành, “Là những người tốt, đáng tiếc nuôi một kẻ vô ơn. Sau đó Minh Tư Liên và bà ngoại nương tựa vào nhau để sống. Bà ngoại cô ta có cái gì tốt cũng nghĩ đến cô ta, thà mình chịu khổ chịu cực cũng không muốn cô ta chịu khổ, dành hết mọi thứ tốt nhất có thể cho cô ta. Bà cụ năm nay đã hơn bảy mươi rồi mà vẫn phải kiếm rác để sống.”

Mắt Minh Ngữ Đồng đỏ hoe, ngay cả Tiểu Cảnh Thời đang ôm canh tay cô cũng nói: “Bà ngoại cô ấy thật đáng thương!”

“Đúng thế!” Minh Ngữ Đồng tức giận nói: “Lẽ nào sau này cô ta định bỏ mặc bà cụ luôn sao? Bà cụ một lòng đợi cô ta quay về, đối xử tốt với cô ta. Cô ta nói bỏ là bỏ sao? Bà cụ đã lớn tuổi như vậy, lại sống một mình, cô ta không lo lắng sao? Vì sao cô ta không nói với Minh gia? Nói rỗi lẽ nào chúng tôi sẽ mặc kệ sao? Nhất định phải thu xếp ổn thỏa chăm sóc tốt cho bà cụ! Ngay cả chú thím tôi cũng cảm kích ba mẹ nuôi cô ta, thậm chí nhiều lần nói cảm ơn họ trước mặt cô ta. Nếu như họ còn sống thì chú thím nhất định sẽ báo đáp họ. Mặc dù ba mẹ nuôi cô ta không còn, nhưng bà ngoại vẫn còn, anh cô ta còn đang mất tích. Vì sao cô ta không nói? Bỏ mặc bà ngoại và anh trai mất tích không lo? Anh cô ta vì cái nhà đó, vì cô ta mới bỏ học đi làm thêm mà! Bằng không cũng là một thanh niên có tiền đồ rộng mở!”

Biên Đạo Nhân thở dài nói: “May mà ở hiền còn gặp lành.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.