Chào Buổi Sáng: Ông Xã Cool Ngầu

Chương 1093: Bà đi trước đi, không cần quan tâm đến cô ta



Mặc dù người nhà không đến mức hận Minh Tư Liên thấu xương nhưng cũng đã chán ghét không muốn gặp cô ta, cũng rất có thành kiến với Phương Thiên An khi xử lý mọi chuyện một cách thiên vị, bao che.

Tài xế lái xe vào đường cao tốc, sau đó chuyển làn đi vào một đoạn đường nhỏ hơn, không có quá đông người và xe cộ. Hai bên đường đa số là các viện khoa học kỹ thuật và nhà máy, được xây dựng không cao lắm. Xung quanh ngay cả những quán ăn ven đường cũng không có. Bây giờ đang là giờ làm việc nên càng không có chuyện người làm việc ở đó ra ngoài dạo chơi.

Xe đang đi thẳng, đột nhiên có ba chiếc xe lao ra từ ngã ba phía trước. Ba chiếc xe bám sát nhau, giống như có một sợi dây vô hình nối chúng lại với nhau vậy. Tốc độ của ba chiếc xe cực kỳ nhanh, tiếng động cơ rú ầm ầm giống như đang đua xe. Sau khi lao ra, cả ba chiếc đột ngột đi ngược chiều lao về phía xe của bọn họ. Tài xế hoảng hốt, vội vàng xoay vô lăng. Nhưng một trong ba chiếc xe trên đã nhanh hơn một bước, chặn đứng hướng tài xế định chuyển hướng. Tài xế lại bẻ lái sang hướng khác nhưng lại bị một chiếc xe khác chặn lại. Phía trước mặt cũng có một chiếc xe chặn đường.

Phương Thiên An và Minh Tư Liên lo lắng ôm nhau.

“Chuyện…chuyện gì thế này? Những người kia muốn làm gì?” Minh Tư Liên hét lên, sợ run bần bật.

“Rõ ràng là đến gây sự mà.” Tài xế nói, quay đầu lại nhìn Minh Tư Liên và Phương Thiên An, “Bà chủ, cô chủ, gần đây hai người có đắc tội với ai không?”

Phương Thiên An chỉ đắc tội với cả nhà Minh Tịnh Sơn. Nhưng bọn họ thực sự sẽ không đến mức huy động nhiều người đến đối phó bà ta.

Còn về Minh Tư Liên, ha ha, cô ta đắc tội với rất nhiều người.

Minh Ngữ Đồng, Minh Ngữ Tiền, Phó Dẫn Tu, Mạnh Trạch Đình, khó mà biết được là người nào.

“Không… không biết…” Minh Tư Liên hoảng sợ nói.

“Bà chủ, bà nên mau chóng báo cảnh sát hoặc gọi điện thoại về nhà đi. Tôi thấy bọn họ đến không có ý tốt.” Tài xế nói, thử lái xe lùi về sau.

Nhưng xe vừa mới lùi về sau được một chút, phía sau lại xuất hiện một chiếc xe lao tới chặn đường. Bây giờ tổng cộng có bốn chiếc xe, bao vây họ tứ phía.

“Mẹ, làm sao đây? Chuyện… chuyện này rốt cuộc là sao?” Minh Tư Liên ôm chặt cánh tay Phương Thiên An, hoảng sợ khóc um lên.

“Còn đợi gì nữa, con báo cảnh sát đi, mẹ gọi điện về nhà.” Phương Thiên An nói, tay run rẩy móc điện thoại trong túi xách ra.

Minh Tư Liên cũng vội vàng cầm điện thoại.

Nhưng hai người họ mới chỉ kịp cầm điện thoại, còn chưa kịp gọi thì đã có một đám người bước xuống từ bốn chiếc xe kia. Phương Thiên An và Minh Tư Liên sớm đã bị dọa sợ hết hồn hết vía, đâu còn quan tâm đếm xem đối phương có bao nhiêu người, chỉ cảm thấy có rất rất nhiều người. Chỉ thấy có mấy người cầm gậy bóng chày, đi về phía cạnh xe họ. Người nào người nấy mặt lạnh tanh, không giống như đám côn đồ bình thường mà rất giống với khí chất của đám người bên cạnh Phó Dẫn Tu.

Minh Tư Liên không biết rốt cuộc những người này có phải là người của Phó Dẫn Tu hay không. Lúc này đã có bốn người lần lượt đứng ở bốn ô cửa sổ xe. Bọn họ dường như cùng lúc vung gậy lên, họ mới đập xuống một gậy, cửa sổ xe lập tức nứt ra như mạng nhện. Vết nứt không ngừng lan rộng, sau đó kính xe vỡ vụn rơi xuống hết lên người Minh Tư Liên và Phương Thiên An.

“Á…” Minh Tư Liên và Phương Thiên An hoảng sợ hét ầm lên.

Ngay cả kính chắn gió trước mặt tài xế cũng cùng lúc bị đập vỡ vụn.

“Các… các người là ai?” Tài xế run rẩy hỏi.

“Anh muốn bảo vệ bọn họ?” Một người hỏi tài xế.

Tài xế lập tức lắc đầu.

Hắn chẳng qua chỉ là tài xế Minh gia thuê về mà thôi, cũng không phải vệ sĩ, không muốn mất mạng ở đây. Cho dù bởi vì chuyện này mà bị Minh gia đuổi việc, hắn cũng không sợ, cùng lắm là đổi làm chỗ khác là được.

“Vậy thì ra ngoài, chúng tôi sẽ không động đến anh.” Người kia lại nói.

Tài xế vội vàng mở cửa xe, ngã lộn nhào chạy đi. Nhưng khi anh ta đang định xông ra ngoài vòng vây thì lại bị người chặn lại.

“Không phải… không phải để cho tôi đi sao?” Tài xế run rẩy hỏi.

“Lát nữa sẽ để anh đi, nhưng bây giờ thì chưa được. Không thể để thả anh ra ngoài đi kêu cứu được.”

“Mẹ, làm sao đây? Làm sao đây?” Minh Tư Liên sợ hãi khóc lóc.

Phương Thiên An ôm Minh Tư Liên, bản thân cũng bị hoảng sợ khóc sướt mướt, “Rốt cuộc các người muốn làm gì?”

“Chúng tôi cũng chỉ là làm việc theo mệnh lệnh.” Một người nói rồi trực tiếp mở cửa xe, lôi hai mẹ con Minh Tư Liên ra ngoài.

Phương Thiên An và Minh Tư Liên run bần bật đứng chen chúc trong góc, ôm chặt lấy nhau. Nhưng lại có người đến tách hai mẹ con họ ra, không chút thương tiếc đạp một chân lên lưng họ khiến hai người nằm bò trên mặt đất. Quần áo đẹp đẽ bị bụi bặm trên mặt đất làm bẩn, vạt áo sơ mi lụa bên trong áo khoác của Phương Thiên An cũng bị sỏi đá cứa rách. Minh Tư Liên mặc váy liền thân kết hợp với áo khoác lông cừu dài đến đầu gối, để lộ ra đôi chân đẹp, cô ta chỉ đi một đôi tất da chân mỏng dính, lúc này cũng bị sỏi đá làm rách, khiến cẳng chân chảy máu.

“Ông chủ muốn cánh tay này của hai người.” Một người nói.

Minh Tư Liên đã bị dọa đến đầu óc choáng váng, “Đừng! Đừng! Rốt cuộc các người là ai?”

Không ai trả lời, một con dao xuất hiện trước mặt.

Minh Tư Liên hoảng sợ mở to hai mắt, đồng tử liên tục co lại vì sợ hãi, cả người run bần bật.

“Rốt cuộc các người là ai?” Minh Tư Liên hét lên.

“Thật ra người chúng tôi phải dạy dỗ chỉ có một mình cô ta.” Người kia chỉ vào Minh Tư Liên, nói với Phương Thiên An, “Bà Minh, bây giờ chúng tôi có thể cho bà một cơ hội. Bà đi trước đi, không cần quan tâm đến cô ta.”

Phương Thiên An kinh ngạc nhìn người kia rồi lại nhìn Minh Tư Liên.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.