Chào Buổi Sáng: Ông Xã Cool Ngầu

Chương 1115: Còn không mau thu lại móng vuốt của cậu!



Minh Ngữ Tiền thấy bây giờ cô ngoan như vậy, nụ cười trên khóe miệng cũng dần tăng thêm.

Lòng bàn tay bị ngứa lúc trước lại bắt đầu rục rịch.

Lúc này rốt cục không thể nhịn được nữa, giơ tay lên xoa nhẹ hai cái, lên đỉnh đầu bù xù cô.

Nghê Nhã Lâm: “...”

Anh coi cô là chó à?

Nhìn động tác xoa đầu kia của anh, như thể đang sờ đầu chó vậy á!

Nghê Nhã Lâm ngây người, hơn nữa... Hơn nữa... Động tác này, cũng có chút thân mật nữa!

Bên tai cô ửng hồng, không dám ngẩng đầu lên.

May mà tóc dài che lỗ tai của cô lại, nếu không tình hình bây giờ của cô sẽ bị lộ ra ngoài mất.

Ngay cả Minh Ngữ Tiền cũng lúng túng dừng động tác lại, chỉ cảm thấy mình bị chập mạch rồi nên mới thật sự làm như vậy.

Bàn tay còn nhẹ nhàng đặt ở trên đỉnh đầu của cô, chưa kịp lấy về.

Thì lại nghe được có người gọi cô, “Nhã Lâm.”

Nghê Nhã Lâm và Minh Ngữ Tiền cứng ngắc quay đầu lại, thì nhìn thấy Nghê Trung Đình và bà Nghê đang vội vàng đi tới.

Bà Nghê cũng đang đi tìm Nghê Nhã Lâm, lúc trước Nghê Nhã Lâm nói muốn đi toilet, nhưng đã lâu như vậy mà vẫn không thấy Nghê Nhã Lâm trở về.

Bà Nghê sợ Nghê Nhã Lâm xảy ra chuyện.

Tuy rằng trng bữa tiếc này, sẽ không xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, nhưng ngộ nhỡ gì đó thì sao?

Vì vậy, bà Nghê đi ngay đến toilet tìm, Nghê Nhã Lâm không có ở đó, cũng không có ở phòng nghỉ của phái nữ, tìm mấy chỗ gần đấy cũng không có.

Bà Nghê lại nhanh chóng đi về nói với Nghê Trung Đình.

Tuy rằng người lớn như vậy, có thể xảy ra chuyện gì chứ?

Nhưng vẫn có chút lo lắng.

Vì vậy hai người lập tức tìm đến, không nghĩ tới đúng lúc gặp được Nghê Nhã Lâm và Minh Ngữ Tiền.

Nghê Trung Đình nhìn một cái, người đàn ông tốt mà bà xã nhìn trúng, bây giờ đang đứng cùng con gái của mình.

Mà cái móng vuốt sói kia, vẫn còn đang để ở trên đỉnh đầu con gái nhà mình.

Không phải hai người này không biết nhau sao?

Tại sao trong nháy mắt lại như đã quen nhau rồi vậy?

Nghê Trung Đình nhìn bà Nghê, hai người này nhất định đã quen nhau từ trước.

Thảo nào vừa nãy bà ấy nói, Nghê Nhã Lâm nghe được muốn tác hợp cô với Minh Ngữ Tiền, thì lại xấu hổ.

Tại lúc bọn họ không biết, thì không biết Minh Ngữ Tiền sẽ còn dụ dỗ con gái ông thế nào nữa!

Khuôn mặt của Nghê Trung Đình, lập tức trở nên âm trầm, tức giận nói: “Còn không mau thu lại móng vuốt của cậu đi à!”

“...” Minh Ngữ Tiền vội vàng rút tay lại.

Anh cũng không nghĩ tới, sẽ bị ba mẹ người ta nhìn thấy!

“Ông Nghê, bà Nghê.” Minh Ngữ Tiền vội vàng kêu lên.

Ánh mắt của bà Nghê quan sát Nghê Nhã Lâm và Minh Ngữ Tiền, cười híp mắt, càng nhìn càng thấy hai người này đứng cạnh nhau, thật là xứng đôi.

Minh Ngữ Tiền nhìn chững chạc hơn, nhưng vừa rồi lúc còn chưa phát hiện hai người bọn họ, lúc anh quay về phía Nghê Nhã Lâm, còn có chút hoạt bát của người trẻ tuổi, chứ không phải trầm lặng như vậy.

Cá tính trầm ổn như Sở Chiêu Dương và Phó Dẫn Tu, rất tốt, khiến người khác an tâm.

Nhưng, lại không hợp với Nghê Nhã Lâm.

Nghê Nhã Lâm có chút tùy hứng, tính cách lúc này thế này lúc khác thế khác, muốn phát tác thì lập tức phát tác, thỉnh thoảng vẫn phải có người điên cùng mới tốt.

Bà nghĩ, Minh Ngữ Tiền cũng rất hợp, thậm chí còn hợp hơn Tưởng Lộ Liêm mà lúc trước bọn họ cảm thấy cũng không tệ kia nhiều.

Nhưng rõ ràng Nghê Trung Đình lại không cảm thấy như vậy, nói với Nghê Nhã Lâm: “Đến đây nhanh lên!”

Nghê Nhã Lâm bĩu môi với Nghê Trung Đình, rõ ràng rất bất mãn với thái độ của ông đối với cô, khi ở trước mặt Minh Ngữ Tiền như vậy.

Nghê Trung Đình vội ho một tiếng, lập tức mềm giọng nói, “Nhã Lâm à, đến đây nhanh lên, ba với mẹ tìm con rất lâu rồi đó.”

Lúc này Nghê Nhã Lâm mới đi đến bên người Nghê Trung Đình và bà Nghê.

Minh Ngữ Tiền nhìn thấy thế, trong lòng không nhịn được cảm thấy thú vị.

Xem ra Nghê Nhã Lâm ở nhà thật sự rất được cưng chiều.

Thảo nào lại có tính tình như vậy.

“Hai con quen nhau à?” Nghê Trung Đình hỏi Nghê Nhã Lâm.

Hỏi xong, lại nhìn về phía Minh Ngữ Tiền.

Chỉ là, lúc đối với Nghê Nhã Lâm, từ ánh mắt đến thái độ đều cực kỳ ôn nhu.

Nhưng lúc chuyển về phía Minh Ngữ Tiền, thì lập tức thay đổi sắc mặt, mặt đen như than.

Nhìn Minh Ngữ Tiền, như đang đối mặt với kẻ địch.

Đây là người chuẩn bị muốn lừa mất tiểu công chúa nhà ông, không phải là kẻ địch thì là cái gì chứ?

Minh Ngữ Tiền: “...”

Rốt cuộc loại thái độ thù địch này của ông Nghê từ đâu mà đến vậy?

“Ách, trở về con sẽ chậm rãi nói với ba mẹ nha.” Nghê Nhã Lâm nói, lo rằng nếu giải thích qua loa ở chỗ này sẽ không được rõ ràng lắm, không bằng trở về từ từ kể lại mọi chuyện, cũng tránh làm cho ba mẹ hiểu lầm.

Nhìn vẻ mặt bây giờ của bà Nghê, như là một giây kế tiếp sẽ mời Minh Ngữ Tiền đi đến Nghê gia ăn cơm vậy đó.

Nghê Nhã Lâm thật sự rất lo lắng.

Ai biết, Minh Ngữ Tiền lại mở miệng đúng vào lúc này, “Thưa ông Nghê, thưa bà Nghê, cháu là bạn của cô Nghê. Lúc trước cô ấy từng giúp chị của cháu một chuyện rất lớn.”

Nghê Trung Đình nghi ngờ nhìn về phía Nghê Nhã Lâm.

Cô con gái nhà mình, bình thường thì cực ghét dính phải phiền toái, không thích xen vào việc của người khác.

Mấy chuyện nhàn rỗi sẽ không đến được trên người của cô, từ trước đến nay cô tránh được thì sẽ tránh, ấy thế mà vẫn giúp cho hai chị em Minh Ngữ Đồng cơ à?

Nghê Trung Đình vừa định hỏi, giúp cái gì.

Thì bà Nghê lại nói: “Ôi, đã là bạn bè rồi, tại sao còn gọi xa lạ như thế chứ? Gọi là bác trai, bác gái, là được rồi. Hơn nữa, nếu đã là bạn bè, tại sao còn gọi là cô Nghê chứ? Bác gái con cũng chưa từng nghe thấy bạn bè nhà ai gọi nhau như vậy cả.”

Minh Ngữ Tiền lập tức nghe lời gọi lại: “Bác trai, bác gái.”

“Ai là bác trai của cậu chứ, tôi cho phép cậu gọi như vậy rồi à?” Nghê Trung Đình không vui nói.

Trước mắt chính là một con heo có ý đồ với rau cải trắng ở trong vừa rau nhà mình đó!

Minh Ngữ Tiền cực kỳ vô tội nhìn về phía bà Nghê.

Đây là bà Nghê bảo anh gọi mà!

Bà Nghê lại nhìn về phía Nghê Trung Đình.

Em bảo cậu ấy gọi như vậy đấy, có ý kiến à?

Nghê Trung Đình: “...”

“Thế vừa nãy tay cậu để ở chỗ nào vậy!” Nghê Trung Đình không vui nói.

Minh Ngữ Tiền: “...”

Lời này, như thể chỗ tay anh đặt lên, không phải là đỉnh đầu Nghê Nhã Lâm, mà là...

Minh Ngữ Tiền vội vàng đè hình ảnh trong đầu xuống, nói: “Vừa nãy là tóc của Nhã Lâm bị rối, nên cháu vuốt lại cho cô ấy.”

Nghê Trung Đình: “...”

Ha ha, ông không tin!

Nghê Nhã Lâm: “...”

Anh sửa miệng nhanh như vậy, làm cô nghe còn có chút không quen.

“Vừa nãy con đi đâu vậy?” Nghê Trung Đình không muốn để ý tới Minh Ngữ Tiền, ngược lại hỏi Nghê Nhã Lâm.

Nghê Nhã Lâm nhìn Minh Ngữ Tiền, thấy anh cũng không có ý định lảng tránh, nghiến răng, nói với Nghê Trung Đình: “Vừa nãy đúng là con đi toilet, ai biết bị Tưởng Lộ Liêm ngăn lại, nhất định muốn nói chuyện với con.”

“Nói chuyện á? Còn có cái gì để mà nói chứ!” Nghê Trung Đình vừa nghe thấy thế, thì lại tức giận.

Cuối cùng Minh Ngữ Tiền cũng biết, tính tình của Nghê Nhã Lâm là giống ai.

Tính tình nóng nảy không nể mặt ai này, chính là thừa kế từ Nghê Trung Đình.

“Đúng vậy, không có cái gì để mà nói.” Nghê Nhã Lâm bĩu môi, nói, “Lúc trước ở cửa khách sạn, thật ra cũng đã gặp phải anh ta rồi. Khi đó anh ta đã nói muốn nói chuyện với con, con không đồng ý. Hơn nữa —— “

Nghê Nhã Lâm nhìn Minh Ngữ Tiền, nói: “Khi đó, may mà có cậu Minh—— “

“Khụ!” Minh Ngữ Tiền ho khan một tiếng.

Nghê Nhã Lâm vốn muốn nói “Cậu Minh “, trải qua sự nhắc nhở của Minh Ngữ Tiền, lập tức sửa lại miệng, “May mà có Minh Ngữ Tiền ở đó, chặn giúp con. Nhưng Tưởng Lộ Liêm vẫn chưa từ bỏ, lại đến tìm con.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.