Họ sẽ cùng nhau xây dựng tốt ngôi nhà này, cho con cái của họ một gia đình bình thường, họ sẽ không giống như hai vợ chồng Phó Nhân Kiệt.
Phó Dẫn Tu vùi mặt lên cổ Minh Ngữ Đồng, “Được, chúng ta sẽ cùng cố gắng.”
Anh cố nén sự chua xót dâng lên trong yết hầu, giọng nói ngượng ngùng: “Đồng Đồng, tuyệt đối đừng rời xa anh. Em đã nói chúng ta là một gia đình, em đi rồi, gia đình cũng không còn nữa.”
“Em sẽ không rời xa anh nữa, em sẽ cho anh một gia đình hoàn chỉnh.” Minh Ngữ Đồng ngẩng đầu, nghiêm túc nhìn anh, đôi mắt xinh đẹp đó vừa thuần khiết cũng vừa kiên định.
“Em và Cảnh Thời, hai mẹ con em sẽ cùng anh đón sinh nhật.” Minh Ngữ Đồng nói.
“Ừm!” Phó Dẫn Tu ôm chặt Minh Ngữ Đồng, lồng ngực đập thình thịch dán chặt lên người cô.
“Phó Dẫn Tu.”
“Ừm?” Anh vẫn đang vùi mặt trên hõm cổ của cô, giọng nói phát ra có chút nghèn nghẹn.
“Sau này đừng đi làm những chuyện nguy hiểm nữa.”
Phó Dẫn Tu sững sờ, ngơ ngác một lúc lâu cũng không nói gì được.
“Trước đây không có em và Cảnh Thời, là ba mẹ anh vẫn luôn ép buộc anh. Còn anh vì tự bảo vệ mình cũng không thể không nỗ lực chiến thắng, liều mạng tìm một lối thoát. Nhưng bây giờ, anh có em, có Cảnh Thời. Anh phải nhớ, hai mẹ con em vẫn luôn ở nhà đợi anh. Nếu anh xảy ra chuyện gì, hai mẹ con em sẽ không có ai bảo vệ. Vì vậy anh phải tự bảo vệ mình, không được liều mạng như trước đây nữa, có được không?”
“Em yên tâm.” Phó Dẫn Tu ôm chặt cô vào lòng, “Trước đây anh không có vướng bận, cô độc một mình, có ba mẹ nhưng lại giống như không có., thế nên mới không kiêng nể gì như thế, chỉ hết lòng hết dạ tìm lối thoát cho mình. Nhưng bây giờ đã có em và Cảnh Thời, sau này chúng ta còn phải sinh thêm em trai em gái cho Cảnh Thời nữa. Anh phải chăm sóc bảo vệ mẹ con em, tuyệt đối sẽ không để bản thân có chuyện.”
Khi Tiểu Cảnh Thời đi học về, vừa vào cửa đã nhìn thấy Minh Ngữ Đồng. Cậu nhóc đảo mắt tỉ mỉ đánh giá cô khắp một lượt.
“Sao vậy?”
Tiểu Cảnh Thời vẫy vẫy tay, “Đồng Đồng, mẹ cúi người xuống một chút đi, con không với tới mẹ.”
Minh Ngữ Đồng nghe thấy cúi người, lại một cơn đau ập đến, chỉ có thể cố chịu.
Tiểu Cảnh Thời thấy biểu cảm của Minh Ngữ Đồng không đúng, lại nắn nắn cánh tay cô, tuy chẳng dùng sức gì mà đã nghe thấy cô khẽ kêu đau.
Tiểu Cảnh Thời lập tức nhảy dựng lên, “Đồng Đồng, ba thật sự bạo hành mẹ sao?”
Minh Ngữ Đồng: “...”
“Chẳng trách sáng nay ba chẳng chịu cho con vào thăm mẹ! Rốt cuộc ba đã làm gì mẹ?” Tiểu Cảnh Thời căm phẫn nói.
Phó Dẫn Tu vừa vào thư phòng nghe điện thoại trở ra: “...”
Sao lại nhắc đến chuyện bạo hành rồi?
Rốt cuộc anh đã làm gì khiến thằng nhóc này lại hiểu lầm như vậy chứ?
“Đồng Đồng, mẹ nói cho con biết đi, con sẽ bảo vệ mẹ!”
“Sao con có thể hiểu lầm như vậy chứ? Sao ba con có thể làm tổn thương mẹ được?”
“Vậy sao mẹ lại đau như vậy? Rõ ràng tối qua vẫn bình thường mà.”