Tuy Minh Ngữ Đồng đã biết, nhưng nghe thấy thế trong lòng vẫn có chút khó chịu. Vì cô đang cố gắng bù đắp.
“Sau này, mỗi khi đến sinh nhật của ba, chúng ta đều sẽ cùng ba chúc mừng.” Minh Ngữ Đồng mỉm cười nói.
“Vâng!” Tiểu Cảnh Thời ra sức gật đầu.
Nghĩ lại ba cũng thật kỳ lạ, cả sinh nhật cũng chưa từng ăn mừng.
Thím Hoắc đứng một bên vui mừng hốc mắt cũng ươn ướt. Cuối cùng cậu chủ cũng đợi được hạnh phúc của mình rồi.
Tiểu Cảnh Thời nhìn Minh Ngữ Đồng dùng máy đánh trứng tự động.
“Đồng Đồng, mẹ cũng phải tổ chức sinh nhật cho con đó.”
“Đương nhiên rồi. Bây giờ con có thể nghĩ trước nguyện vọng sinh nhật sắp tới là gì.”
“Vâng. Trước đây nguyện vọng sinh nhật mỗi năm của con chính là có thể tìm thấy mẹ. Nhưng bây giờ nguyện vọng đã được thực hiện rồi, để con nghĩ xem nên ước gì. Con cảm thấy không thể quá tham lam được.”
Minh Ngữ Đồng ngẩn ra.
Nguyện vọng sinh nhật trước đây của cậu lại là muốn tìm thấy cô.
“Vậy con phải suy nghĩ thật kỹ xem có thể không, ba mẹ sẽ giúp con thực hiện.”
“Con nghĩ ba mẹ chắc chắn sẽ thực hiện được giúp con.”
“Nhanh vậy đã nghĩ ra rồi sao?” Minh Ngữ Đồng mỉm cười hỏi.
“Vâng!” Tiểu Cảnh Thời vui vẻ gật đầu.
Dáng vẻ tinh nghịch đó, cứ cảm thấy hình như cậu nhóc đang có âm mưu gì đó.
“Nguyện vọng gì vậy? Nói cho mẹ nghe thử, xem mẹ giúp con thực hiện thế nào.”
“Không được, không được, nói ra sẽ không linh nghiệm.”
“Trước đây con đã đón sinh nhật thế nào?” Minh Ngữ Đồng đánh xong lòng trắng trứng, để sang một bên, lại bắt đầu pha bột.
“Thì chính là ở nhà cùng ba. Tuy ba rất bận nhưng mỗi khi đến sinh nhật con, ba nhất định sẽ dành thời gian để về với con. Chỉ có điều mỗi lần con đòi quà sinh nhật, ba đều không mua cho con.”
Minh Ngữ Đồng bật cười, đã tưởng tượng ra một khung cảnh rất sinh động trong đầu.
Tiểu Cảnh Thời nôn nóng hỏi: “Đồng Đồng, mẹ sẽ chuẩn bị sinh nhật cho con thế nào vậy?”
“Bí mật.”
Nhìn thấy dáng vẻ nôn nóng này của Tiểu Cảnh Thời, cuối cùng cô cũng đã hiểu, vì sao Phó Dẫn Tu cứ thích chọc cho Tiểu Cảnh Thời tức giận.
Hóa ra cũng rất thú vị.
Tranh thủ trước khi Phó Dẫn Tu thức dậy, Minh Ngữ Đồng vội làm cho xong bánh kem, phủ một lớp bơ lên trên. Bánh kem ba tầng với vị socola, ở giữa là bơ và trái cây tươi ngon. Sau đó, cô cho vào tủ lạnh.
Đến tối, Minh Ngữ Đồng lấy bánh kem ra, cắm một cây nến lên trên. Tiểu Cảnh Thời phối hợp tắt hết đèn trong nhà đi.
“Sinh nhật vui vẻ.” Minh Ngữ Đồng dịu dàng nói.
“Ba, sinh nhật vui vẻ!” Tiểu Cảnh Thời ở bên cạnh, ngữ khí cũng rất nhiệt tình.
Dù Phó Dẫn Tu đã biết từ sớm, nhưng lúc này vẫn rất cảm động, rất vui. Anh nắm chặt tay Minh Ngữ Đồng, “Yêu cầu của anh rất đơn giản, sinh nhận không cần làm lớn, không cần bất ngờ, chỉ cần một chiếc bánh kem, có em, có Cảnh Thời là đủ.”
Con ngươi Tiểu Cảnh Thời đảo mấy vòng, cũng may lúc này ba còn tính cả cậu vào. Nhưng sau này không chỉ có mình cậu nữa. Tiểu Cảnh Thời cười trộm, sau này nguyện vọng sinh nhật mỗi năm của cậu chính là hi vọng ba và Đồng Đồng có thể sinh thêm cho cậu em trai em gái.
“Ba, mau thổi nến rồi ước đi!” Tiểu Cảnh Thời nhắc nhớ, ánh mắt đầy mong đợi.
Mong ba cũng có cùng nguyện vọng với cậu.
Phó Dẫn Tu đành chắp hai tay lại, trong lòng thầm ước, sau đó thổi nến.
“Anh ước gì vậy?” Thấy dáng vẻ làm như thật của anh, Minh Ngữ Đồng cũng không khỏi cảm thấy hiếu kỳ.
“Mong em và Cảnh Thời đều khỏe mạnh, bình an, mong cả nhà chúng ta có thể mãi mãi ở bên nhau.”
Minh Ngữ Đồng còn chưa nói gì, Tiểu Cảnh Thời đã cảm động đến bật khóc, “Ba, con không ngờ ba lại thương con nhiều như vậy, cả lúc ước cũng không quên con!”
Phó Dẫn Tu: “...”
Rốt cuộc trong lòng tiểu tử thối này, anh có hình tượng gì chứ?
Một chuyện vốn rất cảm động bị phản ứng này của Tiểu Cảnh Thời làm cho dở khóc dở cười.
Minh Ngữ Đồng hết cách nói: “Ba vốn dĩ rất yêu con mà.”
Phó Dẫn Tu: “...”
Anh rất muốn phản bác.
Tiểu Cảnh Thời ra sức gật đầu: “Con biết, thế nên tuy con chán ghét ba nhưng vẫn sẽ rất hiếu thuận với ba.”
Phó Dẫn Tu: “...”
“Con biết EQ của ba tương đối thấp thế nên con cũng không tính toán với ba.”
Phó Dẫn Tu: “...”
“Mau đi bật đèn đi, chúng ta cắt bánh kem nào.” Minh Ngữ Đồng vội nói, tránh để cậu nhóc này chọc giận Phó Dẫn Tu.
Tiểu Cảnh Thời đáp một tiếng, rồi lập tức chạy đi mở đèn.