Chào Buổi Sáng: Ông Xã Cool Ngầu

Chương 1132: Muộn như vậy rồi, anh định ra ngoài à?



Tiểu Cảnh Thời đột nhiên lên tiếng, cuối cùng Minh Ngữ Đồng cũng tỉnh táo lại, cô vội đẩy Phó Dẫn Tu ra.

“Ba, ba mau thả con ra!”

Bây giờ Phó Dẫn Tu bịt luôn cả miệng của cậu lại.

Minh Ngữ Đồng thở hổn hển, hai tay chống bàn mới có thể ngồi vững. Đôi môi bị anh hôn đến đỏ hồng căng mọng. Phó Dẫn Tu nhìn thấy, cảm thấy vô cùng hài lòng.

Khó khăn lắm Tiểu Cảnh Thời mới lấy lại được tự do, đôi mắt lại có thể nhìn thấy mọi thứ. Không còn tâm trạng tiếp tục ăn bánh kem, cậu nhìn sang hai người. Hai người này thần thần bí bí, làm gì vậy chứ?

“Ý, Đồng Đồng, miệng của mẹ sao lại sưng như vậy?”

“Vậy sao...” Minh Ngữ Đồng chột dạ che miệng lại, “Cái này… Cái này là sao? Mẹ cũng không biết nữa...”

Thấy sắc mặt Minh Ngữ Đồng đã đỏ bừng, Phó Dẫn Tu mới nói với Tiểu Cảnh Thời: “Do ăn bánh kem đó.”

“Con không dễ bị gạt đâu! Ăn bánh kem sao có thể như vậy chứ? Con cũng đâu có sao.”

“Mẹ con dị ứng với bánh kem.”

Minh Ngữ Đồng: “...”

Cánh tay nhỏ của Tiểu Cảnh Thời lăm le hướng về phía đĩa bánh của Minh Ngữ Đồng, “Đồng Đồng, nếu đã dị ứng, vậy cứ giao cho con đi, con ăn giúp mẹ.”

Minh Ngữ Đồng: “...”

Chồng và con trai đều mặt dày vô sỉ như vậy, phải làm sao đây?

“Con không được ăn nhiều đồ ngọt như vậy.” Minh Ngữ Đồng chớp mắt lấy uy nghiêm của một người mẹ ra, “Mẹ ăn một ít bánh kem, ngoài việc… việc môi hơi sưng một chút ra, thì không có ảnh hưởng gì khác.”

Phó Dẫn Tu nhẹ nhàng nắm lấy đầu ngón tay của Minh Ngữ Đồng, vẻ mặt rạng rỡ, giọng nói trầm ấm hỏi: “Vừa rồi không phải em hỏi anh thích loại khẩu vị nào hơn sao?”

Phó Dẫn Tu nắn nắn ngón tay của cô, tiến sát đến vành tai cô, trầm giọng nói: “Anh chỉ thích vị bánh trên môi của em thôi, đó là vị ngon nhất. Bất luận là ngọt hay nhạt, đều rất ngon.”

Tiểu Cảnh Thời đầy vô tội nhìn ba mẹ đang khoe ân ái ngay trước mặt mình, không nghe thấy Phó Dẫn Tu nói gì, chỉ cảm thấy ba mẹ thật kỳ lạ!

Thật không có mắt nhìn Tiểu Cảnh Thời bê đĩa bánh, chạy ra ngoài vừa xem hoạt hình.

***

Minh Ngữ Đồng tắm rửa xong, thay sẵn quần áo ngủ. Nghĩ đến tối nay sẽ hủy bỏ lệnh cấm suốt tuần qua, cô cảm thấy căng thẳng. Cô ra sức hít thật sâu vài lần, nghĩ đến dáng vẻ vừa rồi của Phó Dẫn Tu khi hôn cô, mặt cô lại nóng bừng lên. Cô dùng nước lạnh ngâm tay, sau đó lau khô, rồi dùng lòng bàn tay mát lạnh đó vỗ vỗ lên mặt rồi mới bước ra.

Nhưng không ngờ lại thấy dáng vẻ Phó Dẫn Tu ăn mặc chỉnh tề như đang chuẩn bị ra ngoài.

Minh Ngữ Đồng kinh ngạc đứng yên tại chỗ, đột nhiên cảm thấy vừa rồi bản thân căng thẳng, bỗng trở nên có chút buồn cười.

“Muộn như vậy rồi, anh định ra ngoài sao?”

“Anh vừa nhận điện thoại của Giáp một, có một vài chuyện cần đi xử lý.”

Chuyện của người phụ nữ kia phải giải quyết mới được, tránh để cô ta gây chuyện hết lần này đến lần khác.

“Anh sẽ về nhanh thôi.” Phó Dẫn Tu nâng cổ tay lên nhìn thời gian, “Hai tiếng, tối đa hai tiếng nữa anh sẽ về đến nhà.”

Đôi môi Minh Ngữ Đồng mấp máy, “Em muốn anh về sớm, nhưng không phải vì chuyện này.”

“Vậy vì chuyện gì?” Phó Dẫn Tu mỉm cười hỏi.

Minh Ngữ Đồng: “...”

Lần này cô dứt khoát không thèm nói gì nữa.

“Ý anh muốn nói là về sớm để ở cùng em, chứ ý em là chuyện gì?” Phó Dẫn Tu kéo Minh Ngữ Đồng vào lòng.

Minh Ngữ Đồng liếc anh mấy cái, nói: “Em cũng là chuyện muốn anh về sớm cùng em. Em bây giờ không phải cô bé lúc nào cũng cần có người bên cạnh, anh không cần lo lắng, cũng không cần nôn nóng trở về.”

“Không nôn nóng?” Phó Dẫn Tu đột nhiên siết chặt eo cô, “Em không nhớ anh sao? Anh có về hay không cũng không sao à?”

Anh cúi đầu, cướp lấy đôi môi của Minh Ngữ Đồng. Hai tay siết chặt eo của cô, nâng cô lên cao ngang với mình.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.