Trong thời gian qua lại với Phó Nhân Kiệt, họ đều cố gắng mong có thể mang thai, sinh con cho ông ta. Ông ta tìm hết người này đến người khác cũng là vì mục đích này.
Chỉ đáng tiếc, chưa có ai thành công.
Thật ra nếu có người thật sự mang thai, Đổng Thu Thực cũng sẽ không cho phép đứa bé đó tồn tại. Con của Phó Nhân Kiệt, chỉ có thể sinh ra từ bụng bà ta. Đây chính là giới hạn cuối cùng của bà ta. Phó Nhân Kiệt có thể chơi bời ở bên ngoài, nhưng tuyệt đối không thể sinh con với người phụ nữ khác.
Bây giờ chọn người mang thai hộ, hiển nhiên cũng là vì hai người họ đã bị ép đến hết cách. Đứa bé trong bụng Lục Tiểu Uyển là do Phó Nhân Kiệt và Đổng Thu Thực cung cấp trứng và t*ng trùng, nói thẳng ra vốn chẳng liên quan gì đến Lục Tiểu Uyển. Chỉ là, đứa bé được ra từ người thứ ba vẫn khiến người ta cảm thấy có chút kỳ quặc mà thôi.
Và khi đối mặt với cách làm nhục Phó Dẫn Tu này của Phó Nhân Kiệt, Đổng Thu Thực cũng hoàn toàn không ngăn cản. Dù sao cũng là người mang thai hộ, chọn ai đối với bà ta mà nói đều không quan trọng.
Đương nhiên, lợi dụng Lục Tiểu Uyển để làm nhục Phó Dẫn Tu, chắc cũng chỉ có Phó Nhân Kiệt và Đổng Thu Thực cảm thấy thế. Nếu không phải vì chuyện tìm người mang thai hộ cho Phó Nhân Kiệt, một lần nữa gặp lại Lục Tiểu Uyển, Phó Dẫn Tu cũng đã sớm quên mất cô ta.
“Trông chừng cô ta cẩn thận, đừng chỉ vì một chút chuyện nhỏ đã gọi điện thoại cho tôi. Cô ta làm mất đứa bé cũng được, tự mình chết đi cũng được, tùy cô ta.”
Phó Dẫn Tu hừ lạnh một tiếng, từ trên cao liếc nhìn Lục Tiểu Uyển, “Cô thật sự cho rằng sinh con cho ba tôi là ông ta có thể tha cho cô sao?”
Để tránh phiền phức, với tính cách của Phó Nhân Kiệt và Đổng Thu Thực, tuyệt đối sẽ không để lại một sơ sót lớn như Lục Tiểu Uyển, nhất định sẽ nhanh chóng giải quyết cô ta.
Sống chết của Lục Tiểu Uyển, Phó Dẫn Tu không quản nổi. Anh chỉ muốn Phó Nhân Kiệt có kiêng kỵ, không dám gây sự với anh nữa. Dù sao Phó Nhân Kiệt cũng đã lớn tuổi, có một đứa con cũng không dễ dàng.
“Phó Dẫn Tu, anh không quan tâm đến em chút nào sao?”
Từ lần đầu tiên nhìn thấy anh, cô ta đã thích anh rồi. Vốn còn cảm thấy người phải nhờ ba mẹ tìm vợ giúp, chắc phải có vấn đề gì đó. Kết quả gặp được Phó Dẫn Tu, Lục Tiểu Uyển nhớ mãi không quên. Bây giờ đến cả việc mang thai hộ cũng đồng ý.
Tại sao Phó Dẫn Tu vẫn vô tình với cô ta như vậy?
Thấy Phó Dẫn Tu định bỏ đi, đã bước ra ngoài được một đoạn rồi, Lục Tiểu Uyển đột nhiên vùng vẫy khỏi tay Giáp vệ nhào ra trước. Phó Dẫn Tu nhấc chân đang định đạp cô ta một cái, không ngờ Lục Tiểu Uyển lại trực tiếp ôm lấy đùi anh. Lục Tiểu Uyển lúc này chỉ mới mang thai được vài tháng, bụng chỉ mới hơi nhô lên một chút, vóc dáng vẫn thanh mảnh xinh đẹp. Đến lúc này, cô ta vẫn muốn mê hoặc Phó Dẫn Tu.
“Lẽ nào anh cam tâm để em sinh ra đứa con của ba anh, chống đối với anh sao?” Lục Tiểu Uyển ôm chặt chân của Phó Dẫn Tu, ngẩng đầu dán chặt cằm lên đùi anh.
Cô ta cố ý dán chặt rồi thầm cọ cọ vào chân anh, còn thừa cơ hội kéo áo của mình xuống, khiến cổ áo để lộ một mảng lớn.
“Em và anh đều biết, ba anh muốn có đứa bé này chính vì muốn dùng nó thay thế anh. Với thế lực hiện tại của ba anh, đối đầu với anh thêm hai mươi năm nữa cũng không thành vấn đề, đến lúc đó anh đã già rồi, nhưng em trai anh thì vẫn rất trẻ.”
Phó Dẫn Tu căn bản không thèm để ý đến cô ta, nói với Giáp vệ: “Mau đến lôi cô ta đi! Cả người đàn bà này cũng không giữ nổi sao?”
Giáp Vệ vội tiến đến, Lục Tiểu Uyển hốt hoảng càng ôm chặt chân Phó Dẫn Tu hơn, “Bây giờ em chỉ mới mang thai ba tháng, em bỏ đứa bé đi, sau đó...”
Lục Tiểu Uyển nhắc đến đề nghị của mình, mặt hớn hở hưng phấn, nét mặt cũng đỏ lên.
“Sau đó, em và anh sinh một đứa con. Em tin, với năng lực của anh, ba anh vốn không thể biết. Đến lúc đó xem như em làm phẫu thuật sinh non, sinh đứa bé ra. Ba anh sẽ tưởng đó là con trai của mình. Bất luận ba anh dạy dỗ thế nào, tranh giành thế nào, đó đều là của anh. Hơn nữa, ông ta tưởng đứa bé là con ông ta, sẽ đối xử với đứa bé rất tốt, để lại hết tất cả mọi thứ cho nó. Phó Dẫn Tu, em có thể giúp anh. Trong tình huống này, cũng chỉ có em là thích hợp nhất.”
Phó Dẫn Tu vừa nghe đã thấy buồn nôn, trực tiếp giơ tay túm lấy tóc của cô ta, kéo cô ta ra khỏi chân của mình. Lúc này anh đã chẳng thể khách khí với cô ta nữa, cũng không cảm thấy cô ta đáng thương, thậm chí cả việc trong bụng cô ta còn có đứa bé cũng không để ý.