Chào Buổi Sáng: Ông Xã Cool Ngầu

Chương 1152: Em không hối hận!



Một cô gái trẻ, hai tay giơ lên bên miệng như cái loa, hét lên: “ Ngài Phó nói tay nắm lấy tay, bạc đầu giai lão.”

Một cô gái cột tóc đuôi ngựa hét lên: “ Ngài Phó nói cả đời không chia lìa.”

Tiếp theo đó có rất nhiều người đến. Giọng nói của bọn họ cứ nối tiếp liên tục.

Một lúc sau, khi không còn ai nữa thì Phó Dẫn Tu mới xuất hiện. Anh chầm chậm đi về phía Minh Ngữ Đồng. Anh lấy từ trong túi quần ra một chiếc hộp nhỏ, sau đó quỳ gối xuống trước mặt cô.

“Không thể cho em một buổi cầu hôn tràn đầy thành ý, cả đời không thể quên, nên ngày đầu tiên chúng ta kết hôn, anh muốn biến nó thành ngày khó quên một chút.”

“Cầu hôn vốn rất khó quên, em sẽ không quên đâu. Hơn nữa, anh đã rất có thành ý mà.”

“Không giống đâu.” Phó Dẫn Tu cười nhẹ nhàng. Anh mở hộp đựng nhẫn, lấy chiếc nhẫn bên trong ra, “Đồng Đồng, cám ơn em đã gả cho anh, bao dung cho anh, không để tâm chuyện anh cầu hôn quá sơ sài. Anh luôn cho rằng cả đời mình chưa bao giờ làm chuyện khiến bản thân hối hận. Nhưng anh sai rồi. Chuyện anh hối hận nhất trong đời chính là năm đó đã từ bỏ em. Anh bảo đảm sau này sẽ không phạm phải lỗi lần như vậy nữa. Bất luận em đi đâu anh cũng sẽ tìm em trở về. Anh tuyệt đối sẽ không để em hối hận vì quyết định của ngày hôm nay, không khiến em phải hối hận vì đã gả cho anh.”

“Em không hối hận, sẽ không hối hận!” Vành mắt Minh Ngữ Đồng đỏ hoe, cô nắm lấy tay Phó Dẫn Tu, “Anh mau đứng dậy đi.”

Phó Dẫn Tu cười gượng, “Để anh đeo nhẫn cho em trước.”

Minh Ngữ Đồng vội giơ tay ra, Phó Dẫn Tu cẩn thận đeo chiếc nhẫn vào tay cô.

“Anh mau đứng dậy đi.” Minh Ngữ Đồng giục anh.

Anh vội nắm chặt tay Minh Ngữ Đồng, cô nhìn tay hai người nắm lấy nhau, nhìn chiếc nhẫn trên tay mình, hỏi: “Nhẫn của anh đâu?”

Anh lại lấy ra một hộp nhẫn khác mở ra, bên trong có một chiếc nhẫn tròn rất đơn giản. Minh Ngữ Đồng lấy ra đeo nhẫn lên tay anh. Giữa hai chiếc nhẫn của hai người như có sợi dây vô hình, khiến họ không thể chia lìa.

“Em rất vui vì đã lựa chọn ở bên anh một lần nữa.” Minh Ngữ Đồng nhìn tay hai người đang nắm lấy nhau và hai chiếc nhẫn trên tay họ.

Phó Dẫn Tu bỗng siết chặt tay, kéo cô vào trong lòng. Anh nhấc cô lên cao, nhìn gương mặt kề sát của cô, mỉm cười. Tình ý sâu sắc trong đáy mắt, một tay anh đè vào sau đầu của Minh Ngữ Đồng, hôn lên môi cô một cái. Xung quanh vang lên tiếng huýt sáo, tiếng reo hò, còn có tiếng vỗ tay. Ở đây mỗi ngày đều có rất nhiều người đến đăng ký kết hôn, người đi ngang đây mỗi ngày hoặc người sống ở đây đều đã quen thuộc. Nhưng chưa từng thấy hôm nào náo nhiệt như hôm nay. Cặp vợ chồng trẻ này thật sự rất xứng đôi, cả hai đều có một vẻ đẹp không thể diễn tả bằng lời, giống hệt như minh tinh.

Một hồi sau Phó Dẫn Tu mơi buông bờ môi cô ra, nhưng vẫn ôm chặt cô. Người xung quanh đến xem náo nhiệt thật sự rất nhiều, Minh Ngữ Đồng như đà điểu úp mặt vào cổ Phó Dẫn Tu.

“Đi thôi.” Cô nói.

“Ừ.” Anh nói nhưng vẫn không buông cô ra.

“Em lạnh rồi!”

“Vậy anh ôm chặt một chút. Hay hôn em thêm mấy cái thì em nóng lên ngay.”

Minh Ngữ Đồng cắn răng, nhéo anh một cái, “Mau đi thôi!”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.