Chào Buổi Sáng: Ông Xã Cool Ngầu

Chương 1161: Con không cần sinh nhật nữa! (4)



“Ba ngày trước, ông ấy và bà Phó ngồi máy bay riêng hạ cánh ở sân bay tư nhân loại nhỏ chuyên dụng ở thành phố B, sau đó lại chuyển trực thăng đến căn chung cư này.” Giáp một nói.

“Chuyện ba ngày trước, bây giờ mới biết?” Phó Dẫn Tu trầm giọng chất vấn.

Giáp một không nói bất kỳ lời biện giải nào.

Nhưng Phó Dẫn Tu cũng biết, Phó Nhân Kiệt bây giờ cho dù đã bị anh dồn vào đường cùng thì vẫn có thủ đoạn của riêng mình. Che giấu tai mắt, dùng thủ đoạn thần không biết quỷ không hay đến thành phố B, không phải không có khả năng.

“Bây giờ ông ta đang ở đâu?”

“Lúc người của chúng ta tìm đến, họ đã rời đi rồi.” Giáp một cúi đầu, hổ thẹn với Phó Dẫn Tu.

“Biết đi đâu không?”

“Đi về hướng Tân Thị, nhưng cụ thể có đúng hay không còn phải điều tra, đã liên lạc phía hàng không bên đó rồi.”

Giáp hai bước đến nói: “Ông chủ, trước đó trên sân thượng của trung tâm thương mại đúng là có một chiếc trực thăng, bây giờ chúng tôi đang tìm cách tìm hướng đi của chiếc trực thăng đó.”

Lúc này Biên Đạo Nhân vội vã tiến vào, “Đã tra ra được dấu vân tay trên nắm cửa trên sân thượng.”

Phó Dẫn Tu lập tức nhìn sang phía ông ta, thấy biểu cảm của Biên Đạo Nhân có chút kỳ lạ.

“Là Hà Nhược Di.”

Phó Dẫn Tu đột nhiên vung tay gạt cốc nước bên cạnh xuống đất.

Trước đó Phó Nhân Kiệt đưa Hà Nhược Di đi, hóa ra là ở đây chờ anh!

Hà Nhược Di có lẽ hận anh, nhưng nhất định cũng rất hận Minh Ngữ Đồng, nên có lẽ đem hết tất cả tội danh đổ lên người Minh Ngữ Đồng. Phó Dẫn Tu không dám nghĩ đến khung cảnh cô phải chịu giày vò.

“Ông chủ, chiếc trực thăng rời đi từ trung tâm thương mại đã dừng lại tại Tân Thị, lúc này nó đang đậu trong sân bay Tân Thị.” Giáp sáu tiến đến nói.

Manh mối lại đứt rồi.

Trực thăng dừng ở đó nhưng người trong đó thì đã ngồi trong chiếc xe nào rời khỏi? Cho dù lấy được tất cả camera trong sân bay, nhưng vẫn có một số tuyến đường, một số chỗ không có camera. Một khi manh mối bị đứt, mọi chuyện sẽ như mò kim đáy bể, không ai biết phải tìm theo hướng nào.

“Bọn họ chọn sân bay quốc tế Tân Thị, lưu lượng khách quá lớn, nếu muốn điều tra tất cả xe ra vào sân bay hôm đó, có lẽ phải rất lâu. Còn chưa xác định chắc chắn họ rời đi lúc nào.”

“Tra đi!” Phó Dẫn Tu nghiến răng nghiến lợi nói, “Cho dù phải lật tung sân bay đó lên, cũng phải tra rõ cho tôi!”

“Vâng.”

“Ngoài ra chia người đi điều tra tung tích của vợ chồng Phó Nhân Kiệt.”

Mỗi một giây không tìm thấy Minh Ngữ Đồng, đối với anh mà nói còn hơn cả tra tấn. Ở nơi anh không nhìn thấy được, không biết Minh Ngữ Đồng phải chịu giày vò như thế nào. Phó Dẫn Tu rất hận bản thân mình. Rõ ràng chính anh đã từng nói sẽ bảo vệ cô ấy, nhưng lại để cô ấy bị người ta bắt đi.

Minh Ngữ Tiền biết Phó Dẫn Tu đang dốc toàn lực tìm kiếm. Hiệu suất của Thorny cũng đủ khiến người ta kinh ngạc. Chưa từng thấy ai có thể dùng tốc độ nhanh như vậy mà điều tra được nhiều chuyện như thế.

Nhưng như vậy thì đã sao?

Minh Ngữ Đồng bây giờ vẫn chưa rõ tung tích, sống chết chưa biết. Cho dù nhanh hơn nữa mà vẫn chưa thể tìm thấy chị ấy, vậy thì có tác dụng gì chứ?

Vừa rồi anh vẫn luôn im lặng, chỉ nghe Phó Dẫn Tu và những thuộc hạ nói chuyện, có thể hiểu được đại khái nội dung từ cuộc đối thoại của họ.

Minh Ngữ Đồng bị một người tên là Hà Nhược Di bắt đi, mà Hà Nhược Di hiển nhiên là do ba mẹ của Phó Dẫn Tu phái đếm. Ba mẹ của anh ta là loại người nào, ra tay có tàn độc không? Nhưng tất cả những chuyện này đều là do Phó Dẫn Tu.

Thấy Phó Dẫn Tu đã dặn dò xong hết, Minh Ngữ Tiền cuối cùng cũng không kìm được sự phẫn nộ, tiến lên túm lấy cổ áo của Phó Dẫn Tu.

“Không phải anh từng đảm bảo sẽ bảo vệ chị ấy sao? Lúc ở nhà tôi, anh đã luôn miệng đảm bảo như thế nào? Bây giờ chị tôi bị bắt đi là vì anh. Ba mẹ anh sẽ buông tha chị ấy sao? Anh nói đi, họ sẽ buông tha sao?”

Hai mắt Phó Dẫn Tu đỏ ngầu, đối mặt với những lời chất vấn này của Minh Ngữ Tiền, anh lại không có cách nào trả lời. Không có ai có thể hiểu rõ vợ chồng Phó Nhân Kiệt hơn anh. Cũng chính vì thế, anh mới càng lo lắng. Anh không dám nói với Minh Ngữ Tiền rằng vợ chồng Phó Nhân Kiệt sẽ không làm gì Minh Ngữ Đồng. Vì bản thân anh không thể bảo đảm được gì.

Minh Ngữ Tiền đã hiểu được tất cả từ sự trầm mặc của Phó Dẫn Tu.

“Anh khốn kiếp, anh là phế vật!” Minh Ngữ Tiền tức giận, một cú đấm giáng xuống mặt Phó Dẫn Tu.

Phó Dẫn Tu không hề tránh né, cũng không ngã xuống. Sau khi bị đánh trúng, anh lảo đảo lùi về sau hai bước.

Minh Ngữ Tiền tiến đến túm lấy cổ áo của anh, “Anh nói anh sẽ bảo vệ chị ấy, sự bảo vệ mà anh nói đâu? Anh nói cho tôi biết đi, ba mẹ anh là người thế nào, họ sẽ đối xử với chị tôi thế nào?”

“Tôi không biết.” Phó Dẫn Tu siết chặt nắm đấm.

Những thủ đoạn giày vò người khác của vợ chồng Phó Nhân Kiệt, anh đều biết rõ. Nhưng chẳng có thủ đoạn nào Minh Ngữ Đồng có thể chịu nổi.

“Anh không biết? Chuyện gì anh cũng không biết, vậy anh còn biết gì chứ? Uổng công người nhà tôi đều tin anh có thể đối xử tốt với chị ấy, uổng công tôi còn giúp hai người nói những lời tốt đẹp. Nhưng mới được bao lâu chứ, anh đã để chị ấy bị thương, bây giờ đang ở đâu cũng không biết, còn sống, hay…. cũng không biết!”

Nước mắt của Minh Ngữ Tiền từ hốc mắt đỏ ngầu lăn xuống.

Giáp Vệ xung quanh thấy Minh Ngữ Tiền bước đến túm lấy cổ áo Phó Dẫn Tu như thế, muốn đến kéo anh ta ra. Nhưng Phó Dẫn Tu lại quét mắt nhìn sang, không cho họ ra tay. Họ chỉ đành đứng im tại chỗ, không dám tiến đến.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.