Chào Buổi Sáng: Ông Xã Cool Ngầu

Chương 1162: Con không cần sinh nhật nữa! (5)



“Phó Dẫn Tu, nếu chị tôi chịu bất kỳ tổn thương nào, anh dùng cái chết để tạ tội đi!”

Giáp Vệ dè dặt đứng một bên, dường như muốn nói gì đó, nhưng lại bị Biên Đạo Nhân ngăn lại.

***

Minh Ngữ Đồng nhíu mày, khó khăn lắm mới mở được mắt ra. Xung quanh một màu đen kịt, không có ánh đèn. Nhưng chỗ cô đang ở không phải là một không gian khép kín. Cô đang ở trong một căn phòng. Ánh trăng vẫn có thể chiếu xuyên qua cửa sổ vào trong, nhưng chỉ chút ánh sáng yếu ớt như thế cũng không có tác dụng gì.

Minh Ngữ Đồng ngồi dậy, phát hiện chân mình không đi giày, tìm ở dưới đất cả nửa ngày chỉ tìm thấy một chiếc giày cao gót nằm ở một góc. Sàn nhà rất bẩn, có cảm giác lớp bụi rất dày, nhưng không có mảnh vụn gì quá lớn có thể làm chân cô bị thương. Cô bước đến bên cửa sổ, cửa sổ là kiểu khung cửa gỗ đã lâu năm. Nhờ chút ánh trăng nhàn nhạt chiếu vào, có thể nhìn thấy khung cửa sổ này đã tróc hết sơn. Lớp kính không biết đã bao lâu rồi không lau chùi, đã đóng một lớp bụi dày loang lổ. Bên ngoài cửa sổ lại có thêm một lớp cửa chống trộm. Cho dù cô có thể đập vỡ tấm kính, bẻ gãy khung cửa gỗ thì cũng không thể thoát ra được từ đường này.

Minh Ngữ Đồng nhíu mày, xuyên qua lớp bụi dày và những vệt loang lổ trên cửa sổ để nhìn ra ngoài, phát hiện hình như bản thân đang ở trong một thôn làng. Bên ngoài là một cái sân nhỏ, không có đá xây dựng hay sàn nhà xi măng, tất cả đều là đất đỏ, chỉ cần một cơn gió thổi qua cũng có thể làm cát bụi mù mịt. Ngay gần đó có hai căn nhà khác, giống như được đắp lên bằng gạch sống hoàng thổ vậy, trên mái nhà còn đắp thêm mấy lớp cỏ khô.

Đây là đâu vậy?

Minh Ngữ Đồng nhíu mày, nhưng vẫn thử bước đến mở cửa, không ngờ cửa lại không khóa. Cô nhớ rất rõ những chuyện trước lúc bản thân hôn mê, cô bị Hà Nhược Di bắt đi. Nếu đã như thế, đối phương sao có thể không nhốt cô chứ, cả cửa cũng không khóa?

Trong lòng Minh Ngữ Đồng đầy nghi ngờ, nhưng vẫn không kiềm được mê hoặc muốn bỏ trốn. Cô vừa định tiến đến mở cửa, đột nhiên nhớ ra gì đó, lại quay trở về giường, kiểm tra xung quanh bản thân một lượt. Túi xách của cô đã không còn, điện thoại cũng biến mất, muốn liên lạc bên ngoài cũng không liên lạc được.

Minh Ngữ Đồng thầm hít sâu một hơi, cuối cùng tiến đến mở cửa. Cô cẩn thận đợi một lúc, không thấy ai xuất hiện, bấy giờ mới bước ra ngoài. Khom lưng, cúi người bên dưới cửa sổ, men theo vách tường bước ra khỏi sân.

Trên nền đất đỏ ngoài cát bụi còn có rất nhiều những hòn đá to nhỏ và rất nhiều rác rưởi, cứa vào chân cô rất đau. Cô cố chịu, hi vọng bên ngoài ngôi làng này không xa còn có thôn làng khác, hoặc có chỗ ở nào đó. Nếu đây là ngôi làng trong thành phố, vậy thì càng tốt.

Nhưng chưa cần đi quá xa, Minh Ngữ Đồng đã biết suy nghĩ trước đó của bản thân thật sự quá tốt đẹp rồi. Nơi này không biết là nơi khỉ ho cò gáy nào đó, đi đến đâu cũng là đất đỏ. Vài tiếng sau, bầu trời cũng dần sáng lên, Minh Ngữ Đồng nhìn rõ được khung cảnh xung quanh. Cô như đang ở trên cao nguyên đất đỏ, phóng tầm mắt ra xa là vô số những khe rãnh trập trùng màu vàng nâu. Có thể thấy thấp thoáng một vài thôn làng, nhưng tất cả đều ở rất xa.

Minh Ngữ Đồng cắn răng, bất luận bao xa, cô cũng không thể ở lại nơi này. Dựa vào tất cả sức lực trong người, Minh Ngữ Đồng cắn răng tiến về phía trước. Cô không biết bản thân có thể đi đâu, nhưng cô phải đi, cô không thể ở lại đây. Phó Dẫn Tu và Tiểu Cảnh Thời còn đang đợi cô. Hiển nhiên, cô đã bỏ lỡ sinh nhật của Tiểu Cảnh Thời.

Nhớ đến Tiểu Cảnh Thời, Minh Ngữ Đồng càng đau lòng muốn khóc. Rõ ràng cậu nhóc mong đợi như vậy, mong đợi cả nhà có thể cùng nhau mừng sinh nhật, mong chờ bất ngờ cô dành cho cậu nhóc. Nhưng buổi sinh nhật tốt đẹp đã bị hủy hết rồi. Cô không trở về, không biết Phó Dẫn Tu và Tiểu Cảnh Thời sẽ sốt ruột thế nào. Tiểu Cảnh Thời chắc chắn sẽ khóc. Cô đã hứa với cậu nhóc, sau này sẽ không rời xa nữa. Cô không thể nuốt lời. Cho dù cả đôi chân phải chạy đến tàn phế, phải bò, cô cũng phải bò trở về.

Đôi chân trần của cô bước đi trên mặt đất, bị những vụn đá, những miếng rác cứa vào chân, chẳng mấy chốc đã nổi đầy bóng nước. Những cơn gió khô khốc kèm theo cát đỏ quét vào mặt cô, chẳng mấy chốc đã làm cho mặt của Minh Ngữ Đồng đỏ lên. Hai bên gò má bị cát cứa vào, loáng thoáng thấy cả vết máu. Hai chân không có gì giữ ấm, đông cứng đến tê liệt, chẳng còn bao nhiêu tri giác, nhưng cảm giác đau rát dưới lòng bàn chân vẫn rõ ràng như thế. Cảm giác đau đớn dưới chân làm Minh Ngữ Đồng bước đi một bước cũng phải run lên, bên tai vù vù tiếng gió thổi, dưới chân là cơn đau bứt rứt khó chịu.

Đã nhiều lần Minh Ngữ Đồng tưởng chừng không thể kiên trì tiếp được, nhưng vẫn ra sức chịu đựng. Cô ra sức cắn vào lưỡi mình, cắn vào môi, lợi dụng cơn đau này để duy trì sự tỉnh táo của bản thân. Nhưng cuối cùng cũng không thể kiên trì được bao lâu, cuối cùng cả cảm giác đau cũng không thể làm cô tỉnh táo nữa, trước mắt bỗng nhiên tối đen, cô ngã nhào xuống đất.

***

Phó Dẫn Tu trong căn cứ thức suốt cả một đêm, nhưng vẫn chưa có tin tức gì của Minh Ngữ Đồng. Tung tích của vợ chồng Phó Nhân Kiệt vẫn đang điều tra, lượng xe ra vào của sân bay Tân Thị cũng đang xếp hàng tra xét từng chiếc. Nhưng lượng thông tin lớn như vậy, không phải một đêm có thể tra rõ được.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.