Năm xưa lúc ném cô ra khỏi bệnh viện, Phó Nhân Kiệt và Đổng Thu Thực còn đứng trên bậc cầu thang trước cửa phòng khám của bệnh viện, từ trên cao nhìn xuống cô. Giữa đêm mưa to như trút nước, khuôn mặt của họ cũng ẩn hiện trong bóng đêm, chỉ khi sấm chớp vang lên trên bầu trời, vạch ra những ta sáng xanh soi rọi, mới có thể nhìn rõ gương mặt của họ. Ánh sáng đan xen trên gương mặt họ khiến ngũ quan trở nên vô cùng hung hăng đáng sợ, giống như ác quỷ. Tối hôm đó là lần đầu tiên Minh Ngữ Đồng gặp Phó Nhân Kiệt và Đổng Thu Thực. Trong khoảng thời gian rất dài sau đó, trong giấc mơ của cô cũng thường xuyên gặp hai người này. Tuy chỉ là một lần tình cờ gặp mặt, nhưng cô vẫn ghi nhớ rất rõ dáng vẻ của họ.
Nhìn thấy ông ta, Minh Ngữ Đồng mím chặt môi, hít thật sâu một hơi, rồi mới hỏi: “Ngài Phó bắt tôi đến đây là có ý gì?”
“Phó Dẫn Tu đã bắt mẹ của con trai tôi, tôi đành phải bắt mẹ con trai của nó thôi.” Phó Nhân Kiệt nói.
Giọng nói của ông ta rất dễ nghe, mang nét nồng ấm của giọng nam trung. Nhưng đọng lại trong tai Minh Ngữ Đồng, không biết sao lại làm cô muốn rùng mình, cảm thấy chói tai. Giống như có rắn độc đang phun những lời độc ác trong tai mình vậy.
“Cô ra ngoài đi.” Phó Nhân Kiệt nói với Hà Nhược Di.
Hà Nhược Di nhìn sang Minh Ngữ Đồng một cái, thái độ vô cùng hả hê. Sau đó, liền không nói tiếng nào bước ra ngoài, thậm chí còn đóng cửa lại.
Minh Ngữ Đồng nhíu mày, nói: “Chủ nhân của ngôi nhà này lát nữa sẽ trở về thôi.”
“Ha.” Phó Nhân Kiệt cười lạnh một tiếng, “Cô là do tôi vứt ở đây, chủ nhân của ngôi nhà này khi nào trở về, tôi có thể không biết sao? Cô yên tâm, hai bà cháu họ trong chốc lát sẽ không trở về đâu.”
“Ông đã làm gì họ rồi?” Minh Ngữ Đồng hỏi.
Chồng của Chung Thúy Chi mấy năm trước đã qua đời, trong nhà chỉ có Chung Thúy Chi và Phúc Bảo. Có thể cho cô về nhà dưỡng thương cũng chính vì nguyên nhân này. Bởi vì trong ngôi làng lạc hậu này còn rất dễ nảy sinh nhiều lời ra tiếng vào.
Hai người họ một già, một trẻ, không có chút năng lực kháng cự, Phó Nhân Kiệt lại là một người lòng dạ độc ác. Minh Ngữ Đồng rất sợ họ bị mình liên lụy.
“Không ngờ một người thủ đoạn độc ác như Phó Dẫn Tu, người phụ nữ của nó lại lương thiện đến buồn cười.” Phó Nhân Kiệt châm biếm, “Yên tâm, chẳng qua chỉ giữ chân họ một lúc, để họ không thể trở về sớm mà thôi.”
Thấy Minh Ngữ Đồng thở phào nhẹ nhõm, Phó Nhân Kiệt lại giễu cợt, “Cô còn lòng dạ lo cho sự an nguy của họ, sao không suy xét tình trạng hiện tại của mình?”
Bản thân Minh Ngữ Đồng căng thẳng cũng không ý thức được, suốt từ nãy giờ cô vẫn luôn ra sức cắn chặt răng hàm của mình.
“Rốt cuộc ông muốn làm gì?” Minh Ngữ Đồng lạnh giọng hỏi.
Phó Nhân Kiệt đột nhiên giơ tay, muốn bắt lấy cằm của cô. Minh Ngữ Đồng lập tức né sang một bên. Phó Nhân Kiệt hừ lạnh một tiếng, trực tiếp nắm chặt cằm của cô, làm cô không thể tránh né nữa.
“Cô kết hôn với Phó Dẫn Tu rồi?”
“Xem ra ông đã xem tin tức rồi.”
“Đừng có bày ra dáng vẻ châm biếm này.” Phó Nhân Kiệt đột nhiên mạnh tay. “Thứ súc sinh đó lại dám tùy tiện quyết định hôn sự của mình. Nếu không làm chút gì đó, nó sẽ thật sự cảm thấy bản thân có thể tự quyết định. Tất cả những gì nó có hôm nay, đều là do tôi cho nó. Tôi có thể cho nó thì cũng có thể lấy lại được. Cả đời này nó muốn thoát khỏi lòng bàn tay của tôi, nằm mơ! Tôi bảo nó lấy ai, nó phải lấy người đó, tôi không cho nó kết hôn, bảo nó cả đời này cô độc một mình, vậy nó cũng phải cố mà chịu! Ban đầu một phút nhân từ để lại đứa con đó cho nó, đúng ra nó nên đội ơn bọn tôi, vậy mà còn dám được voi đòi tiên.”
Cánh tay đang siết chặt cằm Minh Ngữ Đồng của Phó Nhân Kiệt di chuyển xuống dưới, chuyển sang siết chặt cổ của cô. Phó Nhân Kiệt dùng sức, nắm lấy cổ cô nhấc bổng lên. Minh Ngữ Đồng bị nhấc rời khỏi giường. Cổ bị siết chặt đến không thở được, đôi mắt cũng trợn trừng lên.
Hà Nhược Di đứng bên ngoài, nhìn thấy dáng vẻ nhếch nhác của Minh Ngữ Đồng, khóe môi cô ta cong lên, toàn thân đều toát ra vẻ âm u.
Hai tay Minh Ngữ Đồng gắng sức cào cào vào mu bàn tay của Phó Nhân Kiệt, móng tay ra sức cắm vào da thịt. Sắc mặt Phó Nhân Kiệt đột nhiên vặn vẹo, mũi miệng đều vặn vẹo vô cùng hung ác. Ông ta đột nhiên dùng sức, ném Minh Ngữ Đồng trở về. Không khí tràn vào, Minh Ngữ Đồng ho sặc sụa, sau đó lại gấp gáp hít từng ngụm to.
“Anh ấy là con trai của ông, không phải món đồ trong tay ông, dựa vào cái gì phải bị ông khống chế? Anh ấy có quyền tự quyết định, anh ấy có tư tưởng riêng, có tự do, có lựa chọn!”
“Nó không có! Nó không xứng để có!” Sắc mặt Phó Nhân Kiệt vặn vẹo hét lớn, “Chỉ khi tôi cho, nó mới xứng để có, tôi không cho thì nó không xứng! Bất luận chuyện gì, đều cần phải có sự đồng ý của tôi. Không có sự đồng ý của tôi, nó sẽ phải là một phế nhân!”
“Ông biến thái!” Minh Ngữ Đồng không thể tưởng tượng được nhìn ông ta, “Tâm lý của ông biến thái, ông có biết không? Anh ấy là con trai của ông, không phải kẻ thù của ông! Thân làm ba lại không muốn anh ấy tốt, ngược lại còn hãm hại hết lần này đến lần khác, ông bị sao vậy hả?”
“Hahahahaha!” Phó Nhân Kiệt tát Minh Ngữ Đồng một bạt tai, “Tôi thích giày vò người khác đấy, khống chế tất cả trong lòng bàn tay, để chúng chịu sự sắp xếp của tôi. Cảm giác này rất tuyệt.”
Minh Ngữ Đồng không hề che giấu ánh mắt chán ghét của mình.