Phó Nhân Kiệt bây giờ cũng không còn tâm trí cãi nhau với Phó Dẫn Tu, ánh mắt lập tức hướng về màn hình.
“Ông chủ, tôi đã gửi kết quả giám định qua đó, bào thai lấy ra không phải con trai của Phó Nhân Kiệt.” Người trong màn hình nói.
“Không thể nào! Tao không tin!” Phó Nhân Kiệt không chịu chấp nhận câu trả lời này.
Giáp năm tắt màn hình video, bước đến phía máy tính bàn nhận kết quả giám định mà đối phương gửi sang, đưa cho Phó Nhân Kiệt xem.
“Đây chắc chắn là do bọn mày làm giả, không thể nào!”
“Ông muốn tin hay không thì tùy, nhưng tôi hà tất phải nói dối chuyện này với ông chứ, hơn nữa nếu là con của ông, bây giờ chết rồi, ông sẽ càng đau khổ hơn. Nếu có thể nhìn thấy ông đau khổ như vậy, sao tôi phải gạt ông chứ? Cả đời này ông cũng không thể sinh con, thế nên đừng đấu tranh vô ích nữa. Sau này cứ thành thật ở lại đây, sống hết nửa đời còn lại đi.”
Phó Dẫn Tu nói xong liền bỏ đi.
Giáp năm bước lên, tiêm một mũi thuốc tê cho Phó Nhân Kiệt, đợi ông ta hoàn toàn mất đi tri giác, mới cởi bỏ xích sắt và còng khóa tay chân trên người ông ta, một lần nữa nhốt ông ta lại.
“Đưa ông ta và Đổng Thu Thực đến trại tội phạm. Mở chế độ phòng bị cấp một, sau này cứ để hai người họ sống ở đó đi.” Phó Dẫn Tu dặn dò Giáp một.
“Vâng.”
Phó Dẫn Tu vốn không định làm tuyệt tình đến thế. Hai bên mạnh ai nấy sống cuộc sống của mình, cứ xem như đối phương không tồn tại. Nhưng hai người này cứ muốn nhảy ra kiếm chút cảm giác tồn tại, còn muốn hãm hại Minh Ngữ Đồng. Hôm nay bắt cóc Minh Ngữ Đồng, sau này cũng rất có khả năng sẽ bắt cóc Tiểu Cảnh Thời. Anh không thể vì một phút nhân từ, một lần nữa đặt Minh Ngữ Đồng và Tiểu Cảnh Thời vào hoàn cảnh nguy hiểm được.
***
Phó Dẫn Tu ra khỏi nơi này, cả người đều nhẹ nhõm hơn. Bên trong phong cảnh hữu tình, nhưng Phó Dẫn Tu không cảm thấy dễ chịu chút nào, chỉ cảm thấy rất ngột ngạt. Nhớ đến ở nhà còn có vợ con đang đợi anh, lập tức cảm thấy toàn thân đều tràn đầy năng lượng. Bước đến bên xe, đang định bước vào, Phó Dẫn Tu đột nhiên dừng lại. Đôi mắt anh toát ra ý lạnh, đột nhiên quay đầu nhìn vào một điểm sau lưng mình.
“Ông chủ, có vấn đề gì sao?” Giáp một ở bên cạnh nhỏ giọng hỏi.
Họ đều không cảm nhận được, nhưng giác quan của Phó Dẫn Tu trước giờ vẫn rất chuẩn xác.
“Cho người đi điều tra ở gần đây có nhân vật khả nghi nào không. Vừa rồi tôi cảm thấy có người nấp trong góc tối quan sát chúng ta.” Phó Dẫn Tu trầm giọng nói, “Đừng gióng trống khua chiêng, lặng lẽ mà tra.”
Giáp một vẫn gật đầu, lập tức phái người đi.
Phó Dẫn Tu lên xe, trở về Lãng Viên. Anh vội vã vào cửa, lập tức trở về phòng ngủ. Thím Hoắc còn chưa kịp nói, Phó Dẫn Tu đã đưa tay mở cửa phòng ngủ. Vừa mở cửa, nhìn thấy Minh Ngữ Đồng và Tiểu Cảnh Thời đang ôm chặt nhau, ngủ rất ngon.
Phó Dẫn Tu: “...”
Rõ ràng khung cảnh rất ấm áp, nhưng anh vẫn có chút ghen tỵ.
Thấy thím Hoắc, Phó Dẫn Tu quay đầu, nhỏ giọng nói: “Tôi đã thấy rồi. Tôi cũng hơi buồn ngủ, đi ngủ một lát đã, đến giờ cơm tối hẵng gọi chúng tôi dậy.”
“Vâng.”
Phó Dẫn Tu bước vào phòng, cánh cửa phía sau cũng được khép lại rất nhẹ nhàng. Tuy nhìn thấy Tiểu Cảnh Thời đang ôm Minh Ngữ Đồng ngủ, bá chiếm vị trí của anh. Nhưng khung cảnh này ấm áp như vậy, làm cho anh cảm thấy cuộc sống thật tốt đẹp.
Khóe miệng Phó Dẫn Tu cong lên nở một nụ cười ấm áp, lặng lẽ đi thay quần áo.
Thực ra Minh Ngữ Đồng vẫn luôn thức. Nhưng Tiểu Cảnh Thời vẫn còn đang ngủ nên cô không lập tức lên tiếng. Chính vì thế mà cô đã thấy tất cả quá trình Phó Dẫn Tu thay quần áo. Tuy chỉ nhìn thấy sau lưng, nhưng cũng đã đủ làm cô kinh diễm, mãn nhãn lắm rồi.
Phó Dẫn Tu sớm đã nhận ra, chỉ có điều không vạch trần cô mà thôi.