Anh bước đến, cúi người đặt một nụ hôn lên môi cô.
“Ừm.”
“Vừa rồi anh ra ngoài nghe điện thoại. Hôm nay lúc từ chỗ Phó Nhân Kiệt và Đổng Thu Thực ra ngoài, anh cảm thấy có người đang nấp trong góc khuất theo dõi anh, anh đã cho người đi tìm nhưng không tìm ra bất kỳ manh mối gì. Trực giác của anh chưa từng sai, vẫn chưa tìm thấy người đó, không biết đối phương có mục đích gì. Trước khi tìm được hắn, em và Cảnh Thời phải cẩn thận một chút, ra vào đều để Giáp Vệ đi cùng, đừng lơ là.”
Chuyện của Phó Nhân Kiệt thật sự đã làm anh sợ hãi, tuyệt đối không thể để chuyện đó xảy ra một lần nữa. Trái tim của anh thật sự không chịu nổi nữa rồi.
Minh Ngữ Đồng gật đầu, cho dù chỉ để cho anh yên tâm, cô cũng sẽ không từ chối.
“Nhất định phải bắt được đối phương sao?” Minh Ngữ Đồng nói.
“Ừm, bằng không không thể yên tâm. Đã có thể nấp trong góc tối theo dõi anh, còn có thể vượt qua lớp phòng vệ chặt chẽ của Giáp Vệ, có thể cho thấy đối phương không đơn giản. Người như thế, nhất định phải mau chóng tìm thấy. Bất luận có ác ý hay không, cũng không thể bỏ mặc.”
Lúc này, thím Hoắc cũng bước lên, mời họ xuống nhà ăn tối. Minh Ngữ Đồng gọi Tiểu Cảnh Thời dậy, cậu nhóc vẫn còn mơ mơ hồ hồ, rúc vào lòng Minh Ngữ Đồng làm nũng.
***
Chủ nhật bọn họ về đến thành phố B, thứ hai Tiểu Cảnh Thời vẫn đi học bình thường. Minh Ngữ Đồng cũng đi làm, cũng may lần này Phó Dẫn Tu rất nhanh đã tìm thấy cô, không có ai khác biết chuyện Minh Ngữ Đồng từng mất tích.
Thứ hai lúc đi làm, tất cả mọi chuyện đều như cũ. Nhưng bên cạnh Minh Ngữ Đồng đã có thêm hai Giáp Vệ là Giáp sáu và Giáp mười một, trong đó Giáp mười một là nữ. Minh Ngữ Đồng vừa vào công ty, liền thu hút sự chú ý của mọi người.
Minh Ngữ Tiền nhìn thấy vậy thì vô cùng yên tâm, “Có người bảo vệ chị, em yên tâm rồi.”
“Cho dù chỉ để cho mọi người yên tâm, chị cũng không ương bướng nữa. Em yên tâm đi, bất luận đi đến đâu, chị đều sẽ đưa họ đi cùng.” Minh Ngữ Đồng mỉm cười.
Buổi trưa, Minh Ngữ Đồng cùng Giáp vệ đến trung tâm thương mại. Tuy đã tổ chức bù sinh nhật cho Tiểu Cảnh Thời, nhưng vẫn còn nợ cậu nhóc một món quà sinh nhật. Đối với trung tâm thương mại lần trước xảy ra chuyện bắt cóc, Minh Ngữ Đồng vẫn bị ám ảnh nên lần này cô không chọn nơi đó nữa.
Cô dẫn theo Giáp sáu và Giáp mười một đi ăn trưa trước, từ quán ăn bước ra, Giáp sáu đột nhiên nhìn sang con đường đối diện phía bên trái.
“Sao vậy?”
“Vừa rồi tôi cảm giác có người đang nhìn chúng ta. Đi tiếp đi, tôi sẽ chú ý quan sát.”
Sau đó nói với Giáp mười một: “Cô chỉ phụ trách chăm sóc phu nhân, tình hình xung quanh tôi sẽ phụ trách.”
“Được.”
Nhưng cho đến khi Minh Ngữ Đồng mua xong quà tặng cho Tiểu Cảnh Thời, cũng chẳng xảy ra chuyện gì khác thường. Đến chiều lúc tan làm, Phó Dẫn Tu đến đón cô, Giáp sáu liền đem chuyện lúc trưa báo lại với anh.
Trên đường, đi được một đoạn, Giáp một nói: “Ông chủ, có một chiếc xe đang bám theo phía sau.”
“Bảo xe phía sau tránh xa, sau đó bao vây.” Phó Dẫn Tu nói.
Giáp một không dùng bộ đàm liên lạc, trực tiếp bật xi-nhan sau xe chớp ba cái. Sau đó hai chiếc xe mượn cớ thay đổi tuyến đường, lặng lẽ tách ra. Một chiếc Nissan màu xám đậm liền lộ ra, tiến lên, chui vào vị trí nằm giữa bọn họ, vô tình liền bị bao vây. Giáp một chuyển hướng, lái xe vào một con đường nhỏ bên cạnh. Chiếc Nissan màu xám đậm phía sau vẫn tiếp tục bám sát. Giáp một dừng xe lại bên đường, đồng thời hai chiếc xe của Giáp Vệ vừa tách ra, một trái một phải áp sát chiếc Nissan đó. Chiếc Nissan dừng lại bên đường, Giáp hai, Giáp sáu và Giáp mười một đồng thời tiến đến bao vây, cầm súng nhắm thẳng vào trong xe.
“Hạ cửa xe xuống.” Giáp hai trầm giọng hạ lệnh.
Cửa xe Nissan từ từ hạ xuống, để lộ khuôn mặt của tài xế ngồi bên trong. Đối phương mặc một bộ quần áo xoàng xĩnh, toàn thân chỉ có hai màu đen và xám, trốn trong góc tối, đúng là làm cho người khác rất khó phát hiện. Hắn ta đội một chiếc mũ lưỡi trai màu đen bên trên không có bất kỳ ký hiệu nào, che hết một nửa khuôn mặt.
Ba Giáp Vệ không dám lơ là, Giáp hai đứng trước đầu xe, chặn ánh mắt hắn ta đang nhìn về phía xe của Phó Dẫn Tu. Giáp một tỉ mỉ quan sát tình trạng xung quanh xe, chỉ sợ có người trong góc khuất tập kích. Anh ta đưa tay ấn vào một chiếc nút, đổi cửa sổ xe sang chế độ chống đạn.
Người đàn ông trong xe chủ động giơ hai tay lên, sau đó bước từ trong xe xuống.
“Tôi muốn gặp Phó Dẫn Tu.” Người đàn ông đó tháo chiếc mũ lưỡi trai trên đầu xuống. Khuôn mặt của đối phương có hơn một nửa bị bỏng nặng.
Phó Dẫn Tu nghe thấy câu nói của ông ta, chủ động xuống xe. Người đàn ông đó nhìn thấy anh, đột nhiên kích động đến run lên, hai hàng nước mắt lăn dài.
“Cậu chủ…”
Phó Dẫn Tu nhíu mày, “Ông là ai?”
Hốc mắt ông ta ướt đẫm, mỉm cười, “Tôi từng là Giáp một của ba cậu.”