Thật ra, đã hơn ba mươi năm, dáng vẻ Phó Anh Kiệt trong trí nhớ của Phó Nguyên cũng không còn rõ ràng nữa. Nhưng nhìn thấy Phó Nhân Kiệt, dáng vẻ của Phó Anh Kiệt cũng lập tức trở nên rõ nét hơn. Điều này càng làm cho Phó Nguyên nhớ đến cái chết của Phó Anh Kiệt, càng căm hận hơn.
“Mày... mày vẫn chưa chết?”
“Mày đương nhiên mong cho tao chết, nhưng không chỉ tao, mà Giáp ba, Giáp mười bốn đều chưa chết, bọn tao đều biết những chuyện xấu xa mày đã làm.” Phó Nguyên kích động tiến lên một bước, “Mày hại chết anh trai ruột của mình, còn lừa gạt cậu chủ. Rõ ràng cậu chủ là con trai của ông chủ, mày lại lừa cậu ấy, còn sỉ nhục cậu ấy. Phó Nhân Kiệt, mày không bằng súc sinh!” Đôi mắt Phó Nguyên trợn tròn hung tợn, “Mày cướp hết tất cả của ông chủ, giết chết mẹ của cậu chủ, vậy mà còn mặt mũi bảo cậu ấy gọi mày là ba, muốn cướp hết tất cả những thứ vốn thuộc về cậu chủ. Phó Nhân Kiệt, ác có ác báo, không phải không báo, chỉ là chưa đến lúc!”
Phó Nhân Kiệt cúi đầu nhìn báo cáo giám định trước đó bị ông ta vứt trên đất, lại nhìn sang Phó Nguyên, Đỗ Nhã Tiêu, cuối cùng, đem ánh mắt chuyển đến gương mặt của Phó Dẫn Tu.
Ông ta giờ đây giống như con thú bị dồn vào đường cùng, đang vùng vẫy một cách vô ích.
Phó Nhân Kiệt xông đến trước mặt Phó Dẫn Tu cười lớn, “Phải, mày là con trai của Phó Anh Kiệt. Còn tao thì sao? Tao là chú của mày. Hơn nữa là tao đã giết Phó Anh Kiệt. Nhưng vậy thì đã sao? Hahahahahahaha! Thật buồn cười cho mày bao nhiêu năm qua đều không biết, mày không biết ba ruột của mày đã chết trong tay tao, còn gọi tao là ba nhiều năm như vậy, hahahahaha! Mày nói xem có buồn cười không?” Phó Nhân Kiệt ngẩng đầu cười lớn, tràn đầy châm chọc nhìn Phó Dẫn Tu.
Thân thủ của Phó Nhân Kiệt cũng không tệ, chỉ là bị nhốt ở đây, tuy vẫn chưa bao lâu nhưng trong lòng đã chất chứa quá nhiều buồn bực, thậm chí là uất ức. Hơn nữa, ông ta ở đây, trong ba bữa cơm mỗi ngày ông ta ăn đều có trộn thuốc. Thế nên, tuy Phó Nhân Kiệt cũng có công phu nhưng lại không có chút sức lực, hoàn toàn bị Phó Nguyên đè ra đánh.
Phó Nguyên đánh đến máu cũng nhuộm đầy đôi mắt, Phó Nhân Kiệt ban đầu còn có thể cười lớn kêu gào, châm biếm họ. Nhưng chẳng bao lâu sau, ông ta đã không cười nổi nữa.
“Đừng đánh nữa!”
“Đừng đánh nữa! Aaa! Các người cứ đứng đó nhìn tôi bị đánh sao? Phó Dẫn Tu, mày là đồ súc sinh!”
Từ lúc chào đời đến giờ, Phó Nhân Kiệt chưa từng chịu khổ như vậy. Cho dù trước đây sống dưới hào quang của Phó Anh Kiệt, dù gì ông ta cũng là cậu hai của Thorny, ai dám đối xử với ông ta như thế chứ? Bây giờ ông ta lại giống như một con chó nằm trên đất, để mặc cho Phó Nguyên đánh. Ông ta cảm thấy trên trán có dòng nước ẩm ướt tuôn xuống, kèm theo đó là một mùi máu tanh. Sau đó, đến cả trong mũi cũng có một dòng nước tuôn xuống, chảy thẳng vào cái miệng đang mở to của ông ta, làm ông ta nếm được vị sắt tanh nồng.
“Bỏ... bỏ tao ra!” Phó Nhân Kiệt hét lớn, giọng nói cũng có chút đứt quãng, không thể nói lưu loát được nữa.
Ông ta bị đánh đến mức đầu óc lờ mờ, khóe mắt cũng bị một cú đấm mạnh đập vào, không biết từ lúc nào đã bị rách, hai mắt đau đến mức chẳng mấy chốc đã chuyển sang màu đen, không nhìn rõ nữa, mi mắt cũng sưng lên, chỉ còn lại một khe hở nhỏ để miễn cưỡng nhìn mọi vật.
“Đừng đánh nữa! Đừng đánh nữa! Các người mù hết rồi sao? Mau kéo hắn ra!”
“Bây giờ mày biết sợ rồi sao?” Tay Phó Nguyên không hề dừng lại, “Súc sinh tham sống sợ chết! Ông chủ đối xử với mày tốt như vậy, chuyện gì cũng nghĩ đến mày, nhưng mày lại hại chết ông ấy! Mày không có trái tim, súc sinh cũng không bằng, còn làm người làm gì chứ? Lúc đến lượt mày, mày lại sợ hãi thành như vậy, gào khóc không ngừng! Mày mãi mãi không sánh được với ông chủ! Ông chủ bị bắt, cho dù bị giày vò vẫn không than thở một lời. Điều đầu tiên ông ấy nghĩ đến chính là bảo bọn tao chạy trước, không giống như mày. Tham sống sợ chết. Mày chỉ biết đố kỵ với ông chủ, nhưng bản thân mày rõ ràng chẳng có gì cả, ngoài việc đố kỵ, mày còn biết làm gì chứ?”
“Đừng đánh nữa! Đừng đánh nữa! Phó Dẫn Tu, bảo ông ta dừng tay, đừng đánh nữa!” Phó Nhân Kiệt đau đớn vô cùng, cảm thấy toàn thân trên dưới, mỗi một khớp xương đều sắp nứt ra rồi.
“Đồ hèn nhát!” Phó Nguyên mắng.
“Phó Dẫn Tu, tuy tao không phải ba ruột của mày, nhưng vẫn là chú của mày, mau bảo ông ta dừng tay!”
Phó Nguyên bị sự vô sỉ của ông ta chọc cười, không thấy Phó Dẫn Tu nói gì, liền nói với Phó Nhân Kiệt: “Muốn tao dừng lại à? Vậy thì cầu xin bọn tao đi! Cầu xin cậu chủ, cầu xin tao, cầu xin tất cả mọi người ở đây, cầu xin từng người một, cầu xin đến khi tao hài lòng thì thôi.”
Phó Nguyên cũng không định đánh chết ông ta. Dù có đánh chết ông ta ở đây, Phó Dẫn Tu cũng sẽ không làm gì ông. Nhưng để Phó Nhân Kiệt chết như vậy, thật sự quá dễ dàng cho ông ta rồi. Ông tuyệt đối không thể để Phó Nhân Kiệt chết một cách nhẹ nhàng được.
Phó Nhân Kiệt bị đánh quá thảm, lúc này thật sự không thể kiên trì giữ hình tượng và sự kiêu ngạo của mình nữa. Nước mắt hòa trộn với máu từ khóe mắt chảy xuống, nhìn vô cùng đáng sợ. Cuối cùng răng cũng bị đánh gãy mấy cái, lợi cũng bị đánh sưng lên, giờ cũng không thể khép miệng lại.
“Cầu... cầu xin ngươi...” Phó Nhân Kiệt ôm hận, nói, “Cầu xin mày, tha cho tao đi.”
“Đây là thái độ mày cầu xin người khác sao?” Phó Nguyên cười lạnh, “Nếu mày chỉ nói vài câu, tao đã có thể tha cho mày, vậy còn cần mày cầu xin tao làm gì chứ?”
“Phó... Phó Nguyên, tao sai rồi... Phải, tao là súc sinh, tao không bằng trâu chó, tao đã hại chết anh ruột của mình, tao sai rồi, cầu xin mày, tha cho tao đi, đừng đánh nữa!” Phó Nhân Kiệt cầu xin.