Nhưng Phó Dẫn Tu lại không chút chú ý đến năm cô phù dâu kia, mà ánh mắt cứ đặt lên người Minh Ngữ Đồng. Đây là lần đầu tiên anh nhìn thấy cô mặc váy cưới. Trước đó anh và Minh Ngữ Đồng đích thân mang thiết kế đến gặp Tư Đồ. Sau khi Tư Đồ hoàn thành xong áo cưới thì lại đích thân đem áo cưới đến thành phố B, có thể thấy ông rất xem trọng và tôn trọng anh. Sau khi giao váy cưới cho Minh Ngữ Đồng xong thì Tư Đồ không cho Phó Dẫn Tu xem, chỉ để trợ lý giúp cho Minh Ngữ Đồng mặc thử váy cưới. Vì thế từ đầu đến cuối Phó Dẫn Tu đều chưa nhìn thấy.
Hiện giờ, Phó Dẫn Tu cuối cùng cũng nhìn thấy, xem như đã hiểu ra vì sao Tư Đồ lại nói nhất định phải giữ đến ngày hôn lễ mới có thể nhìn thấy. Tâm trạng ngạc nhiên, trông đợi, thấp thỏm này là độc nhất vô nhị, không thể tái hiện. Nếu trước đó nhìn thấy Minh Ngữ Đồng mặc thử, đương nhiên hôm nay sẽ không có cảm giác thế này.
Cô im lặng ngồi lên giường, sống lưng thẳng tắp. Nửa phần trên của áo cưới dán chặt vừa vặn trên người cô, giống như làn da thứ hai. Váy cưới trắng như tuyết phác họa nên đường nét cơ thể cô, đường cong hình chữ S tuyệt đẹp sau lưng, kéo dài lên đến chiếc cổ như thiên nga của cô. Thấy anh bước vào, Minh Ngữ Đồng nở nụ cười ngọt ngào với anh.
Anh đi đến trước mặt Minh Ngữ Đồng, quỳ một chân xuống trước giường.
“Sự bức bối vì lúc trước không được nhìn thấy em mặc váy cưới, trong giờ phút này đều được bù đắp hết. Đồng Đồng, hôm nay em thật đẹp!”
Gương mặt Minh Ngữ Đồng đỏ ửng lên, mỉm cười có chút ngại ngùng.
Phó Dẫn Tu bế Minh Ngữ Đồng lên xe, Tiểu Cảnh Thời đang ngồi gác chân lên chờ đợi, vô cùng sốt ruột. Nhìn thấy Phó Dẫn Tu và Minh Ngữ Đồng cuối cùng cũng đi xuống, cậu liền trèo cả người lên cửa sổ xe.
“Đồng Đồng, hôm nay mẹ rất đẹp, rất giống công chúa!”
Phó Dẫn Tu lên xe, đúng lúc nghe thấy lời của Tiểu Cảnh Thời, anh liền nói: “Mẹ con chính là công chúa.”
Tiểu Cảnh Thời nghiêm túc gật đầu, “Con và ba sẽ yêu thương Đồng Đồng như công chúa, yêu thương cả đời luôn.”