“Anh chỉ muốn em cho anh thêm một cơ hội.” Tưởng Lộ Liêm mím môi, “Anh biết lúc trước anh rất tồi tệ, đối với em không tốt, khiến em rất thất vọng…”
“Dừng!” Nghê Nhã Lâm giơ hai tay lên, “Anh phải hiểu rõ là tôi chưa từng ôm bất kỳ hi vọng nào đối với anh. Đối với tôi anh chỉ là một người từng quen biết trước kia, ngoài chuyện đó ra thì chẳng có cảm giác gì đặc biệt cả. Anh đừng hiểu lầm, cũng đừng tự dát vàng lên mặt mình có được không?”
“Được rồi, em cứ xem anh như một người lạ, giờ anh theo đuổi em, em cho anh một cơ hội. Anh sẽ cho em thấy điểm tốt của anh, thay thế hết những chuyện không vui trong quá khứ.”
“Tại sao?” Nghê Nhã Lâm cười, “Tôi không thích anh, tại sao tôi phải chấp nhận anh? Tôi đi tìm người tôi thích không tốt hơn sao? Nếu tôi thích người đó, tôi có thể sẽ chủ động theo đuổi, anh còn muốn ép tôi thích anh?”
Nghê Nhã Lâm tức giận giậm chân, không biết nên làm sao mới thoát khỏi được anh ta. Hôm nay là hôn lễ của Minh Ngữ Đồng, mời rất nhiều khách, quy mô rất lớn. Để người khác nhìn thấy cô và Tưởng Lộ Liêm ở đây dây dưa không dứt, trở về đồn ra, sẽ thật sự cho rằng cô và Tưởng Lộ Liêm có gì đó, vậy thì cô làm sao có bạn trai đây?
Chuyện cô có thể nghĩ đến, lẽ nào Tưởng Lộ Liêm lại không nghĩ ra?
Không, không phải anh ta không nghĩ tới, mà là anh ta không quan tâm. Người đàn ông miệng luôn nói đối tốt với cô, nhưng cơ bản lại không quan tâm đến hoàn cảnh của cô, một lòng chỉ muốn đạt được mục đích của mình.
Đúng là thật nực cười!
Nhưng đột nhiên, cô bị người nào đó ôm vào lòng. Nghê Nhã Lâm vừa định xoay đầu qua nhìn thì nghe thấy một giọng nói quen thuộc, “Một người đàn ông mà lại lấy danh nghĩa tình yêu để ức hiếp một cô gái, hay ho gì chứ?”
Thì ra là Minh Ngữ Tiền!
Anh đến thì cô yên tâm rồi.
Nghê Nhã Lâm không hiểu tại sao bản thân lại tin tưởng Minh Ngữ Tiền như vậy, tại sao lại cảm thấy vui khi anh đến?
Thậm chí cô còn quên mất cả dáng vẻ của hai người hiện giờ.
Lúc nãy Minh Ngữ Tiền đã nghe thấy những lời mà Tưởng Lộ Liêm nói, đang định đi đến bên cạnh thì nhìn thấy Nghê Nhã Lâm đã tức sắp phát khóc. Tim Minh Ngữ Tiền đột nhiên cảm thấy đau, còn chưa kịp hiểu rõ tâm trạng mình lúc bấy giờ là thế nào thì đã đi đến ôm lấy Nghê Nhã Lâm vào lòng. Anh chẳng suy nghĩ gì khác mà chỉ muốn bảo vệ cho Nghê Nhã Lâm, không muốn cô bị tổn thương, không muốn cô bị uất ức. Cánh tay dài ôm lấy vai cô, dùng tư thế chiếm hữu mà đến bản thân anh cũng không nhận thức được, kéo cô vào trong phạm vi của mình.
Nghê Nhã Lâm dường như cũng không nhận thức được bản thân lúc này đang ở trong lòng của Minh Ngữ Tiền, dán lấy anh gần như vậy. Khoảng cách này đã không còn là giới hạn của bạn bè.
Nhưng Tưởng Lộ Liêm lại nhìn rất rõ ràng. Lúc này anh ta đứng ở gốc độ người xem, anh ta thấy rất rõ sự thân mật và hiểu ý nhau của hai người. Nghê Nhã Lâm cự tuyệt anh ta đụng chạm, đến chuyện nắm lấy tay cô, cô cũng phản ứng mạnh như vậy. Nhưng Minh Ngữ Tiền ôm cô vào trong lòng, cô lại không có chút phản ứng gì.
“Tưởng Lộ Liêm, anh không thấy cô ấy rất ghét anh, không muốn dính líu đến anh nữa sao? Không nhìn thấy cô ấy bị anh bám lấy đến mức sắp phát khóc rồi sao? Anh có thể giống như một người đàn ông, có chút phong độ không? Không phải anh cứ thích cô ấy, bám lấy cô ấy, thì cô ấy sẽ đồng ý với anh, nếu không, sao có thể đến mức cầu xin mà không có được như vậy?”
“Đây là chuyện giữa tôi và cô ấy, có liên quan gì đến cậu chứ?” Tưởng Lộ Liêm cũng nhìn ra sự thân mật giữa hai người chỉ là hành động vô thức, không phải đã thật sự xác định mối quan hệ gì cả.
“Dựa vào chuyện tôi là bạn của cô ấy, dựa vào chuyện hôm nay là đám cưới của chị tôi, tôi không cho phép anh phá hoại. Anh là khách đến tham gia hôn lễ, nên làm chuyện mà một người khác nên làm. Nếu anh thật sự tôn trọng cô ấy, muốn nói gì đó với cô anh thì hãy tìm chỗ riêng tư. Ở đây làm chuyện thế này, e rằng người khác không biết là cô ấy bị anh bám lấy, sẽ cho rằng anh và cô ấy có gì đó với nhau, phải không?”
“Cậu đừng có bóp méo ý của tôi!”
“Nếu anh không nghĩ như vậy thì đừng bám lấy cô ấy nữa.”